Chương 215: Có thể làm thú cưỡi, cũng có thể làm tay chân!
Ưu điểm của hung thú là nhục thân cường tráng, tứ chi phát triển, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chỉ số thông minh không đủ, đầu óc ngu si.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chính là điển hình, nếu nó không bị vây trong trận pháp, cũng sẽ không liều mạng công kích hao phí thể lực cùng tâm thần.
Càng bi kịch là.
Tại thời điểm nó suy yếu nhất, một cỗ khí tức Hoàng giả cường đại bạo phát, khiến cho tâm thần nó lần nữa thất thủ, lúc này linh hồn đang vào trạng thái yếu ớt nhất, để cho Vân Phi Dương cơ hội!
- Hoặc là thần phục, hoặc là chết!
Thanh âm của hắn van lên trong thức hải Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, tràn ngập lực áp bách!
Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ phẫn nộ phản kháng.
Nhưng vô bổ!
Vân Phi Dương dùng Linh niệm cường đại của mình điên cuồng tràn vào thức hải của nó, triệt để trói buộc nó lại.
- Rống...
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ khẽ kêu.
Linh hồn hoàn toàn bị khống chế, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu như đơn thuần quyết đấu cho dù bị trọng thương, có lẽ nó sẽ sống chết bất khuất, nhưng linh hồn yếu ớt bị trói buộc, nó khó mà chống lại.
Nhất là!
Khí tức Hoàng giả áp bách, làm cho trong đầu nó không còn tí xíu suy nghĩ chống cự nào.
Trên linh hồn cùng khí thế đều bị áp bách, giờ nó chỉ còn có 2 lựa chọn như Vân Phi Dương nói, hoặc là thần phục, hoặc là chết!
Cuối cùng, nó nằm xuống.
Đầu hàng!
Trong lòng Vân Phi Dương vui vẻ, vội thao túng Linh niệm, dung hợp cùng linh hồn yếu ớt!
Nhân loại cùng hung thú ký kết khế ước là quá trình linh hồn chậm rãi dung hợp lẫn nhau, ký ức của cả hai đều sẽ truyền cho đối phương, làm cho cả hai chân chính giao hợp, không phân khác biệt.
Ký ức Vân Phi Dương truyền cho Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ.
Lúc này nó tiếp thụ ký ức vạn năm trước, mắt thấy các loại hình ảnh khó có thể tưởng tượng, trong con ngươi lóe ra vẻ chấn kinh!
Một tay phiên vân phúc vũ.
Một cước Sơn Hà vỡ nát.
Một người đối mặt ngàn vạn tà ma.
Một kiếm lực kháng chư Thần!
Từng đoạn gợn sóng ký ức bao la hùng vĩ dung nhập trong thức hải Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, để nó xém chút sụp đổ.
Tên này còn là nhân loại sao?
Hắn đến cùng mạnh đến mức nào?
Có thể cùng dạng nhân loại này ký kết khế ước, giống như... một lựa chọn tốt!
Xoát!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ từ bỏ chống cự.
Xác thực mà nói.
Thời khắc này nó không chỉ có từ bỏ chống cự còn ước gì hắn nhanh ký kết khế ước. Dù sao, sự tình gia hỏa này trải qua quá mạnh, mình có thể đi theo người mạnh như thế, khẳng định không phải xấu!
Vân Phi Dương không chỉ tiếp thụ ký ức Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, còn cảm thấy ý nghĩ nội tâm của nó.
Hắn cười đắc ý.
Cả hai ký kết chính là chủ phó khế ước, thân là chủ nhân Vân Phi Dương có thể khống chế ký ức truyền thâu vào đầu đối phương.
Vì có thể làm cho Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hoàn toàn thần phục với mình, hắn đưa ký ức qua, tất cả đều là thời gian huy hoàng nhất vạn năm trước, về phần những ký ức khác thì lưu lại.
Mặc dù rất vô sỉ.
Nhưng cũng thành công dọa sợ Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ.
Tại trong nội tâm nó lúc này nghĩ nhân loại này rất mạnh, mạnh đến cấp độ khó có thể tưởng tượng được!
- Ha ha!
Vân Phi Dương cười to nói:
- Tiểu lão hổ, đi theo ta là cơ duyên tạo hóa của ngươi, có lẽ tương lai ngươi có thể trút bỏ đi phàm thân, thành tựu Thần Thú!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngửa đầu rống lên, âm thanh vô cùng hưng phấn!
Phàm Giới Võ Giả đều có mộng tưởng thành tựu cường giả Vũ Thần, hung thú cũng có lý tưởng thành Thần Thú!
Xoát!
Giữa rừng núi, một đầu lưu quang xanh trắng cực tốc xuyên qua vùn vụt, nháy mắt đã chạy hai ba dặm, tốc độ không kém cường giả Vũ Vương!
Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ cực tốc chạy đồng thời ngửa đầu gầm thét.
Thanh âm ẩn chứa khí tức cường đại, khiến cho hung thú trong phương viên hai mươi dặm hoảng sợ chạy trốn.
Đây chính là phong phạm Vương vương!
Nhưng.
Hung thú cường đại như thế, trên lưng lại cõng một thiếu niên cùng một nữ oa, nếu có người thấy được tất nhiên sẽ sợ hãi!
Hung thú có thể so với cường giả Vũ Vương lại đi cõng nhân loại, cái này cũng thật bất khả tư nghị a?
- Nhanh nữa lên!
