Chương 153: Sự ăn ý giữa Hàn Phi và cảnh sát
"Cậu nói xem cậu là một diễn viên, suốt ngày đi tìm cảnh sát như thế này liệu có thích hợp không? Cậu không sợ bị paparazzi tung tin đồn à?" Hàn Phi đang ngồi phía sau Lệ Tuyết trên xe gắn máy.
"Không sao, em cũng khá quen thuộc với đám paparazzi rồi, bước tiếp theo em còn đang muốn phát triển họ thành gián điệp đây này."
"Một minh tinh biến paparazzi thành gián điệp? Cậu thật là dám nghĩ nha." Lệ Tuyết lái xe vô cùng mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh: "Giới showbiz của các cậu phức tạp lắm, chị nghĩ cậu nên kiềm chế lại tính khí một chút thì sẽ tốt hơn."
"Trước đây em không có quyền lựa chọn, bây giờ em chỉ muốn trở thành một diễn viên thực thụ thôi. Nếu những người trong showbiz đó mà ngáng đường em thì em sẽ lật cái bàn với họ, tiếp đó đến nhờ cậy cảnh sát Tân Hỗ bọn chị." Hàn Phi rất nghiêm túc hỏi Lệ Tuyết: "Đối với những người từng trải và hăng hái làm việc nghĩa, cảnh sát khi tuyển dụng có cộng thêm điểm không?"
"Chắc là sẽ cân nhắc."
"Có hạn mức cao nhất cho điểm thưởng không?"
"Hạn mức cao nhất?"
Vào khoảng 11 giờ sáng, Lệ Tuyết đưa Hàn Phi đến đồn cảnh sát ở khu phố cổ.
Vốn dĩ thầy của Lệ Tuyết vẫn đang ở bệnh viện, nhưng nghe nói Hàn Phi muốn gặp, liền đổi chỗ hẹn, ông cảm thấy Hàn Phi bây giờ không thể tùy tiện tới gần bệnh viện được.
Vào phòng làm việc của đồn cảnh sát, ông lão đã đến từ sớm, ông không thích để người khác phải đợi mình.
"Cậu muốn nói với tôi về chuyện gì?" Ông lão đứng bên bàn, dáng người cao dong dỏng, trông chẳng khác gì một người bệnh.
"Bác à, cảnh sát phía bác có điều tra qua một người này không?" Hàn Phi không khách sáo, nói thẳng luôn.
"Ai?"
"Mã Mãn Giang." Sau khi Hàn Phi nói ra cái tên này, văn phòng trở nên yên tĩnh.
Ông lão không trả lời ngay, nhìn Hàn Phi một cách kỳ quái, sau đó nở một nụ cười rất hiếm thấy: "Cậu biết cái tên này ở đâu?"
"Cháu tra được trên mạng." Hàn Phi nói ra toàn bộ suy đoán của mình, hắn cho rằng Mã Mãn Giang có quan hệ với Sơ Hạ, sau đó để che giấu bí mật, gã uy hiếp, giết người diệt khẩu, hắn còn nghi ngờ đứa nhỏ trốn trong phòng thể dục là Kim Sinh.
Nếu không phải nghe ngóng được thông tin từ thế giới tầng sâu, hắn sẽ không thể hình thành một chuỗi suy đoán hoàn chỉnh như vậy, nhưng thầy của Lệ Tuyết cũng đâu có biết sự tồn tại của thế giới tầng sâu.
Từ góc độ của ông lão thì Hàn Phi có thể suy đoán ra được chỉ thông qua một số thông tin rời rạc trên internet, hắn quả thực là một kỳ tài.
Nghe Hàn Phi nói xong, trong mắt ông lão hiện lên vẻ tán thưởng: "Một mình cậu có thể suy đoán ra những thứ này quả thật là rất lợi hại."
"Cảnh sát cũng đang theo dõi hắn sao?" Hàn Phi cũng ngạc nhiên không kém cảnh sát, nhìn bộ dáng của ông lão, hình như bọn họ đã sớm biết đến Mã Mãn Giang.
"Hai ngày trước, sau khi có được thông tin từ Mạnh Trường An, chúng tôi đã điều tra lại trường Học viện tư thục Ích Dân. Thật đáng tiếc là Mã Mãn Giang đã mất tích, và chúng tôi hiện đang bí mật truy tìm tung tích của hắn." Ông lão ngồi xuống ghế rồi ra hiệu cho Hàn Phi ngồi bên cạnh: "Chúng tôi đã truy xuất thông tin vào thời điểm đó. Mã Mãn Giang dường như có rất nhiều thân phận. Lần cuối cùng hắn xuất hiện với thân phận Mã Mãn Giang là trong đám tang của cha hắn. Đúng rồi, cha hắn chính là người sáng lập trường Học viện tư thục Ích Dân."
"Cha hắn là hiệu trưởng?"
