Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 189: 15 lần tái sinh

Chương 189: 15 lần tái sinh


Không chết không nghỉ!
Hàn Phi chỉ có cách giết chết Mã Mãn Giang mới có thể thông qua, đây cũng là điều mà Kim Sinh muốn làm nhất.
Gió lạnh tràn vào cổ áo, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ của Mã Mãn Giang.
So với hắn, Mã Mãn Giang rất bình tĩnh, coi như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của gã, còn Hàn Phi chỉ là một con bọ trong lòng bàn tay, cho dù có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng.
"Mã Mãn Giang đã lấy được lòng tin của hầu hết mọi người trong trường bởi sự lừa dối và các bộ mặt khác nhau, bất kể là thực lực bản thân hay số người giúp đỡ, gã đều vượt xa mình, nhưng ..."
Đôi mắt đỏ ngầu, Hàn Phi giấu những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Mã Mãn Giang có thể giết Hàn Phi vô số lần, nhưng chỉ cần ký ức của hắn không hoàn toàn biến mất, thì hắn vẫn còn có thể xoay mình.
"Mình phải giấu đi tất cả con át chủ bài, sau khi hoàn toàn đủ tự tin, rồi lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng được, tạo ra một tình huống có thể giết chết Mã Mãn Giang!"
Không rút lui, không sợ hãi, càng tiếp cận với ký ức của Kim Sinh, ý định giết Mã Mãn Giang của Hàn Phi càng mạnh mẽ hơn, con quái vật hai tay nhuốm đầy máu tươi này phải bị trừng phạt.
Tiếng bước chân từ bên ngoài phòng y tế truyền đến, Mã Mãn Giang vẫn đang nhìn chằm chằm Hàn Phi từ trên tầng bốn, nhưng đã có những người khác tới gần phòng y tế.
"Thầy Mã nói có tên trộm trốn trong phòng y tế! Các cậu đi cùng tôi! Đừng để nó chạy mất!"
Tiếng nói chuyện của Lý Tốn và một vài học sinh ở hành lang, sau khi Hàn Phi nghe thấy thì không khỏi do dự, men theo đường ống trèo xuống dưới, ở đây không còn an toàn nữa.
Khi đến tầng một và nhìn lên lần nữa, sương mù xám xịt đã che mất tầm nhìn của hắn, Mã Mãn Giang dường như biến mất rồi.
"Nhiệm vụ của người quản lý là để mình đi tìm Kim Sinh, vì để ngăn cản mình, Mã Mãn Giang đầu tiên nhất định sẽ đến khu ký túc xá, nuốt Kim Sinh vào bụng. Đương nhiên, tiền đề là giáo viên quản nhiệm không có nói dối lừa gạt mình."
Chạy nhanh xuống tầng, Hàn Phi biết học sinh trong phòng học lập tức sẽ chạy ra ngoài, hắn chỉ có khoảng mười phút.
"Sơ Hạ ở gần cửa sau của trường học, vừa hay lần trước không gặp lão Lý, cho nên lần này tiện đường ghé qua xem xem."
Hàn Phi phải nắm bắt thời điểm ban đầu này, hắn cố ý xoay người từ cửa sổ tiến vào trong phòng dạy học, sau đó chạy ra từ bên kia, tiến vào trong sương mù lao ra cửa sau trường học.
Lần này Hàn Phi rốt cục nhìn thấy lão Lý bên kia mặc đồng phục bảo vệ chỉnh tề, tuy rằng đã rất lớn tuổi, nhưng rất có thần thái, mang đến cảm giác lạc quan cho người khác.
“Lão Lý trong ký ức của Kim Sinh, gần như không có gì khác biệt so với hiện tại, chỉ là cảm thấy trẻ hơn rất nhiều, chẳng lẽ đây là điều chúc phúc của Kim Sinh với ông ấy?”
Trong ký ức hoang đường và u ám này, sự xuất hiện của lão Lý khiến Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm.
"Bác ơi, cháu là giáo viên mới vào trường, cháu cần bác giúp đỡ một chuyện."
“Chuyện gì vậy?” Ông lão ngừng tay, nhiệt tình nhìn Hàn Phi.
“Khoảng một giờ trưa hôm qua bác trực ban ở phòng an ninh à?”
