Chương 196: Tôi muốn về nhà
Cơ thể mất kiểm soát của Mã Bác đổ gục xuống đất, vết thương trên người nó không còn chảy máu, mà liên tục rỉ ra vụn giấy.
Nó đã không biết phải làm thế nào nữa rồi, nó cố hết sức quay đầu lại để nhìn thấy cha nó.
Nhưng khi nó quay cổ lại, nó cảm thấy lồng ngực truyền đến một tia lãnh ý, gió lạnh thổi ào ào vào lồng ngực.
Âm khí và oán niệm ngưng tụ thành trái tim đã bị Mã Mãn Giang một hơi ăn hết, nó tận mắt nhìn thấy cha nó cắn trái tim của mình, sau đó quả nhiên cơ thể của nó đã bị vứt bỏ.
"A a..."
Cổ họng không còn phát ra tiếng kêu, sức lực cuối cùng bị tước đoạt, Mã Bác đã không còn chống lại nổi sự tấn công của người giấy.
Nó vừa mở miệng, vụn giấy đã trào ra.
Khi nó bị chìm ngập trong vụn giấy, trong ánh mắt nó hình như vẫn còn không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim được hình thành từ âm khí và ác ý của Mã Bác bị Mã Mãn Giang cắn mất, nhờ đó Mã Mãn Giang đã khôi phục được một tia khí lực, nhưng hiện tại gã chỉ là một tàn hồn bị trọng thương, chỉ dựa vào sức lực của bản thân căn bản không thể chạy thoát.
Gã muốn nương nhờ vào cơ thể những kẻ ngoại lai khác, nhưng những kẻ kia vừa rồi cũng nhìn thấy gã ăn mất trái tim của chính con trai mình.
Bây giờ đến những kẻ ngoại lai biến thái độc địa cũng bắt đầu đề phòng Mã Mãn Giang, gã hoảng loạn chạy trốn, cuối cùng chạy đến chỗ Hoàng Doanh.
Hoàng Doanh dường như là người yếu nhất trong số tất cả, gã muốn chiếm linh hồn của anh ta, để có thể bắt anh ta làm con tin.
Bị hai kẻ ngoại lai điên rồ mất trí đuổi theo, Hoàng Doanh đã chạy đến sắp hết hơi, lúc này lại bị Mã Mãn Giang toàn mặt đầy máu lao về phía mình.
Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, Hoàng Doanh suýt chút nữa đã đâm thẳng vào đầu Mã Mãn Giang.
Khuôn mặt đáng sợ gớm ghiếc đó, anh ta sẽ không bao giờ quên trong đời, anh ta muốn cử động cơ thể nhưng đôi chân lại không tuân theo.
Trong mắt Mã Mãn Giang ẩn chứa tia ác ý sâu nhất của thế giới trần tục, miệng còn sót lại trái tim màu đen của con trai, hai má nổi lên những vết máu vỡ vụn, lúc này gã há to miệng muốn một hơi nuốt chửng tàn hồn của Hoàng Doanh.
Mùi xác chết và máu thoát ra từ cái miệng đó, Hoàng Doanh trơ mắt nhìn cái miệng lao đến trước mặt mình!
“Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!”
Một cú đấm nặng nề giáng xuống khuôn mặt méo mó của Mã Mãn Giang, nắm đấm tức giận của hắn gần như xuyên qua má gã.
“Trốn phía sau!” Hàn Phi đẩy Hoàng Doanh ra, hai mắt đỏ ngầu trừng lớn, sau lưng hắn lờ mờ xuất hiện một cái đầu quỷ hung dữ.
Quỷ văn đã được kích hoạt, Hàn Phi không chút do dự lao về phía Mã Mãn Giang, nơi chỉ còn sót lại một tàn hồn.
Sau khi bị đối thủ ép chết hơn chục lần, lúc đầu hắn tuyệt vọng bao nhiêu thì giờ đây đối với Mã Mãn Giang lại căm hận bấy nhiêu.
Hàn Phi nắm lấy cánh tay trái của tàn hồn Mã Mãn Giang, càng ngày càng có nhiều oán niệm cũng vây quanh lại, hết lớp này đến lớp khác, tất cả những người bị gã làm tổn thương đều đứng trước mặt gã.
Sơ Hạ, Trương Quan Hành, giáo viên chủ nhiệm của Kim Sinh, giáo viên quản nhiệm giả ngây giả dại, còn có những oán niệm khác ẩn náu trong học viện.
Tiếng la hét vang dội cả học viện, oán niệm muốn nhổ cái gai trong tim ra, trả lại mối hận thù đã làm nhói đau bản thân.
Trong học viện tư thục u ám, trăm quỷ cuồng loạn, tiếng gào thét không dứt.
Hàn Phi cũng luôn trông chừng kĩ Mã Mãn Giang, hắn muốn ngăn chặn Mã Mãn Giang hồn phi phách tán, thậm chí khi đối phương sắp không chống trụ nổi, hắn đã để con thú nhỏ của Từ Cầm truyền cho một chút âm khí.
Hàn Phi biết Mã Mãn Giang đã làm những chuyện gì, đối với gã không có chút cảm thông nào, nhưng cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa đã khiến Hoàng Doanh sợ chết khiếp.
Sau khi oán niệm tan biến, Mã Mãn Giang chỉ còn lại một cái đầu, gã giống như Kim Sinh trong nhiệm vụ người quản lý vậy.
"Tao nhớ mày từng nói sẽ không để cho tao dễ dàng chết đi, hiện tại câu nói này tao tặng cho mày."