Vân Phi Dương lớn tiếng la.
Tiếp thu được mệnh lệnh chủ nhân, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ thả người nhảy lên, tứ chi bỗng nhiên bộc phát ra Phong hệ Linh lực bàng bạc, tốc độ bạo tăng!
- Ha ha ha!
Cảm thụ cuồng phong xung quanh, tâm tình Vân Phi Dương cực sướng!
Thành công hàng phục một đầu Phong hệ hung thú, chẳng khác nào có một tọa kỵ mạnh mẽ, về sau vô luận đi đường hay đi xa, đều dễ dàng.
Huống hồ.
Đây là một đầu hung thú Vũ Vương cấp.
Nếu như lần nữa gặp được loại cường giả như Mộ Dung Thượng Thư, hắn cũng không cần chạy trốn hay bạo phát át chủ bài, chỉ cần có con hung thú này là xong!
Tọa kỵ và tay đấm chung vào một thân.
Dạng hung thú toàn năng thế này đi đâu tìm!
Muốn nói hưng phấn nhất, thì phải nói tới Thần Thần, nàng hóa thành hình thái La lỵ, ghé vào trên lưng hổ, tựa như một đại tỷ lớn, hưng phấn nói:
- Rõ Ràng, nhanh nữa lên, nhanh nữa lên!
Rõ Ràng.
Là tên nàng đặt cho Hổ Vương.
Mới đầu Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ phản đối.
Nhưng Thần Thần lại nói, ta định ra khế ước trước ngươi, là tiền bối, ngươi không có quyền lợi phản bác.
Tốt thôi.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chỉ có thể tiếp nhận cái tên không thể nào tệ hơn này.
Cái gì là tốc độ?
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ dùng hành động chứng minh điểm này.
Từ điểm xuất phát đến địa giới Đông Lăng Quận hơn năm trăm dặm lộ trình, vậy mà nó chỉ dùng nửa canh giờ đã chạy tới.
Đây là chạy thẳng qua núi rừng.
Nếu như đổi lại đại lộ bằng phẳng, tốc độ chỉ sợ nhanh hơn!
Ba.
Một cước Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ giẫm bên trên thổ địa Đông Lăng Quận, Vân Phi Dương cùng Thần Thần không có chút nào chật vật.
- Rõ Ràng, ngươi quá đẹp!
Thần Thần xoa lông tóc Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, tươi cười như hoa nói.
- Rống.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện ra vẻ ngạo nghễ, thân làm một đầu Phong hệ hung thú hiếm thấy nhất định phải có tự tin.
- Bất quá...
Thần Thần hai tay ôm ngực, cười nói:
- Chờ thực lực đại tỷ ta đạt tới cảnh giới như ngươi, khẳng định sẽ chạy nhanh hơn!
- Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ khinh thường gầm nhẹ một tiếng.
Mặc dù đã biết được cô gái này là Hồ thú, có được năng lực hóa làm nhân loại, nhưng nó cũng không biết thân phận chân chính của nàng lại là Cửu Vĩ Thiên Hồ Thần Giới.
- Không tin sao?
Thần Thần quệt miệng, nói:
- Tu vi ta mà bằng ngươi, mỗi ngày khi dễ ngươi!
Hô hô
Một ngày này, cuồng phong nổi lên, cát vàng tràn ngập Thiết Cốt Thành.
Trên tường thành kiên cố.
Cao Viễn Chúc đưa mắt ngóng nhìn, trong con ngươi đục ngầu hiện vẻ lo lắng.
Đi vào Thiết Cốt Thành đã vài ngày, hắn có thể nói cơm nước không vào, mỗi ngày đều đứng trên tường thành, ngóng nhìn hướng địa giới Thiên Vũ Quận, chờ đợi Vân Phi Dương trở về.
Tiểu tử kia là thiên tài học phủ.
Nếu có gì ngoài ý muốn, mình sẽ là tội nhân thiên cổ!
Tầm quan trọng của Vân Phi Dương đối với Đông Lăng Học Phủ, đã siêu việt Trương Hằng, dù sao, hắn nhập học không đến một năm đã đạt tới Vũ Tông, quả thực quá kinh khủng.
- Cao viện trưởng.
Từ Phàm đi tới nhìn cát vàng phiêu khởi, ngưng trọng nói:
- Vân Phi Dương nhất định sẽ trở về.
- Ừm.
Cao Viễn Chúc đắng chát cười một tiếng.
Hắn đưa ánh mắt nhìn qua lầu các, có một cô gái quyến rũ đứng phía trên, âm thầm lắc đầu.
Cuồng phong gào thét, thổi tan tóc đen của Bảo Lỵ, gương mặt thành thục vũ mị đầy nét lo lắng cùng bất an.
Cao Viễn Chúc biết Vân Phi Dương vì yểm trợ bọn họ mới lưu lại, nàng cũng hậu tri hậu giác.
Cho nên, mỗi sáng sớm đều đứng trên tường thành lầu các cho đến khuya mới trở về, nàng đang chờ đợi học sinh của mình trở về,.
- Hả?
Đột nhiên, thần sắc nàng khẽ giật mình.
Sắc mặt Cao Viễn Chúc cũng biến hóa.
Linh niệm hai người cùng lúc thấy được, một đầu hổ thú bước chậm tiến đến, trên lưng nó chở một người áo đen xuyên qua cát vàng đầy trời!
Trang 108# 1