"Đáng lẽ tôi phải trực ban, nhưng thầy Mã đã yêu cầu tôi sửa lại hàng rào của trường, có nhiều học sinh thích chạy về phía sau núi, như vậy quá nguy hiểm."
"Mã Mãn Giang cố ý đánh lạc hướng bác đấy. Trong khoảng thời gian đó, gã đã làm tổn thương một cô gái." Hàn Phi nói thẳng sự thật với lão Lý: "Bác có thể xem camera giám sát lúc 1 giờ 5 phút trưa ngày hôm qua thì sẽ hiểu, bây giờ Mã Mãn Giang đang tìm cháu khắp nơi để ngăn cản việc tiết lộ bí mật."
“Thầy Mã sao có thể làm một chuyện như vậy?” Lão Lý lắc đầu liên tục, trong ấn tượng của ông ấy Mã Mãn Giang là một người rất ngay thẳng.
“Nạn nhân bây giờ còn không dám quay lại lớp học, thậm chí muốn khóc cũng chỉ có thể tìm một góc mà khóc thầm.” Hàn Phi lôi kéo lão Lý về phía đống dụng cụ thể dục trên sân chơi, bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy Sơ Hạ: "Em không cần nói gì , chỉ cần nghe tôi nói là được."
Không có sự dẫn dắt của Trương Quan Hành, Sơ Hạ rõ ràng trở nên khó tiếp cận hơn, nhưng Hàn Phi đã có kinh nghiệm giao tiếp với cô bé.
Với trí nhớ siêu phàm của mình, hắn nhớ từng lời đã nói với Sơ Hạ, hắn biết chính xác câu nào có thể rút ngắn khoảng cách hơn, và câu nào có thể khiến cô bé bỏ đi sự cảnh giác.
Sau vài câu trao đổi đơn giản, mỗi câu nói của Hàn Phi như đang trực tiếp nói thẳng vào tâm can của Sơ Hạ, trái tim vốn đã đóng chặt của cô bé đang từ từ mở ra, nhưng vẫn rất khó lấy ra cái kéo trong trái tim.
"Lão Lý, trong trường học này còn có chỗ nào trốn được không? Bây giờ người trong trường đều điên rồi, bọn họ đều bị Mã Mãn Giang lừa gạt, toàn bộ đều đang tìm cháu."
Chỉ có lấy được cây kéo trong tim Sơ Hạ, Hàn Phi mới có thể gây ra tổn hại đáng kể cho Mã Mãn Giang, hắn cần thêm thời gian.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Sơ Hạ, lão Lý có lẽ đã tin lời Hàn Phi nói: "Hay là mấy người rời khỏi trường học đi, trốn ở nơi nào cũng không an toàn."
“Rời khỏi trường học?" Giọng nói của Hàn Phi thay đổi sau khi nghe những lời của lão Lý.
"Nhưng chìa khóa cổng sau của trường đã bị thầy Mã lấy mất, chìa khóa cổng trước ở chỗ của một nhân viên bảo vệ khác. Tôi có thể giúp mấy người lấy." Lão Lý dường như đang nói về một vấn đề rất bình thường, nhưng nó đã gây được sự chú ý cao độ của Hàn Phi.
“Không phải chứ, Kim Sinh coi ngôi trường này là nhà tù, thằng bé cũng chính vì đã tìm đủ mọi cách cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Cánh bướm, cuối cùng mới lựa chọn cái chết.”
Hàn Phi chợt nhận ra một điều, nhiệm vụ của người quản lý được xây dựng dựa trên ký ức của người quản lý, muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng thì phải hoàn thành được sự tiếc nuối của người quản lý.
Nhiệm vụ của người quản lý lần trước là giết chết đám quỷ trong phòng, giải cứu tất cả mọi người, đây là mong muốn thực sự của người chủ tòa nhà khi còn nhỏ.
Kim Sinh bị mắc kẹt trong trường Học viên tư thục Ích Dân, nó luôn phải chịu đựng sự tra tấn của Cánh bướm, điều nó muốn trong lòng là phải vạch trần bộ mặt đạo đức giả của Mã Mãn Giang, để con quái vật đội lốt người này sẽ bị trừng phạt thích đáng, sau đó rời khỏi ngôi trường này mãi mãi.
"Hình như mình đã hiểu cách thực hiện nhiệm vụ này rồi."
