Chương 295: Huấn luyện tàn phá thể xác tinh thần
Vân Phi Dương được bổ nhiệm làm Bách Phu Trưởng Cửu đoàn, hiểu rõ trách nhiệm của mình, cho nên sau khi tân binh thay đổi chiến giáp, đã triệu tập lại.
Trăm người trong nháy mắt tập kết.
Bọn họ đứng đủ thế, một điểm khí chất quân nhân cũng không có, trạng thái của bọn họ bây giờ không khác gì đám lưu manh.
Không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Vân Phi Dương không trông cậy vào những tân binh này có thể đứng chỉnh tề.
Hắn quát:
- Đếm số.
Tốt xấu gì cũng là Đại Soái Thiên Uy Quân Thần Giới, chút sự tình quân đội này vẫn biết.
- Một!
- Hai!
- ...
Rất nhanh, mọi người đếm xong, không tính Vân Phi Dương, cũng chỉ có chín mươi tám người.
- Tại sao thiếu một người?
Vân Phi Dương đánh giá một vòng, rất nhanh phát hiện, người thiếu không phải người khác, Lâm Chỉ Khê!
- Tốt.
Hắn lắc đầu.
Người ta là quận chúa, thân phận cao quý, có lẽ có đặc quyền này.
Vân Phi Dương thu hồi tâm thần, lấy ra danh sách điểm danh binh lính. Cùng lúc đó, ghi từng người vào trong thức hải.
Làm Bách Phu Trưởng, ghi lại tên cùng tướng mạo thủ hạ, cũng là nhiệm vụ thiết yếu.
Nói thật.
Vân Phi Dương quản lí chi đội này, nhìn qua thì vô cùng vênh váo, kì thực rất bi kịch, trừ hắn và mấy người hắn nhận biết ra, còn lại thì tu vi phổ biến chỉ ở Vũ Lực tam tứ đoạn.
- Không quan trọng.
Trong lòng hắn nói:
- Coi như một đám heo, ta cũng phải dạy chúng bay lên trời.
Vân Phi Dương không tinh thông mưu lược, bài binh bố trận bằng Chiến Tranh Chi Thần, nhưng hắn có tài thao luyện binh lính!
Thiên Uy Quân dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt của hắn, từ quân đoàn đứng bét, từ bước vào vị trí thứ hai chỉ sau Trấn Ma Quân, thậm chí có khả năng rung chuyển vị trí đệ nhất.
Hắn hạ lệnh:
- Đều tán đi.
Vừa mới nhập ngũ, mọi người cần thời gian quen thuộc chiến hữu cùng hoàn cảnh, Vân Phi Dương cũng không an bài huấn luyện.
Đội ngũ giải tán.
Diệp Nam Tu đi sát tới, cười nói:
- Phi Dương ca được đề bạt làm Bách Phu Trưởng, đây chính là việc vui, đi, tiểu đệ mời khách, chúng ta đi Thanh Phong Lâu không say không về.
- Uống cái rắm.
Vân Phi Dương gõ đầu hắn, nói:
- Nhớ kỹ, ngươi bây giờ là quân nhân.
- A nha!
Diệp Nam Tu ôm đầu, hậm hực rời đi.
Giải tán đội ngũ, Vân Phi Dương rời Tân Binh Doanh, trở về Đông Lăng học phủ.
Hắn và bọn người Diệp Nam Tu vẫn là học sinh, ai cũng biết huấn luyện quân sự phổ thông. Cho nên, căn cứ theo quy định Đông Lăng Thành, không có tình huống đặc biệt, có thể tự do đi tới học phủ và quân doanh.
Vân Phi Dương trở lại Tây Uyển Cư, dung nhập vào Trọng lực Tụ Linh Trận, một bên chịu trọng lực tu luyện, một bên nghĩ kế hoạch huấn luyện trong tương lai.
Ngày thứ hai.
Hắn sớm làm xong việc, đi vào trụ sở Cữu đoàn.
- Hả?
Vân Phi Dương vừa đi vào, thấy thấy Lâm Chỉ Khê đứng đó, nữ nhân này vẫn áo trắng quần lụa mỏng như Bích Ba tiên tử.
Hắn đi tới, bày ra bộ dáng trưởng quan, nói:
- Uy, sao làm sao không đổi chiến giáp?
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Không vừa.
Vân Phi Dương không phản bác được.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
- Ngươi được ủy nhiệm Bách Phu Trưởng, về sau có tính toán gì?
Vân Phi Dương cười nói:
- Đương nhiên là huấn luyện.
Nói xong, lôi kéo tay nàng, nói:
- Đi theo ta.
Lâm Chỉ Khê không có phản kháng, mặc cho tên này nắm.
Hai người tiến vào sơn lâm sau trụ sở, đứng chỗ đất trống rộng lớn.
Vân Phi Dương chỉ một vòng, nói:
- Chế nơi này lại thành một sân huấn luyện, cô thấy thế nào?
Lâm Chỉ Khê rút tay về, nói:
- Giáo trường có khu huấn luyện.
Vân Phi Dương cười nói:
- Đó chỉ chuẩn bị cho người bình thường, cô cho rằng võ giả có tu vi huấn luyện kiểu đó sẽ hữu hiệu à?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
- Nhất định phải có phương thức huấn luyện càng nghiêm ngặt cùng tàn khốc.
