Chương 174: Bác không cảm thấy trên người hơi nặng à?
Người phụ nữ lướt qua màn hình giám sát trên tầng 4 của tòa nhà văn phòng, dường như cô ta đã rời khỏi vị trí ban đầu và bắt đầu di chuyển đến một địa điểm nào đó.
Ánh sáng nhàn nhạt của màn hình máy tính chiếu vào Hàn Phi, sắc mặt hắn nhìn có vẻ tái nhợt.
"Lần đầu tiên người phụ nữ xuất hiện trên tầng bốn của tòa nhà văn phòng, hình ảnh giám sát trong băng video cũng được lấy ra từ camera tầng bốn."
"Sao cô ta cứ lang thang ở đó vậy nhỉ? Cô ta từng là giáo viên của trường? Hay là muốn đi tìm giáo viên ở tầng bốn?"
Trong đầu Hàn Phi hiện lên vô số điểm nghi hoặc, hắn nhìn chăm chú vào màn hình.
Những hình ảnh giám sát đen trắng dường như đại diện cho một thế giới khác, chúng làm tăng sự kinh hoàng của khuôn viên trường vào ban đêm.
Khoảng hơn mười giây sau, người phụ nữ lại xuất hiện trong màn hình theo dõi thời gian thực của máy tính.
Lần này cô ta đã đi đến tầng ba của tòa nhà văn phòng!
Người bê bết máu, đầu cúi xuống, cô ta đi qua camera giám sát như thể đang di chuyển trong tòa nhà một cách vô thức vậy.
"Người phụ nữ có rất nhiều vết máu trên người, nhưng lại không có vết thương rõ ràng, trên tóc cũng bê bết máu, vết thương trí mạng có khả năng là ở đầu."
"Cô ta ăn mặc khá chín chắn, có lẽ là giáo viên tại trường Học viện tư thục Ích Dân." Hàn Phi cố hết sức nghĩ về khuôn mặt bị biến dạng kia, hình ảnh kinh dị mà người khác mong mau chóng quên đi, nhưng hắn thì lại cố nhớ từng chút một: "Khuôn mặt gần như bị máu phủ kín, ngũ quan biến dạng chỉ còn lại những vết thương. Nhìn từ hình dáng thì không thể đoán được cô ta là ai, nhưng có thể chắc chắn một điều là cô ta đã phải chịu đựng những điều đặc biệt khủng khiếp trước khi chết."
Xem đoạn video "tử vong" được thu lại kia, Hàn Phi muốn tìm hiểu càng nhiều thông tin càng tốt.
"Tay vịn cầu thang của trường học cao khoảng một mét hai. So với tay vịn cầu thang, cô ta chắc là cao khoảng hai mét..."
Khi Hàn Phi đang suy nghĩ, người phụ nữ đã băng qua hành lang, từ tòa nhà văn phòng đi đến tòa nhà dạy học.
Hình ảnh theo dõi chỉ ghi lại được bóng dáng người phụ nữ đang đi về phía trước, khi cô ta đi qua camera giám sát, cái đầu hơi nghiêng, có một đôi mắt đỏ như máu ẩn trong khoảng trống giữa khe hở của mái tóc đen.
"Cô ta đang nhìn mình à!"
Ngồi trong phòng giám sát chật hẹp, một cảm giác ớn lạnh xộc thẳng lên não Hàn Phi.
Người phụ nữ đó đang theo video giám sát, bằng mọi cách tìm đến!
Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy đối phương, nhưng thông qua màn hình giám sát có thể cảm nhận được thứ kia đang ngày càng đến gần mình hơn.
Vì không nhìn thấy nên lại càng cảm thấy kinh hãi hơn.
"Cô ta đã vào tòa nhà dạy học, chắc là chẳng mấy chốc sẽ đến đây."
Sự ớn lạnh trong chiếc nhẫn của người chủ nhà vẫn chưa hề giảm đi, dường như còn có một thứ khác đang lảng vảng bên ngoài phòng an ninh vào lúc này.
"Ra khỏi phòng an ninh, nhiệm vụ sẽ ngay lập tức thất bại, còn có thể phải đối mặt với hai sinh vật vô danh cùng lúc. Tốt hơn hết mình nên ở lại đây và hoàn thành nhiệm vụ ẩn trước đã."
