Chương 277: Ngươi thật dám giết?
Vân Phi Dương dám xuất hiện trước động khẩu, bởi vì Đồng Ông cùng người bịt mặt bị thương không nhẹ, thực lực hạ thấp lớn, hiện tại tu vi chỉ còn cấp bậc Vũ Tông.
Vũ Vương hắn có lẽ sẽ sợ, nhưng đối mặt Vũ Tông, thật không để trong lòng.
Đồng Ông cùng người bịt mặt cảnh giác, bọn họ thủy chung cho rằng, có thể bắt đi Cơ Viêm trước mắt mình, thực lực hắc y nhân chỉ cao hơn chứ không thấp hơn bản thân.
Hiện tại lâm vào loại trạng thái này, lại bị chặn trong động, muốn chạy đã không thể.
- Ta có tính khí rất không tốt.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Nhanh đưa không gian giới chỉ của bọn ngươi ra, có lẽ sẽ tha các ngươi không chết.
Khóe miệng Đồng Ông co giật.
Hắn là đạo tặc Ông Vương, từ trước đến nay đều đoạt của người khác, chưa từng nghĩ hôm nay bị người chặn trong động cướp lại.
Giao, hay không giao?
Đồng Ông và người bịt mặt liếc nhau, lựa chọn giao!
Hai người lấy không gian giới chỉ xuống, bất đắc dĩ ném qua.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, chợt đưa tay đón lấy.
"Xoát."
Đột nhiên, Đồng Ông chợt xuất thù, 40 Trọng thuần linh lực ngang nhiên oanh tới.
Cường đại lực kình bạo phát, khiến cho sơn động rung động, khó có thể chịu đựng lực kình bạo liệt, có khả năng sụp đổ!
Nhưng.
Sau khi Vân Phi Dương tiếp được không gian giới chỉ, như đoán được đối phương sẽ ra tay, búng tay một cái.
"Phù phù."
Đồng Ông khí thế như hồng vọt tới, Linh lực đột nhiên tán loạn, ôm bụng ngã trên mặt đất.
Hắn dữ tợn quát.
- Ngươi... Hạ độc!
Tên này ném ra chiếc nhẫn vì phân tán lực chú ý của đối phương, thừa cơ xuất thủ. Đáng tiếc, Vân Phi Dương là cáo già, nhìn qua như không phát giác đưa tay tiếp giới chỉ, thực cũng vì vẩy độc phấn ra ngoài.
Độc dược do Lăng Sa La luyện chế, độc Vũ Vương thụ thương hoàn toàn không có vấn đề.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Không phối hợp sẽ có kết cục như thế.
"Hô —— "
Nhưng vào lúc này, khí thế mênh mông truyền ra, trước người người bịt mặt đứng thẳng một trường thương phát ra khí tức khủng bố.
Hai tay khẽ chuyển, trường thương vung ra!
Trong lúc Đồng Ông xuất thủ thời khắc, hắn đã thi triển cấm thuật.
Cấm thuật tên Cấm Hắc Long Thương, lấy Linh lực biến chất, hóa thành thương hình thực chất, một khi vung ra đi, bá đạo sắc bén, không gì không phá!
- Không tốt!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến.
Hắn nháy mắt ý thức được, nếu như bị trường thương đâm trúng, hậu quả không thể tưởng tượng không nổi!
Đồng Ông ngã trên mặt đất, hiện ra nụ cười dữ tợn.
Vừa mới ra tay cũng vì yểm trợ đồng bạn, để hắn trong thời gian nhanh nhất thi triển cấm thuật.
Ha ha ha!
Gia hỏa đáng giận, dám đánh cướp lão phu, chờ chịu chết đi!
Trong lòng Đồng Ông kêu gào.
Vào lúc này, trường thương màu đen không gì không phá mang theo khí tức khủng bố đập tới.
Bất quá.
Nụ cười dữ tợn của Đồng Ông ngưng kết.
Bời vì, tuy người áo đen trước động khẩu lộ ánh mắt kinh hãi, nhưng chỉ trong một lát, thấy hắn phất tay, trước người bỗng nhiên xuất hiện một tấm chắn nhỏ.
Trong khoảnh khắc, một mặt thuẫn tường trong suốt hiện ra, ngay thời điểm trường thương đâm tới.
"Oanh!"
"Bành bành bành —— "
Khí tức cuồng bạo lộng hành quấy rối, sơn động nhất thời băng liệt, đá vụn rơi xuống nuốt hết ba người.
"Ầm ầm."
Ngoại giới, Lương Âm thấy sơn động đổ sụp, tâm thần nhất thời hoảng hốt.
Khi nàng chuẩn bị tiến lên đã thấy trong đá vụn, một thuẫn tường trong suốt dần xuất hiện.
- Đây là...
