Chương 158: Ai đã biến cô bé thành quái vật
Nữ sinh giường 4 là một người rất thích làm đẹp. Hoàn cảnh gia đình nữ sinh này không được tốt lắm, bình thường sẽ bớt ăn bớt mặc để tiết kiệm tiền mua mỹ phẩm.
Thích làm đẹp thì không có gì sai, nhưng cô bé càng xinh đẹp thì những người bạn cùng phòng lại càng khó chịu.
Sau khi đợi tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Hàn Phi đập tủ đồ bị khóa của giường 1, tìm thấy một cuốn nhật ký từ đống quần áo cũ.
Trong đó ghi lại ba nữ sinh vì ghen tuông như thế nào mà trở thành ác quỷ.
Ban đầu, tất cả mọi người đều chỉ là những đứa trẻ bình thường, cũng không có gì khác biệt. Nhưng sống chung với nhau lâu sẽ dần bộc lộ phần nào tính cách.
Nữ sinh giường 4 rất hiền dịu, vóc dáng cô bé so với bạn bè đồng trang lứa thì tương đối cao, lại luôn luôn nở nụ cười trên môi.
Nguyên nhân gây ra mọi chuyện dường như bắt đầu từ mỹ phẩm, cô bé bớt ăn bớt mặc để mua một bộ mỹ phẩm giá rẻ, học hỏi cách trang điểm từ các video hướng dẫn trên mạng.
Bình thường giáo viên quản lý tương đối nghiêm khắc, cô bé cũng không dám trang điểm, chỉ chờ đến thứ bảy, chủ nhật khi đi chơi thì mới trang điểm thật nhẹ.
Khi một nhóm người đi chơi, cô bé luôn là người được yêu thích nhất.
Kỳ thực là cô nữ sinh này có kỹ năng trang điểm rất kém, cô bé được mọi người yêu thích chủ yếu là do có tính cách rất tốt.
Rất nhiều người cảm thấy cô bé xinh đẹp, mấy nữ sinh cùng phòng lại còn cho rằng sở dĩ cô bé được yêu thích là do biết cách trang điểm.
Bọn trẻ tuổi tác cũng không lớn, ban đầu có suy nghĩ tương đối đơn giản.
Mấy nữ sinh cùng phòng thỉnh thoảng sẽ mượn mỹ phẩm của nữ sinh giường 4 để dùng, số 4 rất ít khi từ chối, cô bé còn chủ động trang điểm cho các bạn.
Thế nhưng trong khi ai cũng đều được trang điểm thì khi đi chơi nữ sinh giường 4 vẫn là người được yêu thích nhất.
Một hai lần thì không sao, nhưng dần dần những nữ sinh khác trong phòng cảm thấy chắc chắn là số 4 cố tình trang điểm không kỹ cho bọn chúng, muốn dùng chúng để làm nổi bật bản thân.
Mấy nữ sinh cùng phòng không muốn đi chơi cùng cô bé nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn mượn dùng mỹ phẩm.
Đối với học sinh thì cơ hội để trang điểm rất ít, nhưng một bộ mỹ phẩm thì không thể dùng được nổi cho cả bốn người.
Cho đến một ngày, khi chưa được sự cho phép mà nữ sinh giường 3 đã tự ý sử dụng mỹ phẩm của nữ sinh giường 4, sau đó bị số 4 phát hiện, số 4 tính tình vẫn luôn rất tốt bụng và số 3 đã xảy ra cãi vã.
Mặc dù ngày hôm sau hai bên đã hòa giải nhưng việc hòa giải chỉ là mặt ngoài.
Các nữ sinh trong phòng dần dần nhắm vào nữ sinh số 4, đi ra ngoài chơi mà không rủ cô bé; khi cô bé nói chuyện thì mọi người đều im lặng làm những việc khác; sau lưng thì tung tin đồn nhảm, nói không biết là ai tặng mỹ phẩm cho cô bé, còn nói cô bé thường xuyên về muộn vào tối thứ bảy và chủ nhật.
Nữ sinh số 4 không biết phải giải thích như thế nào, cô bé nhận thấy bạn bè xung quanh dường như đang dần xa lánh mình, ngay cả thầy Mã, một giáo viên chính trực và tốt bụng nhất trường cũng nhìn cô bé với ánh mắt kỳ lạ.
Cô bé đã cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ giáo viên, nhưng sau khi bị giáo viên răn dạy mấy nữ sinh cùng phòng càng thêm ghét cô bé hơn.