Đúng là khiêu vũ trên lưỡi đao, Hàn Phi biết mình không còn chỗ nào để trốn thoát, nên chỉ đơn giản là ở lại chiến đấu một lần.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi lại một lần nữa cách xa màn hình máy tính, hắn yên lặng nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi ở tầng một của tòa nhà dạy học.
Thời gian như chậm lại, từng giây từng phút đều kéo dài ra, đây là thời khắc rất dày vò đối với Hàn Phi.
Ép buộc mình phải xem video giám sát, vào phút thứ hai mươi lăm, người phụ nữ xuất hiện ở tầng một của tòa nhà dạy học!
Cô ta bước dọc theo hành lang, cúi thấp đầu và tiến gần về phía phòng an ninh ở cuối hành lang.
Mái tóc nhuốm máu xõa ra sau lưng, nơi cô ta bước đi còn để lại dấu giày màu đỏ thẫm, kính cửa sổ không phản chiếu bóng dáng cô ta, nhưng lại có một số vết máu để lại.
Ánh mắt Hàn Phi hoàn toàn bị hình ảnh theo dõi thu hút, hắn biết người phụ nữ và mình chỉ cách nhau có hơn mười mét.
Nhìn không chớp mắt, khi bóng dáng người phụ nữ hoàn toàn biến mất khỏi hình ảnh theo dõi cuối cùng, cửa phòng an ninh đột nhiên bị gõ vang!
Không có bất kỳ khoảng cách thời gian nào, âm thanh đột ngột này làm cho cơ bắp của Hàn Phi bị kéo căng.
Hắn không dám phát ra một âm thanh nào, nhưng mắt vẫn dán chặt vào cuộn băng video.
Nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi!
Trong không khí bắt đầu xuất hiện một mùi lạ, đó là một mùi thối rất đặc biệt, như thể một cái tủ lạnh đầy thịt tươi đột nhiên ngừng làm lạnh, một tháng sau mới mở cửa tủ lạnh ra.
Mùi thối khó tả này phiêu tán trong cả căn phòng, vừa ngửi thôi đã thấy tức ngực, dạ dày trào lên cảm giác khó chịu.
"Nó bốc mùi từ đâu vậy nhỉ?"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Hàn Phi đang vất vả chống đỡ bằng một ý chí vượt xa người bình thường, hắn không hề bị phân tâm, trong mắt chỉ có màn hình giám sát vẫn đang chiếu.
Mùi thối trở nên nồng nặc hơn và tiếng gõ cửa đã dừng lại, nhưng điều tồi tệ hơn đã xảy ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa va chạm, sau đó Hàn Phi nghe thấy ổ khóa xoay tròn, cửa phòng an ninh bị khóa cứ như vậy bị mở ra!
Trục cửa cũ kỹ phát ra tiếng kêu khiếp người, giống như một ông già ốm nặng đang đau đớn cầu cứu.
Mùi thối xộc vào phòng, khí lạnh từ chiếc nhẫn của người chủ nhà sắp làm ngón tay Hàn Phi đông cứng.
Hắn nghiến chặt răng, hai tay giấu ở phía sau, âm thầm mở ô vật phẩm, sẵn sàng lấy ra người giấy màu máu bất cứ lúc nào.
"Cậu là ai? Tại sao lại chạy vào phòng an ninh? Lại còn khóa cửa lại nữa!"
Giọng một ông già từ ngoài cửa truyền đến, người kia không làm gì cả, đây là một tin tức tốt nhất đối với Hàn Phi.
Bộ não của hắn bắt đầu hoạt động với tốc độ tối đa, kết hợp các thông tin đã biết trong một phần nhỏ của giây.
Người bên ngoài có chìa khóa phòng an ninh, rất có thể là bảo vệ của trường.
Trong lời nói tức giận của đối phương có sự từng trải, độ tuổi chắc là khoảng 60. Nhân viên bảo vệ duy nhất phù hợp với độ tuổi này là người chết đầu tiên trong câu chuyện kỳ lạ của trường – lão Lý.
Nhân viên bảo vệ họ Lý cũng đã từng giúp Thư Mộng Đình, còn xuất hiện trong nhật ký của cô bé nữa.
Cho dù bây giờ ông ấy trở thành bộ dáng như thế nào thì ít nhất khi còn sống ông ấy đã là một người tốt.
Chỉ từ một câu nói, Hàn Phi đã phân tích ra rất nhiều thứ, đây vẫn là lúc hắn đang thực hiện nhiệm vụ ẩn mà phải đối mặt với thời khắc sinh tử.
