Chương 160: Công chiếu cùng ngày
Người giấy từ dưới đất lắc lư bò dậy, rõ ràng là làm bằng giấy, nhưng vẻ mặt không khác gì người sống.
Trong phòng xuất hiện một luồng âm khí và tà khí, mỗi khi người giấy cất bước đều sẽ quay lại nhìn Hàn Phi một chút.
Trong mắt nó có hoài niệm sâu sắc, cũng có sát khí mạnh mẽ.
Kể từ khi người giấy xuất hiện, nữ sinh trong phòng 304 đã tập trung sự chú ý vào người giấy này.
Có thể là do khi còn sống cô bé gặp phải vô số nguyền rủa và chửi bới nên sau khi chết mới đặc biệt thống hận các loại nguyền rủa.
Oán khí kinh người hòa lẫn trong vệt nước, trong khòng khắp nơi đều là tiếng la hét và khóc lóc, sau đó hàng loạt vết nước hình người bị cô bé lôi ra khỏi tường, tụ lại thành dòng sông đen ngòm.
Dòng sông này lạnh như băng, không một tia sáng, với nỗi tuyệt vọng đến ngột ngạt!
Nó chứa đầy những lời lăng mạ, vu khống và cãi vã, tất cả những bất hạnh mà cô bé phải chịu đựng khi còn sống đã trở thành dòng sông bao phủ lấy chính mình.
Cô bé từ từ chìm xuống dòng sông đen ngòm, tiếng gào thét và tuyệt vọng của cô bé bị nước sông bao phủ, rồi điên cuồng cuốn trôi mọi bụi bẩn trên thế gian.
Người giấy màu máu là một vật phẩm nguyền rủa rank F. Nó có thể chống lại những cảm xúc tiêu cực trong nước sông màu đen, nhưng khi dòng sông không ngừng chảy tới, tầng máu trên cơ thể nó cũng từ từ giảm bớt.
Ác ý trong mắt người giấy bắt đầu khôi phục, khuôn mặt nó giống hệt khuôn mặt Từ Cầm cũng từ từ rũ xuống rồi dần dần mờ đi.
Khi người giấy và nữ sinh không ngừng giao đấu, ký ức của Hàn Phi bắt đầu giao hòa với ký ức của người giấy, những cảnh tượng tàn khốc và quái đản, có thể tra tấn người sống đến điên cuồng liên tục xuất hiện trong não Hàn Phi.
Hốc mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, thế giới trong mắt Hàn Phi đang dần dần trở nên đỏ như máu.
"Thầy ơi! Mắt thầy đang chảy máu kìa!"
Trương Quan Hành ở bên cạnh đang gào thét, nhưng Hàn Phi vẫn không phân tâm một chút nào, đối với hắn vẫn quá khó để có thể điều khiển một vật phẩm nguyền rủa rank F.
Dựa theo phân chia cấp bậc, rank F tương ứng với level 10 đến level 20, mà người giấy màu máu lại là một loại vật phẩm nguyền rủa đặc biệt hiếm gặp ở rank F.
"Mình nhất định sẽ chèo chống được!" Nghiến răng nghiến lợi, Hàn Phi đang trải qua nỗi đau đớn và tuyệt vọng mà vật phẩm nguyền rủa từng phải gánh chịu, đây là cuộc chiến giữa một tràng ý chí.
Dòng sông đen kịt cuồn cuộn, nhưng người giấy nhỏ màu máu giống như đá ngầm trên bờ biển, chắn ngang phía trước, ngoại trừ vết máu trên người đã nhạt đi thì cũng không có thương tổn gì lớn.
Trong căn phòng 304, nhìn thì như là cô nữ sinh đang chiến đấu sinh tử với người giấy màu máu, nhưng trên thực tế, chính Hàn Phi đang phải liều mạng chiến đấu với ký ức của người giấy.
Ký ức của vật phẩm nguyền rủa giống như một con dao đầy nọc độc đối với người sống, nếu không chú ý thì sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí ký ức và nhân cách của chính mình cũng đều trở nên méo mó.
Hai mắt chảy máu, trong đầu lại vang lên tiếng gào thét của quỷ hồn, khi Hàn Phi sắp chịu đến cực hạn, cuối cùng cũng vang lên lời nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ẩn rank G – tiếng gõ cửa lúc nửa đêm.
Điểm kỹ năng cơ bản: +1
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn bổ sung - nhật ký của Thư Mộng Đình."
"Nhật ký của Thư Mộng Đình: Nó ghi lại những bí mật của Thư Mộng Đình. Sử dụng đúng cách có thể nâng cao độ thân thiện của nữ sinh này."
"Bạn đã hoàn thành hai thử thách về câu chuyện kỳ lạ trong trường học, nhiệm vụ ẩn rank F - câu chuyện kỳ lạ trong trường học của Kim Sinh đã đạt được hai phần bảy."
Hàn Phi nghe được giọng nói trong đầu, lập tức quay đầu lại: "Quan Hành! Mở cửa chuẩn bị chạy nhanh lên! Thầy sắp không chịu được nữa rồi!"
Trương Quan Hành mở cửa phòng ký túc xá, nhưng điều hắn không ngờ là bên ngoài căn phòng vẫn còn một khuôn mặt quỷ.
Đó là một nữ sinh khác trong phòng ký túc xá này, cơ thể nó xoắn vào nhau trông vô cùng đáng sợ.
"Em mau chạy trước đi!" Hàn Phi hét lên một tiếng, hắn để cho bóng đen quấn trên cánh tay mình ngăn lại mặt quỷ.
"Chúng ta cùng đi đi thầy!" Cầm cái bình màu đen, Trương Quan Hành lo lắng đến sắp phát khóc.