Cười nhạo cô bé ngày càng thậm tệ hơn, đủ các loại bạo lực lạnh lùng.
Những nữ sinh kia không biết vì cái gì mà ghét cô bé như vậy, càng về sau càng có nhiều người vì không thích mà ghét cô bé thậm tệ.
Nữ sinh giường 4 có tính cách rất hiền dịu, sự cô lập thường xuyên khiến cô bé ngày càng sống hướng nội, cho đến cuối cùng cô bé đã bắt đầu chán học.
Cha mẹ của cô bé cũng chỉ là những người bình thường, kiếm tiền nuôi gia đình đã không dễ dàng gì, bọn họ tìm hiểu tình hình trong trường, từ thầy cô và các bạn thì biết được con gái mình thích trang điểm, ngày nghỉ lại còn thường xuyên về ký túc xá muộn, đầu tiên bọn họ cảm thấy rất sốc và tức giận.
Kết quả học tập thì không tiến bộ, thay vào đó lại còn bớt ăn bớt mặc đi mua mỹ phẩm, cha của cô bé tính tình rất thô bạo, suýt chút nữa đã động tay động chân ở trong trường học.
Bọn họ không đồng ý với ý nghĩ tạm nghỉ học của cô bé, khăng khăng yêu cầu cô bé tiếp tục ở lại trường.
Sau này mọi thứ còn trở nên tồi tệ hơn, trong mắt các nữ sinh phòng 304, nữ sinh số 4 dù có làm gì cũng khiến người khác chán ghét, chỉ cần nhìn thấy số 4 là sẽ cảm thấy khó chịu.
Bọn chúng nhận ra rằng không thể xua đuổi được nữ sinh số 4 dù thế nào đi nữa, dần dần bắt đầu sử dụng những phương thức bí mật và cực đoan hơn.
Từ việc đầu tiên là làm hỏng đồ đạc, làm bẩn quần áo, đến việc đổ keo vào mỹ phẩm, rồi bôi keo vào kính áp tròng của nữ sinh số 4.
Mà đây còn chưa phải là cực hạn của sự ác độc, thậm chí trong vài trang cuối cùng của cuốn nhật ký Hàn Phi còn nhìn thấy, không biết có người trong phòng lấy được thuốc tránh thai ở đâu, nghiền nhỏ rồi đổ vào phích nước nóng và cốc nước của nữ sinh số 4.
Sự ác độc đang lên men, nuốt chửng ba nữ sinh trong phòng ký túc xá, cũng đẩy nữ sinh số 4 vào ngõ cụt.
Vào buổi tối một ngày nghỉ, ba nữ sinh kia thấy nữ sinh số 4 chưa về, còn cười nhạo chuẩn bị bịa ra tin đồn.
Trong đó có một nữ sinh cố tình dùng cái bàn chắn sau cửa, đồng thời dùng chổi để chống cửa khiến cô bé có mang theo chìa khóa thì cũng không vào được.
Bọn chúng đã bàn tính rằng đêm nay không ai được xuống giường ra mở cửa.
Đến hơn 11 giờ đêm, nữ sinh giường 4 vẫn chưa trở về.
Ba nữ sinh còn lại cười hì hì lấy điện thoại di động quay video ghi lại chiếc giường trống số 4, dự định sáng mai sẽ tung tin đồn thất thiệt.
Chúng rất hào hứng muốn đoán xem tại sao nữ sinh số 4 đêm lại không về phòng ngủ, dùng đủ mọi phỏng đoán ác độc để thỏa mãn nội tâm vặn vẹo của chính mình.
Đến hơn ba giờ sáng, trên hành lang xuất hiện tiếng bước chân kỳ quái và tiếng nước chảy róc rách.
Sau đó, có âm thanh từ ổ khóa cửa phòng 304, có người đang dùng chìa khóa để mở cửa.
Bên kia hồi lâu không mở được cửa, ba nữ sinh trong phòng đều đã tỉnh, che miệng cười trộm.
Chìa khóa cuối cùng cũng không mở được cửa, tiếng bước chân chậm rãi rời khỏi phòng 304, cô bé lang thang trên hành lang một lúc lâu, rồi lại quay lại cửa phòng 304 để thử.
Thử đi thử lại mấy lần, âm thanh kia biến mất.
Sáng sớm hôm sau, ba nữ sinh hào hứng đến lớp học với video trên điện thoại di động, chúng thần thần bí bí chia sẻ với các bạn học khác.