"Tôi đang hỏi cậu từ đâu tới! Tôi dường như chưa từng gặp cậu ở trường học thì phải!"
Lúc người bảo vệ bước vào phòng, mùi thối đã bốc lên nồng nặc, Hàn Phi gần như ngạt thở, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuộn băng video.
"Tôi là một giáo viên mới vào trường, đây là thẻ giáo viên của tôi."
Ánh mắt Hàn Phi vẫn không di chuyển, hắn không lấy ra người giấy màu máu trong ô vật phẩm, mà ném thẻ giáo viên lên mặt bàn.
Một cánh tay tái nhợt duỗi ra, người đàn ông cầm thẻ giáo viên lên, nhìn một hồi: "Thật sự là giáo viên, sao cậu lại tới đây? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhìn chằm chằm vào video, kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi đã đạt đến mức hắn có thể hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn mà không cần phải cố ý diễn xuất. Hắn nói rất tự nhiên: "Bác có nhớ cái tên Thư Mộng Đình không?"
"Tôi không biết, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến."
"Không nhớ á?" Hàn Phi vốn nghĩ thuận tiện moi ra bí mật của Thư Mộng Đình, làm tăng độ thân thiện với cô bé, nhưng hắn không ngờ rằng nhân viên bảo vệ thậm chí còn không biết đến cái tên này.
"Cậu tới cùng là đến đây làm gì vậy? Cậu thật sự là giáo viên của trường à?" Giọng điệu của nhân viên bảo vệ đầy nghi hoặc, khi ông ấy từ từ tiến lại gần, mùi hôi thối xộc thẳng vào người Hàn Phi, nhiệt độ trong phòng an ninh giảm xuống mức đóng băng.
"Gần đây trong trường đã xảy ra một số điều rất tồi tệ. Tôi đang bảo vệ học sinh của mình." Hàn Phi đặt vị trí của mình vào nhân vật giáo viên này, hắn phân tâm ba phần, vừa trả lời người bảo vệ, vừa nhìn chằm chằm băng video, đầu óc vẫn phải luôn chú ý tới bảng nhiệm vụ.
Việc đếm ngược nhiệm vụ đã bắt đầu, đến thời khắc cuối cùng con quỷ trong màn hình giám sát cũng chưa xuất hiện.
"Chẳng lẽ điểm khó của nhiệm vụ này nằm ở việc đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng? Con quỷ thực sự là ở trong tâm? Có phải chính mình đang tự hù dọa mình không?"
Hàn Phi đã nhận được lời nhắc hoàn thành nhiệm vụ, so với các nhiệm vụ ẩn rank G khác, nhiệm vụ này không được tính là khó.
"Này! Đừng có nói chuyện nửa vời! Trường học này đã xảy ra chuyện xấu gì vậy?" Giọng nói của nhân viên bảo vệ lại truyền đến, ông ấy rời bước, đi về phía Hàn Phi.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Hàn Phi vô thức ngoảnh mặt lại nhìn nhân viên bảo vệ.
Chỉ nhìn thoáng qua, đằng sau gáy hắn đã nổi cả da gà.
Nhân viên bảo vệ xuất hiện trong phòng an ninh đúng là lão Lý, Hàn Phi đã nhìn thấy ảnh của ông ấy khi tìm kiếm thông tin về trường Học viện tư thục Ích Dân.
Bản thân lão Lý giống như trong hiện thực cũng không có gì khác biệt, vấn đề là lúc này trên người nhân viên bảo vệ dính đủ thứ bẩn thỉu!
Theo sau ông ấy còn có một người phụ nữ tóc đen toàn thân dính đầy máu với khuôn mặt biến dạng!
Người phụ nữ kia đang đệm lên chân, ngay phía sau lão Lý, nhưng ông ấy hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Ngay cả Hàn Phi, người đã từng trải qua rất nhiều chuyện, sắc mặt lúc này cũng thay đổi, hắn di chuyển thân thể về phía sau, tránh xa lão Lý.
"Cậu nói đi! Chuyện xấu gì đã xảy ra trong trường này?" Lão Lý khó hiểu, đứng đối mặt với Hàn Phi.
"Cũng hơi khó nói, mà không phải vấn đề gì quá lớn..." Hàn Phi mở miệng, lưng dựa vào tường, cuối cùng rất xem chừng hỏi: "Mới đây bác không cảm thấy người mình hơi nặng à?"