Vân Phi Dương nhặt lên một cành khô, nhẹ nhàng dung nhập Linh lực vẽ ra trên đồng cỏ.
Hắn muốn bố trí trận pháp.
Mà, cái hắn bố trí chính là Trọng lực Tụ Linh Trận!
Muốn huấn luyện binh lính có tu vi, phương thức phổ thông khẳng định không được, chỉ có thể dụng trận pháp thuận tiện giúp đám người Diệp Nam Tu tăng cao tu vi.
Rất nhanh.
Hắn bố trí một Trọng lực Tụ Linh Trận khác.
Lâm Chỉ Khê một mực nhìn, tuy mặt không biểu tình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng rung động. Dù sao, có thể trong khoảng thời gian ngắn bố trí trận pháp, đủ để chứng minh, hắn lĩnh ngộ trận pháp rất không tệ.
Bố trí xong đại trận, Vân Phi Dương lại bố trí thêm hai trận bên cạnh để chứa được ba năm người.
- Được rồi.
Vân Phi Dương vứt bỏ nhánh cây, xóa mồ hôi trên trán.
- Trận pháp gì?
Lâm Chỉ Khê hỏi.
Vân Phi Dương cười thần bí, nói:
- Đi vào sẽ biết.
Lâm Chỉ Khê hơi chút chần chừ, cuối cùng vẫn đi vào, nàng mới vừa vào trận đã cảm giác được lực áp bách cường đại.
Trọng lực?
Không đúng, còn có Linh lực tinh khiết!
Sắc mặt Lâm Chỉ Khê biến hóa, thầm nghĩ:
- Trên đời lại có trận pháp như thế, nếu như tu luyện trong trận, khẳng định làm ít công to.
- Được nha.
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
- Đây chính là Trọng lực cấp Vũ Vương, cô vậy mà có thể đứng thẳng, xem ra tu vi đã đột phá đến Vũ Tông.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Cùng ngươi so sánh còn kém xa.
Nàng nói lời thật.
Vân Phi Dương nói:
- Trận pháp này không tệ nhỉ?
- Không tệ.
Lâm Chỉ Khê khó khăn đi ra một bước, trán chảy ra đầy mồ hôi. Sau cùng, chỉ có thể ngừng tại chỗ, không dám động đậy.
Xoát.
Vân Phi Dương thu trọng lực về, nói:
- Cần thời gian thích ứng, cũng không thể làm loạn.
Trọng lực biến mất, Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng buông lỏng một hơi.
- Trận pháp như thế nếu có thể quảng bá trong quân doanh, sẽ nhanh chóng đề bạt thực lực tổng hợp của binh lính.
Vân Phi Dương trợn mắt nói.
- Trận pháp do Linh Niệm ta trực tiếp khống chế, ổn định ba cái đã là cực hạn.
Trọng lực Tụ Linh Trận không tệ, nhưng người bố trận phải dùng Linh Niệm không ngừng khống chế, nếu không đến thời gian nhất định sẽ mất đi tác dụng.
Ngoài ra.
Linh Niệm bị giới hạn, không thể bố trí quá nhiều.
Vân Phi Dương làm ra ba tòa Trọng lực Tụ Linh Trận lớn nhỏ không đều đã là cực hạn, phải triệt tiêu hai tòa tại Tây Uyển Cư.
Như vậy đã khá lắm rồi.
Phải biết, bản thân Tiêu Dao Hoàng, sáng tạo ra trận pháp này, cũng mới bố trí được ba cái thôi.
Lâm Chỉ Khê cảm thán.
- Đáng tiếc.
Buổi chiều.
Vân Phi Dương triệu tập toàn bộ binh lính Cửu đoàn.
Hắn không cho tất cả mọi người cùng vào trận, mà chia những người tu vi gần như nhau làm mấy đội, sau đó các đội lần lượt vào Trọng lực Tụ Linh Đại Trận.
Nhóm đầu tiên tiến vào, tổng cộng ba mươi người, thực lực tổng hợp Vũ Lực tam đoạn.
Vân Phi Dương điều chỉnh đại trận, cải biến trọng lực khoảng Vũ Lực đỉnh phong.
Mặc dù như thế.
Ba mươi người đi vào vẫn khó có thể chống cự, bị đè sấp trên mặt đất. Đột nhiên tiếp nhận trọng lực cảnh giới cao, trừ Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê ra, ai có thể đứng được.
Vân Phi Dương chắp tay sau lưng, nói:
- Năm hơi thở sau ai đứng không vững, ba ngày không cho phép ăn cơm.
- A?
Mọi người cắn răng, nỗ lực đứng lên.
Dưới sự uy hiếp, bọn họ ổn định thân thể, tiếp nhận đè ép mãnh liệt hấp thu Linh lực bàng bạc.
Một lúc lâu sau, 30 tên từ đi ra, từng người giống như chó chết nằm rạp trên mặt đất.
La Mục ngồi xổm dưới tàng cây, nhếch miệng cười rộ lên.
- Đám tiếp theo!
Nhóm thứ hai tiến vào, có hai mươi người, tu vi tại Vũ Lực tứ đoạn, Vân Phi Dương tăng trọng lực lên đến Vũ Đồ sơ kỳ.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Một lúc lâu sau, những binh lính này đi ra, tứ chi run rẩy nằm gục trên đất, đối với bọn hắn, loại huấn luyện này quá tàn phá thể xác tinh thần a!
Trang 148# 1