Chúng nói nữ sinh giường 4 cả đêm không về, chắc chắn đã làm chuyện gì đó rất xấu xa.
Đám học sinh lấy nữ sinh số 4 làm đề tài bàn tán, cười đùa, chẳng ai quan tâm đến cảm giác của số 4 cả. Theo bọn chúng, chỉ cần ngọn lửa không bùng cháy trên người mình là được.
Tất cả những điều này chỉ thay đổi cho đến khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp, cô giáo gọi nữ sinh ở phòng ký túc xá 304 ra với vẻ mặt nghiêm túc.
Từ lời của cô giáo, ba nữ sinh biết được tin tức nữ sinh số 4 nhảy sông tự tử lúc 11 giờ đêm qua.
Có dấu giày của cô bé đi đi lại lại trên bờ, trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, cô bé đã cố gắng tự cứu mình và đấu tranh.
Nghe thấy lời của cô giáo, ba nữ sinh nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo một sự sợ hãi.
Nếu nữ sinh số 4 chết lúc 11 giờ đêm qua thì ai là người cố gắng mở cửa lúc 3 giờ sáng?
Ba nữ sinh vô cùng sợ hãi, chúng vẫn không dám nói với ai về điều đó.
Cả đêm ba người không ngủ được, nhắm mắt lại sẽ thấy bóng dáng số 4, người bên kia như đang đứng dưới đáy nước sâu vẫy gọi chúng.
Ba giờ sáng, tiếng bước chân quỷ dị phá tan sự yên tĩnh trên hành lang, cả ba nữ sinh đều mở to mắt.
Tiếng chìa khóa mở cửa lại vang lên, ổ khóa rung rinh tạo nên những tiếng lách cách như có bàn tay cào xé trái tim của bọn chúng.
Chúng rùng mình, không ai dám ra khỏi giường, tất cả nằm co ro trong chăn.
Cửa phòng vẫn không mở, sau đó tiếng gõ cửa kinh hoàng vang lên, theo một nhịp điệu cố định, đập cửa từng cái từng cái một.
Mấy nữ sinh trong phòng sợ hãi đến cực hạn, bắt đầu phàn nàn và đổ lỗi cho nhau, nhưng làm như vậy cũng không thể nào giảm bớt tâm lý sợ hãi.
Chìa khóa lại một lần nữa cắm vào ổ khóa, sau nhiều lần chuyển động, cánh cửa đã được mở ra.
Cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, đụng vào mặt bàn đằng sau.
Quả nhiên có người mở cửa, quả nhiên có người ở bên ngoài!
Một trong số mấy nữ sinh phòng 304 cuối cùng không thể chịu đựng được, hét lên một cách điên cuồng.
Trên hành lang có ánh đèn nhấp nháy, một lúc sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của giáo viên quản nhiệm.
Giáo viên quản nhiệm tưởng có chuyện gì nên vội vàng chạy tới xem thử, sau khi đám nữ sinh trong phòng nghe thấy tiếng của giáo viên quản nhiệm mới bỏ cái bàn chặn sau cửa ra.
Ba nữ sinh không muốn nói cho người khác biết bọn chúng đã làm những điều tồi tệ như thế nào, chúng chỉ nói rằng nữ sinh số 4 dường như đã trở về.
Giáo viên quản nhiệm hoàn toàn không tin vào những thứ này, bà ta bỏ đi sau vài câu dặn dò.
Sau khi giáo viên quản nhiệm rời đi, nữ sinh trong phòng lại chặn cửa một lần nữa, nhưng không hiểu vì sao, âm thanh quỷ dị ngoài cửa đã biến mất.
Ba nữ sinh cuối cùng cũng yên tâm, chúng đã kiệt sức vì sợ hãi và lo lắng, sau khi âm thanh kia biến mất, chúng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do đã căng thẳng quá mức, thậm chí trong mơ chúng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Chỉ có điều lần này tiếng bước chân không phải ở ngoài hành lang, mà là ở trong phòng ký túc xá 304.
Trong đó có một nữ sinh mơ mơ màng màng mở mắt, nó mơ hồ nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt bên tai mình.
Khi nó nhìn về phía âm thanh phát ra thì cả người liền cứng đờ.
Bên cạnh chiếc giường số 4, không biết từ lúc nào có một cái bóng đen kịt đang đứng, toàn thân ướt sũng, quần áo bám vào da thịt, khuôn mặt vốn xinh đẹp thì không biết vì lý do gì mà biến dạng.