"Cha của Mã Mãn Giang là một doanh nhân, một nhà từ thiện. Họ đã xây dựng trường học ở vùng ngoại ô để giúp những đứa trẻ gần đó đến trường dễ dàng hơn, nhưng nó đã dần thay đổi..." Thầy Lệ Tuyết nói với Hàn Phi một số điều mà ông biết.
Hiện tại cảnh sát đã điều tra rõ, có một mối quan hệ nhất định giữa tất cả những người chết trong trường Học viện tư thục Ích Dân, nhưng cảnh sát cho rằng mối liên hệ giữa những người chết không phải là Mã Mãn Giang, mà là Kim Sinh.
Nó là người chết cuối cùng trước khi trường Học viện tư thục Ích Dân đóng cửa, và cũng là bước ngoặt của toàn bộ sự việc.
Hàn Phi nghĩ về vụ án từ góc độ của Mã Mãn Giang, nhưng thầy của Lệ Tuyết lại nghĩ về vụ án từ góc độ của Cánh bướm.
Cánh bướm kia rất thích đùa giỡn với nhân tính, bức thiện ý đến điên cuồng. Trong số các nạn nhân, người phù hợp với yêu cầu của Cánh bướm chính là Kim Sinh.
Thầy của Lệ Tuyết thậm chí còn mạnh dạn suy đoán rằng toàn bộ các vụ án trong trường Học viện tư thục Ích Dân đều là từ Kim Sinh mà ra.
Người được Cánh bướm nhắm đến đầu tiên là Kim Sinh, Cánh bướm đã thể hiện sự ác độc của thế giới này một cách trần trụi và trắng trợn trước mặt Kim Sinh, để nó từng bước một bị bao bọc bởi môi trường ác độc xung quanh.
Hàn Phi suy đoán rằng Kim Sinh là học sinh đã trốn trong phòng thể dục, thầy Lệ Tuyết thì có một suy đoán cao hơn, ông cho rằng có thể Cánh bướm đã cố tình dụ Kim Sinh vào, để nó tận mắt chứng kiến thầy Mã mà bình thường mình vẫn tôn kính, xem bí mật là như thế nào.
Kim Sinh lẽ ra nên nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ, đáng tiếc là không ai tin những gì nó nói lúc đầu. Sau khi có người nguyện ý tin lời nó thì những người đó lại lần lượt bị giết hại, cuối cùng Kim Sinh bị bức chết.
Có lẽ cái chết của Kim Sinh không phải là kết quả mà Cánh bướm mong muốn, đáng ra nó hi vọng Kim Sinh ôm lấy ác ý, nhưng đáng tiếc là Kim Sinh lại kiên quyết lựa chọn cái chết.
Cảnh sát đã suy đoán theo cách này, nhưng phá án thì phải có chứng cứ, hiện tại họ chưa thể xác định được tại sao đứa trẻ Kim Sinh lại bị Cánh bướm nhìn trúng.
Qua các cuộc phỏng vấn và điều tra, họ cảm thấy Kim Sinh chỉ là một đứa trẻ rất bình thường và hiền lành, đặc điểm duy nhất của đứa trẻ này là thích chuyện ma, chỉ có thế.
Kim Sinh đã chết, cảnh sát không thể từ những người khác mà biết nó đang nghĩ gì được. Nhưng Hàn Phi thì khác, hắn nghi ngờ nó đang ở trường Học viện tư thục Ích Dân, hắn có thể giao tiếp với đối phương, thậm chí có thể trở thành bạn của nó.
Hàn Phi có một lợi thế mà cảnh sát không có, sau khi nghe thầy Lệ Tuyết phân tích, hắn lập tức hiểu mình nên làm gì.
Kỳ thực sự hợp tác giữa Hàn Phi và cảnh sát khá là ăn ý, hắn nhìn thấy những ký ức còn sót lại của người chết thông qua oán niệm trong thế giới tầng sâu, sau đó sử dụng những ký ức này ghép lại thành chân tướng, chỉ ra một phương hướng lớn cho cảnh sát điều tra phá án.
Việc tỉ mỉ tìm kiếm bằng chứng và bắt giữ tội phạm đòi hỏi rất nhiều nhân lực và vật lực, những việc này thì để cảnh sát hoàn thành. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, một bên bắt Cánh bướm và nghi phạm trong hiện thực, bên còn lại mang đến sự giải thoát và cứu rỗi cho người chết trong thế giới tầng sâu.
Trí nhớ Hàn Phi vô cùng tốt, ông lão chỉ nói qua một lần, hắn liền ghi lại tất cả các điểm mấu chốt, chuẩn bị đêm nay cố gắng tìm kiếm Kim Sinh trong trường học ở thế giới tầng sâu.
"Bác à, cháu cảm thấy vỡ lẽ ra rất nhiều khi được nói chuyện cùng bác." Hàn Phi chỉ nhìn ra chi tiết nhỏ, nhưng đại cục thì không thể bằng thầy của Lệ Tuyết, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một diễn viên.
