Chương 170: Các ngươi thật sự là phiền phức
---------------------
- Trấn Tam Diệp, cũng không phải là quá xa.
Lâm Phàm mang theo một đám trẻ đi về phương xa. Từ trong miệng của mấy đứa trẻ này, hắn biết được nhà của bọn chúng ở trấn Tam Diệp. May mắn là hắn lúc xuất tông cũng đã chuẩn bị kỹ, có cả bản đồ chi tiết của lãnh thổ Viêm Hoa tông, nếu không hắn cũng không biết phải đi như thế nào.
Nhưng Thiên Thần giáo càng ngày càng kiêu ngạo, cũng dám cướp người ngay giữa ban ngày ban mặt. Sau khi trở lại tông môn, hắn phải nói chuyện này cho lão sư.
Rốt cuộc là ai đang chống đỡ Thiên Thần giáo làm cho bọn chúng kiêu ngạo như vậy, khiến cho Viêm Hoa tông cũng không có cách nào nhổ tận gốc đám dị loại này.
Loạn trong giặc ngoài, quả nhiên không phải đơn giản như mình nghĩ vậy.
Nhưng những chuyện này đều không thể khiến hắn sợ hãi. Mặc ngươi trâu bò như thế nào, ta một quyền đánh nát là được.
- Đại ca ca, ta đói bụng.
Sau khi đi mấy canh giờ, một đứa bé trai ngậm lấy ngón tay, nói.
- Đói bụng sao?
Lâm Phàm nhìn qua những đứa trẻ này. Đi bộ mấy canh giờ đối với hắn quá nhẹ nhàng, không có một chút mệt nhọc nào, nhưng mà những đứa bé này thì không được.
Phía trước có một con dã thú, đúng là muốn cái gì thì cái đó đã tới, Lâm Phàm nhanh chóng tóm lấy con dã thú kia. Dù nó cố gắng giãy dụa nhưng không ăn thua. Con dã thú này như muốn nói ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, tại sao muốn bắt ta?
- Đại ca ca thật là lợi hại.
Những đứa trẻ này nhìn thấy Lâm Phàm vươn tay là có một bàn tay màu trắng to lớn bay ra ngoài, chộp lấy dã thú, cả đám đều hưng phấn gào thét.
Lâm Phàm cười, mặc dù ếch xanh không ở bên người hô 666, nhưng mà đã có một đám trẻ con tung hô, cảm giác cũng không tệ.
- Tốt, những tiểu quỷ các ngươi đúng là có lộc ăn. Hôm nay để ta đến trổ tài làm một bữa. Chắc các ngươi chưa bao giờ được nếm qua thịt rán đi!
Lâm Phàm lấy cái chảo ra, ngón tay búng một cái, Thanh Uyên Địa Hỏa rơi trên mặt đất rồi hắn cắt một miếng thịt lớn trên người dã thú kia, sau đó lấy gia vị tẩm ướp rồi đặt ở trên chảo.
Xì xì xì!
Thịt trong chảo xèo xèo nổ vang. Thịt thú nhanh chóng chín vàng, mùi thơm mê người xông vào mũi.
Những đứa trẻ này vây ở chung quanh, mắt không chớp nhìn qua, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống ướt hết áo giống như là đã không thể chờ thêm được nữa.
Viêm Hoa tông!
Chỗ sâu trong tông môn, một đám trưởng lão đang tụ họp tiến hành giao lưu.
Một tông môn không thể chỉ có mỗi hai vị trưởng lão là Thiên Tu và Hỏa Dung, mà có tầm gần trăm người trong đó trưởng lão đỉnh tiêm cũng có chín người, nhưng bình thường bọn họ đều bế quan tiềm tu tại chỗ sâu trong tông môn, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không xuất hiện.
Mà những người giữ gìn trật tự của tông môn chỉ là mấy vị trưởng lão phổ thông. Những người đó đều là đệ tử nội môn, sau khi trải qua tầng tầng khảo hạch mới trở thành trưởng lão phổ thông, quản lý các đệ tử trong tông môn.
