Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 226: Cái này cũng có thể chính là nguyên do đi

Chương 226: Cái này cũng có thể chính là nguyên do đi




Không có để ý đến tên Võ Tư Minh kia nữa, Lâm Phàm đi về phía trước. Thế nhưng mà khi hắn vừa định nhấc chân, lại có một cánh tay thò ra, bắt lấy cổ chân của hắn.
– Van cầu ngươi, giết ta đi.
Thanh âm rất nhẹ, là giọng nữ, nhưng mà trong thanh âm tràn đầy sự tuyệt vọng.
Lâm Phàm cúi đầu. Một cô gái có mái tóc đen nằm sấp nơi đó. Cánh tay mảnh khảnh thò ra từ trong lồng giam, bắt lấy cổ chân của hắn. Nhìn qua rõ ràng nàng ta rất suy yếu, nhưng mà khí lực của cánh tay này lại rất lớn.
– Ngươi tên là gì?
Lâm Phàm dò hỏi.
– Van cầu ngươi, giết ta đi.
Nàng vẫn chỉ nói một câu kia và vẫn như cũ toát lên vẻ tuyệt vọng.
Lâm Phàm không biết nữ tử này đã phải chịu đựng đả kích đến mức nào, vậy mà hiện tại chỉ một lòng muốn chết. Chuyện này khiến cho hắn rất nghi hoặc. Sinh mệnh là thứ rất quý giá, chỉ có còn sống mới có thể còn có hi vọng.
– Ai!
Võ Tư Minh thở dài, nói:
– Nếu như có thể, hi vọng ngươi có thể cho nàng thống khoái* ( ý nói một đao xử lý cho nhanh). Đây không phải là trừng phạt đối với nàng, mà là một loại giải thoát.
– Ngươi biết nàng là ai?
Lâm Phàm nhìn về phía Võ Tư Minh, vẻ mặt nghi hoặc giống như là đang dò hỏi.
Võ Tư Minh gật đầu. Nguyên bản hắn cũng không muốn nói chuyện cùng Lâm Phàm. Nhưng mà hắn phát hiện nam nhân này không giống như là hạng người mà mình suy nghĩ vậy, cho nên mới nguyện ý nói nhiều như vậy.
– Nàng gọi là Cơ Nguyệt Không, là thành viên của một tổ chức ẩn nấp tại Nhật Chiếu tông. Tại thành Bất Lạc, nàng bị đệ tử của Nhật Chiếu tông bắt được, sau đó bị lột sạch quần áo mang đi khắp toàn thành, rồi còn gặp phải những chuyện mà ngươi không có cách nào tưởng tượng. Đối với nàng, giải thoát có lẽ chính là tốt nhất.
Sau khi nói xong, năm ngón tay của Võ Tư Minh nắm chặt lại, nghiến răng nói:
– Bọn súc sinh này không có kẻ nào đáng sống cả.
– Giết ta…
Lâm Phàm nhíu mày.
Sau đó, hắn vươn tay mở cửa sắt ra, đi đến bên người nữ tử kia. Bàn tay nắm lấy cái cằm của đối phương rồi hắn bình tĩnh nói:
– Nhìn ta…
Khuôn mặt thanh tú nhưng mà hai con ngươi lại như vô hồn tựa như là nàng đã không quan tâm đến tất cả mọi thứ chung quanh. Vẻ tuyệt vọng thậm chí đều đã truyền ra, kém chút nữa là có thể ngưng tụ thành thực chất.
– Van cầu ngươi, giết ta đi.
Cơ Nguyệt Không một mực lặp lại câu nói này.
– Ngươi muốn giải thoát sao? Chuyện này rất đơn giản, ta chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là có thể khiến cho ngươi chết ngay. Một cái chết không có đau đớn. Nhưng mà hành vi này chỉ cho thấy ngươi đang sợ hãi mà thôi, muốn hi vọng sao? Ta có thể cho ngươi hi vọng.
Lâm Phàm nói khẽ, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua môi của đối phương.
– Hi vọng sao?
Cơ Nguyệt Không ngây người, nói:
– Không có hi vọng. Ta đã không còn là mình. Hiện tại ngay cả ta còn chán ghét bản thân nữa. Tất cả mọi người sẽ ghét bỏ, xem thường ta.