Sau khi tiếp xúc với tất cả các nạn nhân, Hàn Phi đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh trong đầu. Mà mấu chốt của kế hoạch này nằm ở trên người Sơ Hạ, lấy cái kéo đó ra, mới có thể tiến hành những bố trí tiếp theo.
“Mã Mãn Giang cho rằng chỉ cần gã ta bảo vệ tòa nhà ký túc xá, ăn Kim Sinh rồi thì sẽ không có bất kì sơ hở nào nữa, nhưng mình tình cờ có thể lợi dụng tình huống có vẻ khó hiểu này, lợi dụng sự bất cẩn của gã.” Hàn Phi nhìn lão Lý bên cạnh: "Bác đi tìm chìa khóa cổng trước của trường học, cháu dẫn Sơ Hạ tránh đi trước, sau nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở chỗ cổng chính nhé."
“Được.”
Sau khi lão Lý rời đi, Hàn Phi dẫn Sơ Hạ đến trốn trong nhà ăn của trường, thể hiện sự dịu dàng nhất của mình trước mặt cô bé, cố gắng dùng nhiều cách khác nhau để mang lại sức mạnh và chữa lành vết thương cho cô bé.
Rất nhiều sách về tâm lý học mà Hàn Phi đọc lúc rảnh rỗi đều có ích, hắn thực sự bước vào trái tim của Sơ Hạ, cảm thấy sự đau khổ đó, nhưng chẳng bao lâu, các học sinh khác trong trường đã tìm đến.
Theo như Mã Mãn Giang, gã kiểm soát mọi thứ trong ngôi trường này, ở đây không gì là gã không thể làm, gã căn bản không biết trong ngôi trường này vẫn còn thứ có thể làm tổn hại đến gã.
Vì để ngăn không cho Mã Mãn Giang phát hiện ra bí mật trên người Sơ Hạ, chỉ cần rơi vào tình thế nguy hiểm, Hàn Phi sẽ dùng cái chết cùa chính mình để kết thúc trò chơi.
Cái chết thứ ba là do các học sinh tìm thấy trong nhà ăn có người, bao vây mà đến.
Cái chết thứ tư là vì Lý Tốn đi tuần trong trường và bắt được Hàn Phi.
Cái chết thứ năm là do phụ huynh bị Mã Mạn Giang thuyết phục, tin rằng Hàn Phi là nguồn gốc của mọi tai họa, họ tìm thấy Hàn Phi đang ẩn náu trong dải cây xanh.
Lần thứ sáu là bị con của Mã Mãn Giang cắn vào cánh tay; lần thứ bảy là vì Sơ Hạ trong bóng tối nhìn thấy Mã Mãn Giang, cảm xúc hoàn toàn tan vỡ; lần thứ tám là vì cứu lão Lý, bị một nhân viên bảo vệ khác đánh gãy chân...
Những cái chết liên tiếp, mang đến nỗi đau vô cùng chân thực, nhưng mỗi khi Hàn Phi tái sinh, bất cứ khi nào xuất hiện lại trước mặt Sơ Hạ, khuôn mặt của hắn lại hiện lên vẻ dịu dàng nhất.
Hắn dùng cái chết hết lần này đến lần khác để tranh thủ thời gian chữa lành vết thương.
Sự sống mới và cái chết chưa bao giờ đan xen chặt chẽ đến thế!
Sau cái chết thứ mười lăm, sau mười lăm cơn đau thấu tim, khi Hàn Phi bước đến trước mặt Sơ Hạ một lần nữa.
Hắn vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lúc này trên người dường như đã xuất hiện những vết rạn nhỏ.
“Sơ Hạ.....”
Mỗi lời Hàn Phi nói ra đều suy nghĩ kĩ càng, đều thấm đẫm máu tươi chết chóc.
Kể đi kể lại theo những cách khác nhau, sau lần cố gắng thứ mười lăm, Sơ Hạ cuối cùng cũng mở lòng.
Mặc cảm, đau đớn, tuyệt vọng và mong manh, những cảm xúc này dần bị thay thế bằng hận thù, vết nứt bao bọc trái tim Sơ Hạ dần bị xé toạc, cô bé đã đích thân trao cây kéo có thể giết Mã Mãn Giang cho Hàn Phi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất