Chương 146: Đi ra tên nào, ta đập tên đó
----------------------
- Ngươi là ai?
Khi mà Lâm Phàm chui từ bên trong thi thể của Thâm Uyên Chi Trùng ra, mấy tên đệ tử đang thu thập chân của Thâm Uyên Chi Trùng ở chung quanh đột nhiên hét lên. Suýt chút nữa là dọa chết bọn hắn rồi, một người sống lại chui từ trong cơ thể của Thâm Uyên Chi Trùng ra, có thể không dọa người sao?
Giờ phút này, trong lòng của Lâm Phàm cũng thầm hô may mắn. May là lúc trước hắn đã chết rất nhiều lần cho nên cũng đổi quần áo rất nhiều lần, nhất là trang phục của đệ tử nội môn cùng với lệnh bài chứng minh đã bị thiên khiển đánh tan thành mây khói, nếu như mà vẫn còn treo ở trên người vậy thì thật là không diễn nổi.
Những đệ tử của Nhật Chiếu tông ở quanh đây cũng hơi nhiều hơn nữa còn có mấy vị cường giả nữa. Đưa mắt nhìn qua, Lâm Phàm lập tức thấy được cái cửa lớn có phong cách cổ xưa đang hãm sâu ở trên vách đá kia, xem ra đây chính là Vạn Quật môn mà bản thân vừa nghe được.
Hiện tại cái chìa khoá kia cũng không biết ở trên tay của người nào, xem ra cần phải phát huy trí tuệ của mình một chút.
Nghe đồn đệ tử của Nhật Chiếu tông chân ngắn trí thông minh thấp, cũng không biết là thật hay giả nhưng mà bất kể như thế nào, đều phải thử một lần mới được.
- Tại hạ Mãi Mãi Đề Thiết Cao, một tên tán tu trong khu vực của Nhật Chiếu tông, ngẫu nhiên tiến vào trong vực sâu Vạn Quật, lại bị Thâm Uyên Chi Trùng nuốt vào trong bụng. Nguyên bản ta cho là mình sẽ chết ở trong bụng của con yêu thú này, lại không ngờ gặp được các vị. Khi chuẩn bị buông xuôi lại nghe được thanh âm chém giết yêu thú của các vị, bởi vậy ta mới cố gắng kiên trì được.
Lâm Phàm lộ vẻ cảm kích, một lần nữa trịnh trọng ôm quyền cảm tạ.
Các đệ tử ở chung quanh nghe hắn nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, sau đó cái lưng cũng thẳng lên. Bọn họ không ngờ nhóm người mình lại còn cứu được một người khác, vả lại cách người này cảm tạ bọn họ cũng khiến bọn họ thấy rất thoải mái.
- Mãi Mãi Đề Thiết Cao sao?
Doanh Thăng đi tới, nhìn về phía Lâm Phàm với vẻ cảnh giác, nhưng khi cảm nhận được khí tức mà Lâm Phàm cố ý phát ra thì lại khinh thường. Ở trong mắt của hắn, Địa Cương cảnh tầng ba cũng chỉ như là sâu kiến mà thôi, do đó hắn cũng buông lỏng cảnh giác.
- Sư huynh, trên lãnh thổ của Nhật Chiếu tông chúng ta có họ Mãi Mãi này sao?
Một tên đệ tử nghi ngờ hỏi.
Doanh Thăng cũng không có nghe qua họ này, nhưng nhìn thần sắc trịnh trọng ở trên mặt của đối phương, cũng không giống như nói láo, sau đó vung tay áo một cái, nói:
- Nhật Chiếu tông ta đất rộng người đông, dòng họ nhiều, cho dù là Viêm Hoa tông kia cũng không sánh bằng, họ Mãi Mãi này hoàn toàn chính xác là tồn tại, ta đã nhìn thấy qua ở trên một quyển sách nào đó.
Các đệ tử ở chung quanh gật đầu, cảm thấy sư huynh hiểu biết thật nhiều, tri thức uyên bác khiến cho người ta kính nể.
Lâm Phàm nghe được lời nói của gia hỏa này, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, lãnh thổ của Viêm Hoa tông phải lớn hơn Nhật Chiếu tông đến cả trăm lần, vậy mà tên này cũng dám nói đất rộng người đông. Thật sự là không biết xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn là trịnh trọng khách khí nói:
- Vị sư huynh này vừa nhìn qua đã biết là người có tri thức uyên bác. Tại hạ đa tạ ân cứu mạng các vị, nhưng ta vừa mới nghe được các vị muốn đi vào Vạn Quật môn kia cho nên cả gan xin hỏi. Có thể mang cả ta cùng nhau tiến vào được hay không? Đương nhiên, nếu như ở bên trong phát hiện bảo bối, ta chỉ lưu một thành còn lại đều thuộc về các vị, coi như là ân cứu mạng.
Lúc Doanh Thăng nghe được đối phương nhắc đến Vạn Quật môn, lập tức cảnh giác, nhưng vừa nghĩ tới tu vi của đối phương, chút cảnh giác này cũng biến mất.
- Làm càn, chúng ta đã cứu được tính mệnh của ngươi, vậy mà ngươi còn muốn chúng ta mang ngươi vào động thiên phúc địa. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.
Một tên nữ đệ tử đi lên cao ngạo, nổi giận nói, ánh mắt kia nhìn về phía Lâm Phàm cũng lộ vẻ khinh bỉ.
Tu vi của nàng ta là Địa Cương cảnh tầng bốn, cho nên đã sớm nhìn ra nam tử ở trước mắt này chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi, ngay cả tư cách để xách giày cho nàng cũng không có.
Bây giờ lại còn muốn đi theo bọn hắn vào Vạn Quật môn, đó chính là nằm mơ.
- Lộ sư muội nói rất đúng, Doanh sư huynh, người này muốn theo chúng ta tiến vào Vạn Quật môn, đúng là si tâm vọng tưởng. Hơn nữa tu vi của hắn cũng rất thấp, đi vào cũng chỉ kéo chân chúng ta mà thôi.
Một nam đệ tử ngữ khí âm trầm nói.
Lộ sư muội nhìn về phía vị sư huynh này với vẻ ái mộ, vị sư huynh này không chỉ có tu vi cường đại, đối xử mọi người cũng rất tốt, nói chuyện cũng rất hợp lòng người, là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ đệ tử.
- Vạn sư huynh nói chí phải, tu vi của người này quá thấp. Mặc dù là người ở trên lãnh thổ Nhật Chiếu tông ta, nhưng mà cũng chỉ là một tên tán tu mà thôi. Chỉ sợ hắn cũng không biết Vạn Quật môn này là đại biểu cho cái gì, có thể tiến vào bên trong là phúc duyên to lớn bực nào.
Doanh Thăng im lặng nghe hết, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nói:
- Tốt, ngươi có thể đi rồi. Nhớ kỹ, ngươi mặc dù là người ở trên lãnh thổ của Nhật Chiếu tông ta, nhưng ngươi chỉ là một tên tán tu, dù ngươi có giao chín thành thu hoạch của ngươi cho chúng ta cũng không đủ, phải biết rằng chỉ vẻn vẹn một thành kia cũng là một khoản tài phú lớn đến mức ngươi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
- Các vị các sư đệ, chúng ta đi. Nếu như tên này dám tiến thêm một bước, vậy thì cứ giết hắn đi.
Khi nói ra lời này, sát ý cũng bộc phát ra, bao phủ ở chung quanh. Đối với một tên sâu kiến chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng ba, sát ý của hắn là thứ đáng sợ cỡ nào, e rằng tên này đã bị hù dọa đến mức tè ra quần rồi.
- Vâng.
Đám người gật đầu nói, ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, lại còn muốn theo bọn hắn tiến vào Vạn Quật môn, cũng không nhìn lại bản thân một chút đi.
Mặc dù trong đám người này có mấy kẻ có tu vi còn kém hơn cả Lâm Phàm, nhưng mà bọn hắn lại là tùy tùng của Doanh sư huynh, há lại một tên tán tu có thể so sánh.