Lương Âm bỗng nhiên nhớ tới thời điểm tại lăng mộ Cổ Chiến Trường, Vân Phi Dương cũng bằng thuẫn tường này, hóa giải liên hợp công kích của hơn hai mươi Vũ Tông.
"Hô."
Nàng buông lỏng một hơi.
Có thể chống đỡ tầng mấy trăm trọng lực lượng, sơn động đổ sụp, hẳn sẽ không làm bị thương tên này.
Sau khi theo thuẫn tường xuất hiện, bóng người Vân Phi Dương cũng hiện ra trong tầm mắt, còn về trường thương sớm đã phai mờ.
"Oa!"
Hắn chống đỡ thuẫn tường, cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu.
Tuy hóa giải công kích Hắc Long Thương, nhưng bởi vì tốc độ tế ra tấm chắn nhỏ quá chậm, cũng không hình thành hình thái phòng ngự mạnh nhất, không thể không thụ thương.
Thuẫn tường trong suốt dần nhạt đi.
Hắn âm thầm may mắn nói:
- Thiếu chút nữa toi rồi, còn mày có tấm chắn nhỏ này.
Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nếu như không có thuẫn bài hóa thuẫn tường, tuyệt không thể chống đỡ, hậu quả chỉ có vẫn lạc!
"Phốc."
Người bịt mặt nằm trong đá vụn phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ khăn che mặt.
Tên này vốn thụ thương, trong thân lại trúng độc, dùng hết toàn bộ thuần linh lực hóa thành trường thương, hiện giờ không còn sức nhấc tay.
- Sao... Làm sao có thể...?
Đồng Ông cũng nằm trong đống đá vụn, khi hắn nhìn thấy người áo đen bình yên vô sự, con ngươi lấp lóe khó tin, tâm lý nổi lên sóng to gió lớn.
Hắc Long Thương không gì không phá cấm, lại bị thuẫn tường hóa giải.
Đây là... Bảo vật gì! ?
"Xoát."
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, âm u nói:
- Các ngươi quá không hợp tác rồi.
Nói rồi, một quyền hung hăng đập tới.
"Bành —— "
Đồng Ông bị trọng thương thống khổ cúi người.
Vân Phi Dương vung hắn qua một bên, đi đến trước mặt người bịt mặt, lấy ra mạng che mặt, hiển lộ ra một trương già nua mặt.
- Là ngươi!
Người này, Vân Phi Dương biết.
Chính là người trong sương phòng cao đẳng trong buổi đấu giá, Âu Dương Tĩnh!
Não tử Vân Phi Dương có chút loạn.
Đường đường Trưởng lão Âu Dương gia Thất Tinh Thành, vậy mà theo Đồng Ông cướp bóc, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
- Ừm?
Vân Phi Dương phát hiện trên cổ tên này có in một hình xăm đặc thù.
Hắn giống như điều ngộ, đi đến trước mặt Đồng Ông, nâng hắn lên, kéo ra cái khắn trên cổ, thì cùng một vị trí, in một hình xăm giống như Âu Dương Tĩnh.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Đạo tặc Ông Vương, ngươi đến cùng họ Đồng, hay họ Âu Dương?
Đồng Ông chịu đựng độc tố ăn mòn, nghe hắn nói thế, không muốn trả lời.
- Đoán sai?
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Nói như vậy, hai người các ngươi hẳn cùng một tổ chức.
Câu nói này tạo ra phản ứng.
Trong mắt Đồng Ông lóe lên tia chấn kinh, tuy rất nhanh che giấu, nhưng cũng khó thoát Vân Phi Dương.
- Quả nhiên.
Hắn kéo Đồng Ông qua, cười nói:
- Khiến cho một trưởng lão trong gia tộc Thất Tinh Thành, cũng theo ngươi cướp bóc. Xem ra, tổ chức này của các ngươi chắc rất đặc thù.
"A... A..."
Đồng Ông như biết không gạt được nữa, gian nan ngẩng đầu, nhịn đau nói:
- Ngươi... Tốt nhất thả chúng ta ra, nếu không... Bạn bè... Cùng thân nhân ngươi, đều sẽ gặp nạn...
"Bành —— "
Vân Phi Dương nâng quyền oanh tới, lạnh nhạt nói:
- Hù ta?
"Phốc."
Đồng Ông phun ra một ngụm máu, cười thảm nói:
- Không... Không tin, ngươi giết... Ta thử xem.
"Phốc xích."
Vân Phi Dương lấy ra dao găm, đâm trên người hắn:
- Ngươi cho rằng ta không dám?
"Hoa —— "
Máu tươi phun trào, trong thân thể truyền đến đau nhức kịch liệt, hai mắt Đồng Ông trợn trừng, hoảng sợ hô:
- Ngươi... Ngươi thật dám giết?
Vân Phi Dương rút dao găm ra, lại đâm thêm một đao, vô tội nói:
- Ngươi không phải bảo ta thử một chút sao?
Trang 139# 1