"Em về phòng mình đợi thầy, đừng có chạy lung tung nhé!" Hàn Phi cũng rút lui khỏi phòng ký túc xá, hắn bắt đầu dùng mình làm mồi nhử để thu hút Thư Mộng Đình và nữ quỷ ngoài cửa.
Trương Quan Hành nhìn thấy những gì Hàn Phi muốn làm, không chút do dự nói ngay: "Thầy ơi! Em đi cùng thầy! Em có thể giúp thầy!"
Tên tiểu tử này lại lựa chọn nghĩa khí vào thời khắc sinh tử nguy cấp, hai mắt đỏ hoe, muốn giúp Hàn Phi bảo vệ phía sau lưng.
"Đi đi!" Hàn Phi không ngờ rằng một cảnh tượng thường xuất hiện trong phim lại xảy ra với mình, thực sự sắp không thể chịu được nữa: "Đi nhanh lên!"
Lửa giận hừng hực, Hàn Phi đá Trương Quan Hành đến phía hành lang tương đối an toàn ở bên kia.
"Đi!"
Cơ thể bị đá văng ra, Trương Quan Hành nhìn Hàn Phi một mình thu hút hai con lệ quỷ, nhìn máu và nước mắt trên mặt Hàn Phi, khuôn mặt Hàn Phi đau đớn vặn vẹo thì trái tim như bị bóp nghẹt.
Cha nó vốn chỉ biết nhậu nhẹt, chưa bao giờ bảo vệ nó như thế này!
"Thầy ơi……"
Hình xăm chữ hận trên cánh tay đã mờ đi rất nhiều, Trương Quan Hành nghiến chặt răng, cầm cái bình đen chạy xuống tầng.
Đồng thời, âm thanh của hệ thống lại hiện lên trong đầu Hàn Phi.
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Độ thân thiện của Trương Quan Hành (chó hoang): +40! Bạn đã có được sự tin tưởng của Trương Quan Hành!"
Thấy Trương Quan Hành đã chạy xa, Hàn Phi điều khiển người giấy từ từ tiến lại gần mình, vừa đánh vừa lui.
Khi người giấy còn cách hắn không xa, hắn tóm lấy người giấy màu máu thu về ô vật phẩm, sau đó gọi bóng đen lại và bắt đầu chạy về phía nhà vệ sinh tầng ba.
Liểu mạng chạy như điên, Hàn Phi đã bị Thư Mộng Đình đuổi kịp trước khi chạy vào nhà vệ sinh.
Không còn cách nào khác, hắn đành để bóng đen Từ Cầm nuôi trốn vào nhà vệ sinh, còn mình thì quit game ở hành lang tầng ba.
Thế giới màu máu dần dần ngưng kết, ý thức Hàn Phi lập tức tan vỡ.
Cởi chiếc mũ bảo hiểm chơi game nặng nề ra, tim Hàn Phi vẫn đập, hắn gục xuống giường, tham lam hít thở không khí trong lành.
"Cảm giác thật tốt khi vẫn còn sống."
Hàn Phi chưa từng có khát vọng sống sót đến như thế, hắn nhất định muốn nhìn thấy ánh mặt trời, bởi vì bộ phim điện ảnh đầu tiên mà hắn đóng vai chính sẽ ra mắt vào ngày mai.
"Dạng người như mình tất nhiên cũng sẽ mong chờ một ngày mới."
Đặt đồng hồ báo thức xong, Hàn Phi trằn trọc, một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Khoảng mười hai giờ trưa, đạo diễn Khương gọi điện đến, anh ta lo lắng Hàn Phi quên tham gia buổi công chiếu, còn dặn dò thêm vài câu.
Để đạo diễn phải nhiều lần căn dặn tham gia even cũng chỉ có Hàn Phi là người duy nhất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Phi đặt đồ ăn về nhà, sau đó bật máy tính lên và bắt đầu tìm kiếm thông tin về trường Học viện tư thục Ích Dân.
Càng biết nhiều về ngôi trường đó lại càng tò mò, hắn muốn dự đoán xem sắp tới mình sẽ gặp phải chuyện kỳ lạ gì để còn chuẩn bị tâm lý.
"Có quá ít thông tin trên internet, nhưng ngôi trường này chắc chắn có thể đào sâu hơn. Mình cảm giác nó có quan hệ mật thiết với Cánh bướm."
Mục tiêu của Cánh bướm đa phần là trẻ em, từ tiểu Bát đến Kim Sinh, Hàn Phi tin rằng Cánh bướm gieo rắc ác ý khắp nơi để tạo ra một đứa trẻ theo ý muốn của nó.
Tiêu chuẩn này tạm thời Hàn Phi còn chưa rõ ràng lắm, nhưng hắn cảm thấy mình còn cách chân tướng rất gần.
Thông tin vụ án được dán trên tường, trước đây Hàn Phi cũng không có vứt bỏ những tài liệu khác nhau về vụ án chặt thây ghép xác mà đã sắp xếp chúng rồi cho vào hộp các tông.
"Sao mình có cảm giác cứ như đây chính là phòng hồ sơ của cảnh sát vậy nhỉ?"
Lắc đầu, Hàn Phi sau khi xử lý xong những thứ này thì bắt đầu tìm hiểu các loại tư liệu.
Tâm lý học tội phạm, giáo dục, quản lý tài năng, xây dựng đô thị, v.v., xét từ những cuốn sách hắn đọc, cứ như hắn không phải là một diễn viên vậy.
Sáu giờ tối, sau khi đạo diễn Khương gọi điện thúc giục đến lần thứ ba, Hàn Phi mới mặc một bộ đồ mới bước ra khỏi phòng.