"Tôi cũng rất thích cùng cậu tán gẫu." Ông lão nhìn Hàn Phi với vẻ ôn hòa: "Có thể gặp được một người tuổi trẻ tài cao như cậu tôi rất vui, nhưng tôi hy vọng cậu hãy đồng ý với tôi một việc."
"Chuyện gì ạ?"
"Tôi khuyên cậu nên chọn một nghề nghiệp vui vẻ hơn. Tôi biết cậu là một diễn viên rất tuyệt, cũng có tài năng mà một cảnh sát giỏi cần phải có, nhưng cả hai nghề này đều không thể giúp cậu thực sự lấy lại được nụ cười." Thầy của Lệ Tuyết dường như có thể đoán được Hàn Phi đang nghĩ gì: "Một diễn viên có thể khiến cậu diễn nụ cười của người khác, nhưng lại không thể diễn được nụ cười của chính mình; một nhân viên cảnh sát sẽ cho cậu thấy rất nhiều điều ác, những điều đó sẽ đè lên cơ thể cậu và khiến cậu không thể nào thở được, đến lúc đó cậu sẽ đánh mất không chỉ là nụ cười thôi đâu."
Lời nói chân tình của ông lão khiến trái tim Hàn Phi ấm áp, nhưng tiếc rằng hắn không còn lựa chọn nào khác: "Những điều này cháu cũng biết, nhưng hiện tại cháu không muốn lùi bước, cháu nhất định phải bắt được Cánh bướm."
Giọng nói của Hàn Phi rất kiên định, hắn thật sự không còn đường lui, Cánh bướm muốn tìm hộp đen ẩn giấu trong đầu hắn, hai bên là quan hệ không chết không thôi.
Một già một trẻ, hai người hai thân phận, tuổi tác, nghề nghiệp khác nhau trò chuyện trong phòng làm việc rất lâu, cuối cùng khi bệnh viện gọi đến, thầy của Lệ Tuyết mới rời đi cùng với một cảnh sát khác.
Nhìn thấy thầy mình và Hàn Phi rất say sưa trò chuyện, Lệ Tuyết cảm thấy không thể tin được, đã lâu lắm rồi ông ấy không trò chuyện với ai như vậy.
Sau khi Hàn Phi trao đổi với ông lão, đầu óc của hắn đã được mở mang, hầu hết những suy đoán của hắn đều được cảnh sát xác định.
Bây giờ trong đầu Hàn Phi đã có một kế hoạch đại khái. Kẻ giết người trong trường Học viện tư thục Ích Dân chính là Mã Mãn Giang và con của gã. Nạn nhân là nhân viên bảo vệ, tên lưu manh và vợ của gã. Hàn Phi muốn tìm các nạn nhân khác càng sớm càng tốt để giải cứu toàn bộ.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Hàn Phi đang định về nhà thì điện thoại di động vang lên, đạo diễn Khương gọi tới.
"Anh gọi em có chuyện gì thế?"
"Vào lúc tám giờ tối mai, [Hoa Song Sinh] sẽ được chiếu trên tất cả các nền tảng, chúng ta thuê một địa điểm, chuẩn bị cho mọi người tập trung xem buổi công chiếu."
"Nhanh như vậy sao?"
"Chúng ta đã từ bỏ buổi công chiếu offline ra mắt công chúng, vậy sẽ tập trung vào buổi phát sóng online, tối mai sẽ là thời khắc quyết định sinh tử của bộ phim."
Với sự phát triển của thời đại, phim được chiếu online trên internet và chiếu offline tại rạp đã mở rộng thành hai chuỗi khác nhau. Phim chiếu online thì tiện lợi và nhanh chóng, từ lâu phim trên internet không còn đồng nghĩa với kém chất lượng; phim chiếu offline tại rạp thì đạt được hiệu ứng hình ảnh âm thanh đỉnh cao, sau khi xem xong mới cảm nhận được sự chấn động.
Đoàn phim của Hàn Phi làm chủ kịch bản [Hoa Song Sinh], là một bộ phim kinh phí nhỏ, cũng không cần quá nhiều hiệu ứng đặc biệt, cho nên chiếu trên tất cả các nền tảng internet là có lời nhất.
"Tối mai em nhất định sẽ đến." Hàn Phi có chút hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đóng vai nam chính.
"Vậy thì tốt!" Nghe Hàn Phi đồng ý cùng đến xem, đạo diễn Khương còn cảm thấy hưng phấn hơn cả Hàn Phi: "Nhân tiện, anh có một người bạn muốn gặp cậu. Anh ấy là một đạo diễn phim kinh dị có tiếng trong ngành, sẽ đến xem cùng chúng ta vào ngày mai."
Đạo diễn Khương muốn giới thiệu những mối quan hệ của mình cho Hàn Phi, hy vọng Hàn Phi có thể ngày càng ổn định hơn và tiến xa hơn.