Hàn Phi nắm lấy Mã Mãn Giang đi đến phòng y tế tầng hai, hắn biết Kim Sinh đã ở trạng thái mất kiểm soát, nhưng hắn vẫn nóng lòng để cho Kim Sinh thấy tất cả những chuyện này.
Đưa tay ra mở cửa tủ, Kim Sinh không ở trong tủ, chỉ có điều bức vách bên trong tủ đầy những dòng chữ ghê rợn và đau đớn, dường như ghi lại một câu chuyện tuyệt vọng.
“Kim Sinh, thầy mang Mã Mãn Giang đến đây.”
Mã Mãn Giang yếu ớt vùng vẫy khó khăn, gã cực kỳ muốn thoát ra, gã cũng biết chính xác nếu rơi vào tay Kim sinh thì nó sẽ như thế nào.
Sau khi Hàn Phi nói xong câu đó, chữ trong tủ như đổ máu và nước mắt, tất cả đều biến thành ký hiệu đỏ thẫm, sau đó một lực hút kinh khủng hút lấy đầu Mã Mãn Giang vào trong tủ.
Những câu chuyện tuyệt vọng do Kim Sinh viết ra đã cuốn lấy đầu Mã Mãn Giang, máu và nước mắt được khắc trên mặt gã, những ký hiệu màu đen thâm nhập vào đầu óc gã.
Mã Mãn Giang gào thét thảm thiết hơn trước, gã muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng dù có gào thét cầu xin như thế nào thì cuối cùng cũng không thể thay đổi được gì.
Cánh cửa phòng y tế dùng để bảo quản thuốc từ từ đóng lại, trong đầu Hàn Phi nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.
“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện của Kim Sinh: +20!"
"Bùm!"
Cánh cửa tủ bị đóng kín hoàn toàn, tiếng hét của Mã Mãn Giang cũng biến mất ngay lập tức.
Thật ra Hàn Phi vẫn muốn hỏi Mã Mãn Giang một chuyện, nhưng không sao cả, Kim Sinh chắc chắn sẽ không để gã hồn phi phách tán dễ dàng như vậy, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội.
Để đối phó với một tên tội phạm nham hiểm và xảo quyệt như Mã Mãn Giang, chỉ có để gã thực sự cảm thấy đau đớn, gã mới có khả năng nói ra sự thật.
Nhìn vào chiếc tủ đó, Hàn Phi vốn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng hắn đột nhiên nhớ đến Hoàng Doanh vẫn đang ở dưới tầng.
“Sao mình có thể gạt công thần lớn nhất sang một bên như vậy, đây không phải là cách hiếu khách trong thế giới tầng sâu.”
Hàn Phi vội vàng chạy ra khỏi phòng, vừa bước vào hành lang thì nhìn thấy một màn vô cùng "ấm áp".
Lão Lý toàn thân đầy quỷ, giống như là một tổ quỷ đang di chuyển đang ngồi cạnh Hoàng Doanh trên cầu thang.
Ông vỗ nhẹ vào vai, dường như để an ủi Hoàng Doanh đang suy sụp hoàn toàn.
“Đến độ tuổi này của cậu, thực sự đến suy sụp cũng muốn cẩn thận, không thể để gia đình nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, vì vậy sẽ trốn vào một góc không ai quan tâm đến, rồi sẽ lấy lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi đã từng trải qua chuyện này nên đều hiểu cả, cậu không cần trốn, cũng đừng xấu hổ."
Khuôn mặt quỷ trên người lão Lý đã quấn lấy cổ Hoàng Doanh, từng cái vặn vẹo trên cánh tay xuất hiện hai tròng mắt với tơ máu đỏ ngầu, chúng tò mò chạm vào Hoàng Doanh.
"Mọi thứ rồi sẽ qua, cậu cứ khóc thật to đi, chúng ta hãy trút bỏ hết áp lực."
"Anh Hoàng! Lão Lý!" Hàn Phi vội vàng chạy tới, lịch sự nâng Hoàng Doanh dậy rồi nhéo người của anh ta: "Anh Hoàng? Anh hãy tỉnh lại đi!"
Xua tay ra, Hoàng Doanh nói không nên lời, anh ta gần như muốn khóc: “Rút lui, rút lui, không thể rút lui khỏi trò chơi, tôi đang ở đâu..."
"Anh Hoàng, lần này em rất muốn cảm ơn anh, em có thể giúp anh giải đáp tất cả những nghi ngờ của anh."
“Tôi không có nghi ngờ gì cả, tôi muốn về nhà.” Hoàng Doanh nắm tay Hàn Phi thậm chí không thể đứng vững, khi nhìn thấy lão Lý lại đi về phía mình, anh ta thực sự bật khóc: “Tôi muốn về nhà, cầu xin cậu đó, nếu là anh em thì hãy để tôi về nhà đi."
Thấy Hoàng Doanh khóc, từ trong túi lão Lý lấy ra một chiếc khăn dính đầy máu và tóc, con người ông ấy thật tốt, nhưng Hoàng Doanh thực sự không chịu đựng nổi.
“Được rồi, vậy thì sau khi offline em sẽ đi tìm anh, em sẽ nói rõ với anh.” Hàn Phi giúp Hoàng Doanh đi về phía toilet trong toà nhà dạy học, sau khi tránh đi tất cả mọi người, hắn sử dụng thiên phú Hồi hồn: “Anh Hoàng, anh không được tiết lộ những chuyện ở đây, mặt khác nhất định phải chú ý an toàn nhé."