Bây giờ, tám tên trưởng lão đỉnh tiêm cùng nhìn về phía tông chủ.
- Thánh Tử của Thánh Đường tông sắp đến. Hắn muốn mang Liễu Nhược Trần đến Thánh Đường tông, ở trong đó chắc chắn có bí ẩn mà chúng ta không biết.
Một tên trưởng lão gầy như que củi, làn da giống như vỏ cây già, phía trên phủ kín bởi hoa văn lít nha lít nhít, mở miệng nói.
Đây là Khô Mộc trưởng lão, một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn. Người này tu luyện là một môn công pháp Mộc hệ cực kỳ cao thâm. Bây giờ hắn đã dung hợp toàn bộ tinh khí thần của bản thân lại cùng nhau, ẩn sâu trong cơ thể. Bên ngoài trông rất yếu đuối nhưng một khi uy lực bạo phát ra, sẽ kinh thiên động địa.
- Tông chủ, lão thất phu Thiên Tu kia vì một tên đệ tử đã chết mà cấm túc ba vị phong chủ. Viêm Hoa tông ta nguyên bản đã lạc hậu hơn những tông môn khác, bây giờ hắn vì một người liền hạn chế ba vị đệ tử kinh tài tuyệt diễm, chuyện này khiến cho rất nhiều đệ tử lo lắng.
Một lão giả khác mở miệng nói. Người này cũng là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của Viêm Hoa tông, Cát Luyện.
Hỏa Dung nhìn chằm chằm vào đối phương, nói:
- Cát Luyện, ngươi muốn nói cái gì? Ta thừa biết, ngươi thấy người mà mình ủng hộ là Quân Vô Thiên gặp nạn nên mới lên tiếng muốn tông chủ trách phạt Thiên Tu. Đừng nói là ba vị, cho dù là mười vị, trăm vị cũng không có tác dụng bằng Thiên Tu.
Cát Luyện sầm mặt lại, hắn duy trì Quân Vô Thiên đã là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Bây giờ Quân Vô Thiên lại bị lão thất phu Thiên Tu kia trấn áp, không dám ra ngoài tông môn. Thật sự là ẩu tả. Đây chẳng phải là muốn bức toàn bộ lực lượng trung kiên trong tông môn rời đi hay sao?
- Hỏa Dung, ngươi thân là trưởng lão vậy mà không chịu suy nghĩ cho tông môn, chỉ lo tình nghĩa cá nhân. Nếu như chỉ bởi vì Thiên Tu mà ép ba vị phong chủ thoát ly Viêm Hoa tông, ngươi cùng Thiên Tu cần hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cát Luyện nhìn tất cả mọi người ở đây một lần, nói:
- Các ngươi nói, có phải như vậy hay không?
Các trưởng lão khác không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía tông chủ, ngồi đợi tông chủ quyết định. Bọn họ đều có người ủng hộ của riêng mình. Bất kể như thế nào, Quân Vô Thiên này đều không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ,.
- Được rồi, việc này không cần nói lại. Đồ đệ của Thiên Tu bị người hại chết, hắn hơi có chút xúc động cũng là điều tất nhiên. Chờ qua một thời gian nữa, hắn nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ thu tay lại. Hiện tại điều mà chúng ta muốn thảo luận chính là tại sao Thánh Tử của Thánh Đường tông lại tới tông ta? Thánh Đường tông thân là đệ nhất đại tông trên thế gian, nhưng quan hệ với tông ta cũng không tốt lắm. Bây giờ Thánh Tử đến đây chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như trong lời của bọn họ.
Tông chủ trầm mặc một lát, mở miệng nói.
Thân là tông chủ, tất cả hành động của hắn có mục đích cuối cùng chính là làm cho Viêm Hoa tông cường đại lên.
Hỏa Dung nói:
- Thiên Tu từng nói qua với ta. Huyết mạch của Liễu Nhược Trần này có chút đặc thù, không giống như là người của Viêm Hoa tông ta. Ta nghĩ Thánh Đường tông phái Thánh Tử tới đây, muốn đưa nàng đi chỉ sợ là do bọn họ đã biết rõ huyết mạch của Liễu Nhược Trần là loại huyết mạch nào.