Vạn Quật môn chính là bí cảnh lớn nhất của vực sâu Vạn Quật. Theo truyền thuyết, bảo bối ở bên trong nhiều đến mức làm cho người ta nghẹn họng trân trối. Con đường phát tài ở ngay phía trước, làm sao có thể mang theo một kẻ râu ria như hắn đi cùng được? Hoàn toàn chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Thật đáng tiếc!
Trong lòng của Lâm Phàm thở dài, không ngờ đám người kia lại khinh bỉ mình. Thật sự là đáng sợ. Đâu giống như ở Viêm Hoa tông, nếu như là có người ở trên lãnh thổ của Viêm Hoa tông nói với mình như vậy, bản thân khẳng định sẽ dẫn bọn hắn đi vào rồi.
Trí thông minh của những người này đúng là có vấn đề, chỉ cần đầu óc hơi bình thường một chút là có thể nghĩ được. Có pháo hôi dò đường xin đi vào như này, tuyệt đối là cầu còn không được.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đám người kia, bọn họ đã đến phía trước cánh cửa kia. Lúc này, Lộ sư muội lúc trước còn khinh bỉ mình lấy ra một tấm bùa chú, lập tức một khí tức huyền diệu lan truyền ra từ trong phù lục.
Cửa đá nguyên bản đang đóng chặt kia đột nhiên mở ra một khe hở, một luồng sáng bao phủ mấy người.
Mà Lộ sư muội kia quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phàm, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói:
- Không biết tự lượng sức mình, nằm mơ giữa ban ngày, hừ.
Trong chốc lát, đám người kia biến mất mà cửa đá kia cũng đóng lại như cũ.
- Ha ha! Ha ha!
Lại bị người khinh bỉ, cảm giác này không vui lắm.
- Các ngươi, những kẻ rác rưởi này còn dám khinh bỉ ta. Nếu không phải là ta không biết chìa khoá nằm ở trên tay người nào, lại sợ các ngươi chạy trốn, các ngươi thật sự cho rằng có thể chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của Mãi Mãi Đề Thiết Cao ta sao?
Lâm Phàm rất khó chịu. Trên con đường tu hành ngoại trừ gan lớn còn cần phải thận trọng.
Mình cũng không phải là kẻ thiểu năng trí tuệ chỉ có một thân man lực.
Sau đó, hắn đi đến trước Vạn Quật môn đã phong bế, vươn tay sờ soạng một chút, có thể cảm thấy Vạn Quật môn phát tán ra khí tức cực kỳ cổ xưa.
Không biết cái cửa này đã tồn tại bao lâu rồi? Cũng không biết đằng sau cánh cửa này đến cùng là cái gì?
Những đệ tử của Nhật Chiếu tông kia lại có thể tìm được chìa khoá của Vạn Quật môn. Đúng là vận khí cứt chó.
Nhưng mà hiện tại mình có thể gặp được những đệ tử của Nhật Chiếu tông này cũng coi như là mình khá may mắn đó. Xem ra ông trời vẫn rất để ý đến bản thân.
Lấy Nhân Hoàng Kiếm ra, vung vẩy vài cái, nếu như chờ người đi ra rồi chém xuống một kiếm thì cũng là một ý kiến không tồi. Nhưng phải chú ý độ lớn cùng sự chính xác, nếu như không thể một kiếm giết chết ngược lại sẽ tốn thời gian hơn.
Sau đó ngẫm nghĩ, vẫn là cất Nhân Hoàng Kiếm đi và lấy Lang Nha bổng ra, nếu như chịu một đập của ta mà các ngươi còn không chết, vậy thì các ngươi có mạng lớn.
Có chìa khoá để tiến vào bí cảnh lại không chia sẻ cùng với ta, sự keo kiệt của các ngươi đã chọc giận ta.
Để cho các ngươi cố gắng thu hoạch đi, nếu như các ngươi có thể mang đồ tốt ra đến đây còn hưởng dụng được, coi như ta thua.
Có bản lĩnh thì ở bên trong cả một đời cho ta.
Còn không, đi ra tên nào, lão tử đập tên đó.