Chương 159: Bên trong và bên ngoài căn phòng đều là quỷ
Hàn Phi đọc xong cuốn nhật ký, mặc dù trong đó có một lời sám hối muộn màng, nhưng lời sám hối ấy giống như nước mắt cá sấu hơn.
Ba nữ sinh khác trong phòng ký túc xá, ngoại trừ số 4, cuối cùng đã nhớ đến thiện lương khi chúng đang phải đối mặt với tuyệt vọng và cái chết.
Ở trang cuối cùng của cuốn nhật ký, thậm chí còn có một bức ảnh của bốn cô nữ sinh phòng 304 khi mới nhập học, nhưng bức ảnh này bây giờ có vẻ rất nực cười.
Đặt cuốn nhật ký xuống, Hàn Phi cầm bức ảnh lên, trên mặt sau bức ảnh có viết tên bốn người.
Nữ sinh giường 4 tên là Thư Mộng Đình, trong bức ảnh cô bé nở nụ cười dịu dàng nhất.
"Đúng là một đứa trẻ ngoan, bị ép buộc đến mức phải trở thành một con quái vật." Hàn Phi cất bức ảnh vào túi vì cảm thấy có âm khí trong bức ảnh.
"Hoàn cảnh sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với một người." Nhìn chữ hận được xăm trên tay mình, Trương Quan Hành cảm thấy có chút đồng cảm với sự việc đã xảy ra với Thư Mộng Đình.
"Quả thực, trước kia mình cũng đã sớm là một cậu bé đơn giản và thiện lương." Hàn Phi đặt chiếc bình đen có chứa thi thể gần cửa, nếu như lệ quỷ từ cửa chính vào, hắn sẽ tìm cách khống chế đối thủ bằng cái bình.
Hắn không định làm tổn thương con lệ quỷ đó, thành thật mà nói, hắn không có khả năng làm tổn thương đối thủ, vì vậy kế hoạch ban đầu của Hàn Phi là giữ trong ba mươi phút, sau đó sẽ chạy đi ngay lập tức.
Vào thời điểm này, đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi nhiệm vụ bắt đầu, trong khoảng thời gian này cũng chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hàn Phi và Trương Quan Hành lật ngược hết cả phòng 304 lên, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào khác.
"Thầy ơi, kế tiếp chúng ta chỉ cần canh giữ ở trong phòng này phải không?" Trương Quan Hành nhớ lại nội dung của cuốn nhật ký: "Một phần lớn nguyên nhân khiến ba nữ sinh xảy ra chuyện là do giáo viên quản nhiệm đi vào, họ buộc phải mở cửa, làm cho Thư Mộng Đình vào được bên trong. Chỉ cần chúng ta đóng chặt cửa thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."
"Em thật là ngây thơ khi nghĩ như vậy đấy." Hàn Phi lắc đầu: "Phần cuối của cuốn nhật ký đã bị xé bỏ. Nữ sinh viết cuốn nhật ký cũng đã gặp bất trắc, điều đó cho thấy lúc đó Thư Mộng Đình đã vào phòng ngủ."
"Không sai, đúng là như vậy."
"Nếu như nữ sinh này đi vào mà một mực không có đi ra thì sao?" Lời nói của Hàn Phi khiến Trương Quan Hành choáng váng.
"Ý thầy là, con quỷ vẫn luôn ở trong phòng sao? Vậy thì... tại sao ngoài cửa lại có tiếng bước chân?" Trương Quan Hành đổ mồ hôi lạnh.
"Em có thấy tiếng bước chân rất kỳ quái không? Cảm giác như bị thứ gì đó kéo qua kéo lại vậy?" Hàn Phi nói đến mấu chốt của vấn đề: "Con quỷ bên ngoài có thể chỉ dùng để ép chúng ta phải vào phòng."
"Cố tình ép chúng ta vào phòng ư?"
"Chuẩn rồi."
Hàn Phi nhìn giới thiệu về nhiệm vụ ẩn nói, dù sao cũng không nên mở cửa, nhất định phải cố thủ trong vòng nửa giờ.
Hầu hết nhiệm vụ của hệ thống là loại biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn phải leo lên núi, hệ thống yêu cầu hắn không được mở cửa, không có nghĩa là bên ngoài căn phòng có quỷ, mở cửa sẽ chết. Thay vào đó, muốn nói với hắn rằng có một con quỷ trong phòng và trong vòng nửa giờ nhất quyết không được chết ở bên trong.
Chờ nửa tiếng sau, hắn đương nhiên có thể mở cửa rời đi, miễn là có thể sống sót sau khi kết thúc nhiệm vụ.
