Chương 154: Có gì trong bình?
"Đạo diễn phim kinh dị nổi tiếng?" Hàn Phi do dự một chút: "Anh Khương à, thật ra em vẫn muốn theo thể loại phim hài. Em thích nhìn thấy nụ cười của mọi người hơn là khiến người khác kinh hoàng, sợ hãi."
"Anh biết cậu thích nhìn thấy nụ cười của mọi người, và mọi người cũng muốn nhìn thấy nụ cười của cậu, nhưng ở giai đoạn này, anh khuyên cậu nên đóng phim kinh dị với diễn xuất vốn có của mình. Khi kiếm được một số tiền nhất định và không phải lo lắng về cuộc sống thì cậu có thể thử sức ở nhiều thể loại hơn." Đạo diễn Khương nói trúng tim đen.
"Diễn xuất vốn có?" Hàn Phi sờ sờ mặt: "Được rồi, ngày mai em sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ với anh ấy."
Cúp điện thoại, Hàn Phi vẫn chưa bình tĩnh được, bộ phim điện ảnh đầu tiên hắn đóng chính sắp được công chiếu, nói không sốt sắng là nói dối.
"Để xem được bộ phim vào ngày mai, nhất định đêm nay trong trường học mình phải sống sót."
Tùy tiện ăn vài thứ, Hàn Phi đi tìm Lệ Tuyết, bám lấy cô ấy để học một số kỹ năng chiến đấu mới.
Những kỹ thuật này không phức tạp, nhưng lại đơn giản và trí mạng.
Trong đó có một số phương pháp chiến đấu không thể tìm thấy được trên internet, chúng đều được Lệ Tuyết tổng hợp dựa trên kinh nghiệm thực chiến của bản thân, rất hữu ích đối với Hàn Phi.
Nếu như trước đây Hàn Phi chỉ thuần thục chiến đấu cơ bản, thì hiện tại đã bắt đầu phát triển theo hướng chiến đấu chuyên nghiệp.
Ba giờ chiều, Hàn Phi trở về nhà.
Sau khi tắm xong, hắn bắt đầu đọc sách liên quan đến giáo dục, rồi xem nhiều video về lớp học và các mẹo dạy học của một giáo viên tuyến đầu.
Hắn thực sự đầu tư vào nhân vật thầy giáo, thậm chí còn liên tục đưa ra những ám thị tâm lý cho bản thân.
"Nhân ái, bao dung, nhẫn nại, tôn trọng, mình muốn đối xử bình đẳng với tất cả những đứa trẻ và để chúng coi mình như một người cha."
Hàn Phi đã luyện tập với người thầy trong video cho đến khi màn đêm buông xuống.
Kéo rèm cửa sổ lại, Hàn Phi đứng trước bức tường, ghi nhớ tất cả thông tin liên quan đến trường Học viện tư thục Ích Dân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong đầu Hàn Phi hiện lên địa hình nhà vệ sinh của ký túc xá, hắn hít sâu một hơi rồi đội mũ bảo hiểm trò chơi vào.
Màu máu như triều cường trút xuống, điên cuồng chấn động thành thị, trong một mảnh đỏ như máu, Hàn Phi mở mắt ra.
Một mùi tanh tưởi lướt qua chóp mũi, Hàn Phi vẫn đang đứng trong buồng vệ sinh tầng một, xung quanh đều rất yên tĩnh.
Chiếc nhẫn của người chủ nhà trên đầu ngón tay truyền đến hơi lạnh, Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy cửa buồng vệ sinh, sau đó từ trong ô vật phầm lấy ra bộ đồng phục học sinh màu đỏ.
Ngay sau khi bộ đồng phục tràn ngập âm khí được lấy ra, bóng đen trong góc tường bắt đầu vặn vẹo, phảng phất có một con rắn đen từ đó chui ra.
"Mày trốn tốt đấy." Bản thân thứ này do Từ Cầm nuôi nấng rất giỏi ẩn nấp, nó còn có thể lừa được con quái vật vô danh kia, chớ đừng nói chi dăm ba cái con lệ quỷ và quái vật tép riu trong trường học này.
Nhưng so với khả năng ẩn nấp thì những năng lực khác của nó lại không được tốt như vậy.
"Rắn đen" từ trong góc tường chui ra rồi trườn lên bộ đồng phục học sinh màu đỏ, hút lấy âm khí và oán khí trong bộ đồng phục, cơ thể nó lại bắt đầu từ từ lớn thêm.
"Năng lực của tên tiểu tử này là ăn nuốt, nhưng hiện tại cơ thể nó còn quá nhỏ, chưa thể nuốt được những đồ vật tương đối lớn." Những vật phẩm chứa âm khí kia cũng không có tác dụng quá lớn đối với Hàn Phi, không bằng để toàn bộ cho con tiểu quỷ của Từ Cầm ăn, nếu nó có thể nhanh chóng hồi phục, thì Hàn Phi cũng có một sức tự vệ nhất định.
Để cho "rắn đen" tùy ý hút âm khí trong bộ đồng phục học sinh, Hàn Phi lặng lẽ đi tới cửa nhà vệ sinh.
Những mảnh kính vỡ trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ bị vỡ cũng đã được thay bằng cửa sổ mới, điểm khác biệt duy nhất so với đêm qua là trên cửa phòng giáo viên quản nhiệm có thêm một tấm biển — không phận sự miễn vào.
Đàn tế mà Hàn Phi để dưới gầm giường cũng bị giáo viên quản nhiệm tìm thấy và ném xuống dưới đống đồ điện công suất lớn tịch thu được.
"Đêm qua, trong tòa nhà có 4 nữ sinh tử vong, nhưng mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra, cửa ký túc xá vẫn khóa."
Giáo viên quản nhiệm không có trong phòng, Hàn Phi muốn vào lấy đàn tế ra, nhân tiện kiểm tra xem có chìa khóa dự phòng cho từng phòng hay không.
Vừa mở cửa bước vào phòng giáo viên quản nhiệm, hắn liền nghe thấy giữa hành lang tầng một có tiếng mở cửa.
Núp sau cánh cửa và lén nhìn trong bóng tối, Hàn Phi phát hiện một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang khom người lén lút đến gần phòng giáo viên quản nhiệm.
Lúc đầu nó ở rất xa và Hàn Phi không thể nhìn rõ, nhưng khi đứa trẻ đến gần hơn, Hàn Phi đã nhận ra nó ngay lập tức.
Đứa trẻ này là tên lưu manh đã tự tử bằng cách nhảy lầu ở trong trường Học viện tư thục Ích Dân, gầy như que củi, mặt chữ điền, mắt to, tóc nửa vàng nửa đen, trên cánh tay có xăm một chữ hận.
"Tại sao nó lại vào được tòa nhà ký túc xá nhỉ?"
Người bị hại đang tới gần, hiện tại gặp được, Hàn Phi đương nhiên sẽ không buông tha cho nó.
Khi thằng nhóc đang đứng cạnh cửa sổ chậm rãi vươn đầu nhìn lén vào trong, Hàn Phi cũng vừa lúc ló đầu ra.
Bốn mắt nhìn nhau, thằng nhóc giật nảy cả mình.
"Suỵt! Đừng nói gì cả!" Khi đối phương đang lùi về phía sau, Hàn Phi một tay túm lấy cổ áo, một tay bịt miệng, vừa nhìn thì có vẻ là một người rất có kinh nghiệm, thường xuyên làm loại chuyện như vậy.
Sau khi thằng nhóc bình tĩnh lại, Hàn Phi mới từ từ buông tay.
"Giáo, giáo viên quản nhiệm? Sao lại thay đổi?"
"Ở đây không an toàn. Chúng ta đến phòng ký túc xá mà cậu vừa mới đi ra để nói chuyện."
Hàn Phi đặt đàn tế chứa Khóc vào trong nồi điện, đậy nắp lại, tay cầm nồi điện bước ra khỏi phòng giáo viên quản nhiệm.
Hai người trở lại phòng 104 ở giữa hành lang, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm sau khi cánh cửa đóng lại.
"Tại sao cậu lại có chìa khóa phòng này?" Hàn Phi giấu chiếc nồi điện có chứa đàn tế dưới gầm giường rồi bắt đầu tra hỏi thằng nhóc.
“Em, em là học sinh ở đây, tất nhiên em có chìa khóa rồi!” Thiếu niên rất mạnh miệng.
"Tên cậu là Trương Quan Hành, mười bảy tuổi, đã bỏ học một năm không lý do, bắt đầu lêu lổng cùng đám thanh niên xung quanh trường, và tự đặt tên cho mình là chó hoang.” Hàn Phi ghi nhớ tất cả thông tin của người chết: "Tôi biết cậu rất rõ đấy, hy vọng cậu đừng có nói dối."
Thằng nhóc không ngờ Hàn Phi lại biết rõ như vậy, nó rụt cổ một cái, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Nào, nói cho tôi biết cậu vào ký túc xá bằng cách nào? Tới đây làm gì? Tại sao lại có chìa khóa của phòng này?" Vẻ mặt của Hàn Phi không quá nghiêm khắc, mang lại cho người ta cảm giác không tức giận hay tự phụ.
"Vậy thì có liên quan gì đến thầy?" Thằng nhóc liếc nhìn Hàn Phi, có vẻ rất chán ghét người lớn.
"Gần đây trong trường xảy ra một số chuyện không tốt, tôi là một giáo viên mới, tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của tất cả học sinh, bao quát từng học sinh đang theo học tại ngôi trường này." Hàn Phi đã nói rất rõ ràng, hắn cũng muốn bảo vệ cậu thiếu niên trước mặt.
"Thầy là giáo viên mới?" Thằng nhóc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nó do dự nói: "Em đã từng ở trong ký túc xá này. Chìa khóa là ban đầu được giao. Em không trộm đồ trong ký túc xá đâu, thỉnh thoảng em quay lại bởi vì em thực sự không có chỗ ngủ."
"Không có chỗ ngủ sao?"
"Sau khi bố mẹ em ly hôn, họ liên tục uống rượu, uống xong về nhà thì đánh đập em rồi nôn mửa khắp nơi. Đó căn bản không phải là nhà, đến bãi rác còn sạch hơn." Thằng nhóc che chữ xăm trên cánh tay.
"Sau đó làm thế nào mà cậu vào được tòa nhà ký túc xá?" Hàn Phi đối với chuyện này rất tò mò, cửa khu ký túc xá khóa chặt, toàn bộ tầng một ký túc xá đều được trang bị lưới chống trộm.
"Người bạn thân nhất của em sống ở phòng 201 trên tầng 2. Em thường leo lên phòng của bọn nó bằng cách trèo lên lưới chống trộm, sau đó lại lén quay về." Vẻ mặt thằng nhóc có chút kỳ quái, dường như còn đang che giấu điều gì đó.
"Cậu có gì muốn nói thì cứ nói hết đi. Tôi là giáo viên, tôi có thể giúp cậu."
"Thực sự bây giờ em đang bị mắc kẹt ở đây và không thể thoát ra được." Thằng nhóc chậm rãi nói thật: "Vừa rồi em chỉ muốn lấy trộm chìa khóa từ phòng giáo viên quản nhiệm thôi."
"Mắc kẹt ở đây? Ý cậu là sao? Cậu không thể leo xuống từ tầng hai nữa à?"
"Bạn em xảy ra chuyện, mấy người trong phòng ký túc xá bọn nó dường như cũng..." Thằng nhóc do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Chết hết rồi."
"Chết hết rồi á?!"
"Cách đây một thời gian, bạn em không biết tìm thấy một cái bình ở đâu trong trường. Sau khi nó mang cái bình về ký túc xá thì tối nào cũng nói chuyện với cái bình đấy. Sau đó, kết quả học tập của nó đột nhiên tiến bộ vượt bậc." Trong mắt thằng nhóc mang theo một sự sợ hãi.
"Em vốn nghĩ nó đã bắt đầu học hành chăm chỉ, nhưng khi đến ký túc xá của bọn nó, em thấy không chỉ nó, mà tất cả mọi người trong phòng đều vây quanh cái bình."
"Sắc mặt bọn nó trắng bệch, nhìn vào bên trong cái bình, không ngừng nói chuyện gì ấy."
"Lúc đầu em cũng không để ý, nhưng vài ngày sau khi em đến phòng ký túc xá của bọn nó, bạn em thì không thấy đâu! Ba người bạn cùng phòng còn lại của nó thì vẫn đang vây quanh cái bình."
"Em sợ lắm. Sau khi chạy ra khỏi phòng ký túc xá của bọn nó, em nhanh chóng gọi điện cho bạn thân."
"Điện thoại được kết nối, bạn em vẫn nói chuyện bình thường, nhưng lại có một chút tiếng vọng."