- Ai, ta thẹn với vị trí tông chủ. Nhớ năm đó Viêm Hoa Đại Đế còn sống, dù là tông môn nhỏ yếu, nhưng vẫn như cũ có thể cứng đối cứng với Thánh Đường tông. Bây giờ đến tay của ta, lại như đi trên băng mỏng, vẻn vẹn chỉ là một vị Thánh Tử do Thánh Đường tông phái tới, lại làm cho chúng ta...
Nói chưa dứt lời, hắn đã thở dài một tiếng.
Các trưởng lão khác ở chung quanh cũng có cảm giác như thế. Mặc dù bọn họ chưa từng trực tiếp gặp qua Viêm Hoa Đại Đế, nhưng cũng biết Viêm Hoa Đại Đế là người bá đạo bực nào.
- Năm đó Viêm Hoa tông vừa mới thành lập, Thánh Đường tông phái tới mấy vị trưởng lão đến đây, bên ngoài thì nói là chúc mừng, nhưng lại âm thầm tìm hiểu cơ mật của tông ta. Ở trên đại điển thành lập tông môn, những trưởng lão kia nói năng lỗ mãng, bị Viêm Hoa Đại Đế trấn áp tại chỗ, dù là Thánh Chủ của Thánh Đường tông đích thân tới cứu người, cũng bị Đại Đế chém một phân thân. Đó là uy phong bậc nào, bá đạo bực nào.
Một tên trưởng lão dù chưa gặp qua Viêm Hoa Đại Đế, nhưng mà sự tích này lại được hắn ghi nhớ trong lòng.
- Nhưng tông chủ cũng không cần tự trách bản thân. Những năm gần đây, tông chủ đã dốc lòng, cố gắng cho Viêm Hoa tông ta trở nên cường đại. Bây giờ Viêm Hoa tông chúng ta trên dưới một mảnh vui vẻ phồn vinh, không cần trăm năm, nhất định có thể vượt qua Thánh Đường tông.
Mấy vị trưởng lão vẫn một mực không nói chuyện, lúc này cũng mở miệng an ủi.
Lúc này, một người đi tới.
- Tên Thánh Tử kia tới đây thì làm sao? Mấy lão đầu các ngươi thật sự là càng sống càng lùi bước. Liễu Nhược Trần đã sinh ra phản cốt, bây giờ Thánh Đường tông tới đòi người, vậy thì cứ để bọn họ mang đi. Chẳng lẽ Viêm Hoa tông ta còn phải cố gắng giữ lại một người như thế hay sao?
Lời nói xong, Thiên Tu đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cát Luyện nguyên bản còn đang nói xấu Thiên Tu, bây giờ lại ngậm miệng không nói chuyện. Vào lúc này, hắn cũng không muốn cãi vã với Thiên Tu.
- Thiên Tu, ngươi rốt cuộc đã đến. Ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?
Hỏa Dung nở nụ cười hỏi.
Chỉ cần nghĩ thông suốt là tốt, dù sao người chết cũng không thể phục sinh, ánh mắt cần nhìn về tương lai.
- Nghĩ thông suốt ư? Không có khả năng, chỉ cần ba người bọn họ dám xuất tông, ta chắc chắn sẽ giết bọn họ. Lúc này, ta tới chỉ là vì nhìn thấy các ngươi lằng nhà lằng nhằng, không có phong phạm của tông chủ hay là trưởng lão của Viêm Hoa tông ta.
Sau đó Thiên Tu quay sang, nhìn về phía Cát Luyện, nói:
- Nếu như ngươi muốn che chở Quân Vô Thiên vậy thì cứ đánh với ta một trận. Nhưng lão phu cam đoan, ai dám ngăn cản ta làm việc này, ta tuyệt đối sẽ không lưu tình.
Vừa dứt lời, Thiên Tu lập tức biến mất.
Cát Luyện tức đến đỏ bừng cả mặt, giơ tay lên, giận không kìm được nói:
- Các ngươi nhìn hắn xem, càn rỡ, vô pháp vô thiên, hắn còn coi mình là trưởng lão của tông môn sao?
Cùng lúc này, Lâm Phàm xẻ đều thịt nướng rồi phân cho những đứa trẻ này, đắc ý nói:
- Thế nào, ăn ngon không?
- Ăn ngon.
Từ nhỏ đến bây giờ, những đứa trẻ này chưa từng nếm qua thứ ngon như thế này. Từng đứa tham lam ăn, miệng dính đầy dầu. Mà chuyện nho nhỏ này cũng làm cho quan hệ của Lâm Phàm cùng những đứa trẻ này kéo gần lại hơn.
Sắc trời không còn sớm nữa. Vốn dĩ Lâm Phàm định ngày mai là về tới tông môn, nhưng mà hiện tại xem ra, ít nhất cũng phải đến ngày kia.
- Các bạn nhỏ đi thôi. Ta đưa các ngươi trở về nhà.
Lâm Phàm đứng dậy, thu dọn đồ đạc, những thứ này đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết khi ra ngoài lịch luyện đó.
Cho dù hắn chết, những vật này cũng không thể ném đi.
Màn đêm buông xuống, khoảng cách đến trấn Tam Diệp vẫn còn một đoạn xa. Cân nhắc đến những đứa trẻ này, Lâm Phàm cũng chỉ có thể quyết định dừng chân, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục di chuyển.
Đêm tối yên tĩnh.
Ở chỗ lúc sáng, mấy bóng người xuất hiện.
- Chính là chỗ này. Khí tức của mấy người Huyết Chu biến mất ở ngay ở chỗ này.
- Đáng giận, đến cùng là ai chém giết các nàng? Chẳng lẽ là người của Viêm Hoa tông hay sao?
- Đại nhân, bớt đau buồn đi.
Một tên giáo đồ đi đến bên cạnh một vị nam tử mặc áo bào đen an ủi.
Nam tử áo bào đen kia giơ tay lên, bóp nát đầu lâu của tên giáo đồ này, thậm chí ngay cả một chút thời gian suy tính cũng đều không có.
- Chết tiệt, lại dám giết lô đỉnh của ta. Chỉ cần bị ta biết là ai làm, hắn nhất định phải chết.
Nam tử mặc áo bào đen âm trầm nói, thanh âm tức giận vang lên ở trong rừng cây để cho mấy con dã thú kinh hãi chạy ra xa.
Hôm sau, trấn Tam Diệp.
Lâm Phàm đứng ở cửa trấn, những gia đình kia bởi vì mất đi đứa trẻ cho nên đang điên cuồng tìm kiếm. Khi thấy đứa trẻ lại quay trở về, bọn họ đều vui đến phát khóc.
- Đa tạ đại nhân. Đa tạ đại nhân đã đưa những đứa trẻ này trở về.
Trưởng trấn là một lão nhân đã ngoài tám mươi. Lúc này, hắn liên tục cảm tạ Lâm Phàm.
- Không cần cám ơn, thân là đệ tử của Viêm Hoa tông, tự nhiên phải có trách nhiệm bảo hộ các ngươi.
Lâm Phàm nói ra. Ở thời khắc này, hắn mới cảm giác tâm tình của mình buông lỏng, hơn nữa cũng không có cảm giác thủ đoạn đối địch của mình tàn nhẫn như thế nào, dù sao mục đích của mình là đả kích tà ác mà.
Những những đứa trẻ kia đang được người thân vây quanh hỏi han, nhìn thấy Lâm Phàm muốn rời đi, cả đám đều hô lớn.
- Đại ca ca, cám ơn ngươi.
Đứng dưới ánh mặt trời, Lâm Phàm nở nụ cười, giơ tay chào.
- Các bạn nhỏ, ở nhà ngoan ngoãn nhé.
Rồi xoay người rời đi
- Chúng ta biết rồi, đại ca ca đi cẩn thận.