Hệ thống này luôn sử dụng những từ ngữ bình thản nhất thì nhiệm vụ càng khó khăn.
"Có thể có quỷ ở cả bên trong lẫn bên ngoài căn phòng. Chỉ có điều là chúng ta muốn đối mặt với con quỷ nào mà thôi." Hàn Phi ngồi ở trên giường, hắn đã bị quỷ tôi luyện đến mức có thể suy luận ngược hướng.
"Đều có quỷ à..." Trương Quan Hành thành thành thật thật ngồi bên cạnh Hàn Phi. Trong trò chơi hệ chữa trị, cậu bé hư này đã trở thành một cậu bé ngoan tuyệt đối nghe theo lời chỉ dạy của thầy giáo, thậm chí còn có chút dính chặt như sam.
"Đừng sợ, chỉ cần cố thủ nửa giờ thôi." Ngay khi Hàn Phi vừa dứt lời thì trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh kỳ quái từng chút một đến gần, lần này bên kia dừng ở cửa phòng 304.
Chìa khóa được cắm vào ổ khóa từng chút một, ổ khóa cũ kỹ phát ra tiếng kêu răng rắc rợn người, sức lực của đối phương càng lúc càng mạnh, toàn bộ ổ khóa đều rung lên, như sắp rơi xuống đến nơi vậy.
Hàn Phi và Trương Quan Hành đều ngậm miệng lại, bọn họ nhìn chăm chú vào cánh cửa, thở cũng không dám thở mạnh.
Sau vài phút, bên ngoài cửa lại khôi phục sự im lặng chết chóc.
"Nó đi rồi à?"
Trương Quan Hành còn chưa dứt lời thì cánh cửa phòng ký túc xá 304 đã bị gõ vang.
Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Trương Quan Hành giật nảy cả mình, nó đứng bật dậy, đầu xém chút thì đụng vào chiếc giường tầng trên.
Cảnh tượng được ghi lại trong cuốn nhật ký lại hiện ra. Tiếng gõ cửa ngoài hành lang lần lượt theo khoảng cách thời gian cố định, đập cửa từng cái từng cái một.
Nếu có quỷ đột ngột xuất hiện thì chỉ là sợ hãi nhất thời thôi, nhưng hiện tại phòng 304 thì lại hoàn toàn khác.
Tiếng gõ cửa dường như đang cố tình hành hạ những người trong phòng, cô nữ sinh quay lại đây hết lần này đến lần khác mang theo oán niệm, căm hận và thống khổ.
Mùi thối trong phòng càng thêm nồng nặc, không khí trở nên có chút ẩm ướt, cửa sổ trong phòng hiển nhiên đóng chặt, nhưng thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua.
Cách một cánh cửa, Hàn Phi và Trương Quan Hành không biết ngoài cửa đến cùng là có cái gì, nỗi sợ hãi mà mình không biết là cái gì mới là loại giày vò nhất.
Trên tay nổi đầy gân xanh, Trương Quan Hành cầm giấy bút trên bàn lên, viết một câu rồi đưa cho Hàn Phi.
"Thầy ơi, em ra mở cửa, thầy cầm cái bình, trong lúc em mở cửa thì thầy ném cái bình ra ngoài nhé!"
Ý nghĩ của Trương Quan Hành rất hay nhưng lại bỏ qua một vấn đề, chiếc bình bị nguyền rủa này là một trong những "vũ khí" ít ỏi của Hàn Phi. Sau khi ném chiếc bình ra ngoài, làm thế nào để đối phó với con quỷ trong phòng đây?
Lại nói thời gian nửa tiếng còn chưa tới, Hàn Phi nhất định sẽ không lộn xộn, vì vậy hắn đáp lại bằng bảy chữ trên tờ giấy – đợi lát nữa làm như thầy nói.
Con quỷ trong phòng 304 muốn kéo dài thời gian, đó chính là điều mà Hàn Phi mong muốn, hắn và Trương Quan Hành chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Dần dần, cửa phòng 304 bắt đầu khẽ rung, trong phòng càng lúc càng ẩm ướt.
Trương Quan Hành đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào cửa phòng, đột nhiên cảm thấy cái cổ mát lạnh, nó sợ hãi đến co rụt cả cổ lại.
Nó đưa tay sờ gáy thì thấy nơi đó ướt sũng.
"Nước bị rò rỉ? Nhưng thay vì từ trần nhà thì đó là từ tấm ván giường?"
Trương Quan Hành bối rối ngẩng đầu lên, nhìn dọc theo khe hở của giường trên thì phát hiện trên đầu mình có một khuôn mặt bị biến dạng.
"Thầy, thầy, thầy ơi..." Trương Quan Hành run rẩy đụng vào Hàn Phi.
"Chuyện gì thế?"
"Nó, nó ở ngay trên đầu chúng ta!" Nói xong, Trương Quan Hành kéo Hàn Phi cùng nhau rời khỏi giường, hai người đứng trong phòng nhìn về phía giường.
Không có khuôn mặt quỷ nào ở đó, nhưng chiếc giường thì ướt sũng, có thể mơ hồ nhìn thấy một vũng vết bẩn hình người trên đó.
"Em nhìn thấy mà! Rõ ràng là em nhìn thấy!"
"Đừng lo lắng, thầy tin em." Hàn Phi ra hiệu cho Trương Quan Hành lùi về sau, hắn vươn tay về phía giường và sử dụng năng lực của mình.
Khi ngón tay chạm vào vết bẩn hình người, tiếng kêu thảm thiết của cô bé vang lên trong căn phòng, Hàn Phi cảm nhận được tuyệt vọng và hối hận từ vết bẩn.
"Chúng mày ép chết cô bé, hiện tại cô bé lại tới tìm chúng mày, cái này có thể coi là có thù thì phải trả thù." Hàn Phi chưa từng nghĩ tới việc đi cứu đối phương, trước hết hắn không có năng lực này, thứ hai, hắn cảm thấy nếu làm chuyện sai trái thì sẽ phải chịu sự trừng phạt.
Mùi hôi thối trong phòng gần như khiến người ta ngạt thở, quần áo của Hàn Phi không biết trở nên ướt sũng từ lúc nào, cả phòng ngủ giống như là đang dần chìm vào một dòng sông ngầm trong lòng đất vậy.
Không khí càng trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo hơn, tất cả ánh sáng đều bị nuốt chửng.
Xung quanh không có nơi nào là an toàn, Hàn Phi mở bảng nhiệm vụ, còn sáu phút nữa nhiệm vụ mới kết thúc.
Nhặt chiếc bình đen trên mặt đất lên, Hàn Phi cảnh giác nhìn xung quanh, hắn biết đối phương sắp xuất hiện.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng nhanh, Hàn Phi và Trương Quan Hành đứng trong phòng, cảnh giác cao độ!
Ngay khi nhiệm vụ còn ba phút thì hoàn thành, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng bước chân vang lên, quái vật bên ngoài dường như đã chuẩn bị rời đi.
Khi tiếng bước chân dường như đang kéo theo thứ gì đó vang lên, trái tim Hàn Phi từ từ thu về trong lồng ngực, nhưng lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn!
"Hình như là có hai tiếng bước chân!"
Hắn bỗng nhiên xoay người lại!
Một nữ sinh thân người ướt sũng đang đứng bên cạnh Trương Quan Hành, quần áo dính chặt vào người, làn da tái nhợt không còn chút huyết sắc nào!
Vết nước trên mặt đất đã bao phủ khắp cơ thể Trương Quan Hành, khuôn mặt của cô bé biến dạng đầy đau đớn và oán hận, cơ thể thì vẫn đang không ngừng trở nên to lớn.
"Đằng sau em kìa!"
Nắm lấy cánh tay của Trương Quan Hành, trong lúc lôi kéo nó Hàn Phi vừa mở nắp chiếc bình đen ra.
Không biết có phải là do chiếc bình liên tục bị trọng thương hay không hay là do sức mạnh của cô bé quá khủng khiếp, sau khi nhìn thấy chiếc bình màu đen, cô bé chỉ dừng lại vài giây.
Lợi dụng mấy giây ngắn ngủi này, Hàn Phi đã kéo được Trương Quan Hành đến bên mình.
Lúc này, thân thể nữ sinh gần như dung hợp với tất cả các vết nước trong căn phòng, trên người toát ra oán khí kinh người.
Có một âm thanh giòn tan từ chiếc bình đen, một vết nứt khác đã xuất hiện trên chiếc bình, Hàn Phi biết không thể kéo dài thêm nữa.
"Em hướng miệng bình về phía nó đi."
Hàn Phi đưa cái bình đen cho Trương Quan Hành, sau đó hắn lấy ra người giấy màu máu từ trong ô vật phẩm.
Tình huống nguy cấp, Hàn Phi thậm chí còn không thèm trao đổi thông tin, cứa vào lòng bàn tay mình, mặc cho máu tươi nhỏ giọt trên người giấy màu máu.
Uống máu, đôi mắt của người giấy từ từ mở ra, nó nhìn Hàn Phi với vẻ thèm khát bệnh hoạn.