– Đây chỉ là sự nhu nhược đang chi phối nội tâm của ngươi mà thôi. Sẽ có người không ghét bỏ ngươi, không xem thường ngươi tỉ như ta hoặc tỉ như tên Võ Tư Minh kia. Hơn nữa ngươi không muốn báo thù sao?
Lâm Phàm dịu dàng nói tựa như là đang dẫn dụ.
– Báo thù sao?
Cơ Nguyệt Không cúi đầu, nói:
– Ta còn có năng lực để mà báo thù sao? Ta…
Lâm Phàm đứng lên, vươn tay, nói:
– Nhìn ta! Tin tưởng ta! Ta có thể cho ngươi một cuộc sống mới. Nếu như bây giờ ngươi đặt tay lên lòng bàn tay ta, vậy thì ngươi sẽ không còn là ngươi của trước kia mà là một con người hoàn toàn mới.
– Lúc gặp thống khổ, tra tấn, chỉ có kẻ yếu mới có thể nghĩ đến cái chết. Mà cường giả chân chính sẽ tìm cách dục hỏa trùng sinh, biến thống khổ mà mình đã từng chịu đựng thành động lực để tiến lên.
Cơ Nguyệt Không ngẩng đầu. Hai con ngươi vô hồn nhìn về phía nam nhân ở trước mặt này, thật lâu vẫn không có hoàn hồn. Trong đầu của nàng vẫn vang lên câu nói của Lâm Phàm.
Lâm Phàm thản nhiên nhìn đối phương. Hắn chỉ vươn bàn tay ra rồi không nói thêm gì nữa, mặc cho Cơ Nguyệt Không lựa chọn.
Lúc này, Cơ Nguyệt Không cảm thấy tựa như là một bàn tay xuyên thấu tầng tầng bóng tối đến trước mặt của nàng.
Nàng biết nếu mình bắt lấy bàn tay kia thì bản thân có thể rời khỏi chỗ tối tăm này và tiến vào trong một vùng bóng tối khác. Nhưng mà thế thì sao.
Bàn tay của Cơ Nguyệt Không đặt lên trên lòng bàn tay của Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười. Hắn có cảm giác giống như là mình rất có tâm đắc đối với phương diện thuyết phục người khác.
Lúc này, Cơ Nguyệt Không quỳ một chân trên đất, nói:
– Đại nhân, xin ngài ban tên mới cho ta.
Lâm Phàm sửng sốt. Ban tên cho là thế nào? Chuyện này đúng là điểm yếu của mình, Nhị Cẩu Đản ư? Lắc lắc đầu, nếu mà mình nói ra tên như thế, có lẽ cô nàng này sẽ lập tức nhào lên cắn mình mất.
– Tuyệt vọng đến hi vọng sao?
Lâm Phàm trầm mặc, nói:
– Vậy ta sẽ gọi ngươi là Vọng Hi.
Vọng Hi phủ phục ở tại trước mặt Lâm Phàm, nói:
– Sau này, ta sẽ là Vọng Hi. Ta nguyện trở thành một lưỡi dao sắc bén ở trong tay đại nhân, vĩnh viễn không phản bội. Xin đại nhân cho phép người bẩn thỉu như ta đi theo bước chân của ngài.
Lâm Phàm cũng cảm thấy không giải thích được. Hắn chỉ không muốn nhìn thấy một sinh mệnh trở nên sa sút tinh thần như vậy mà thôi, không ngờ đối phương lại muốn trở thành cái bóng hoặc là lưỡi dao của mình.
Nhìn ánh mắt của đối phương, hắn biết nếu mình cự tuyệt như vậy đối phương sẽ một lần nữa trầm luân vào trong bóng tối.
Nhưng mà thực lực của người này thật sự là quá yếu, muốn trở thành lưỡi dao của mình, khả năng cực cao là sẽ trở thành một lưỡi đao gãy.
Nhưng… Thôi.
– Được.
Lâm Phàm nói khẽ.
Vọng Hi cúi đầu. Hai con ngươi nguyên bản vô hồn lại tản ra ánh sáng. Nhưng mà trong tia sáng này, ngoại trừ đại nhân ở trước mắt thì không có tồn tại bất kỳ tình cảm gì khác.
Võ Tư Minh há to miệng, Hắn không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Nam nhân kia vì cái gì chỉ nói mấy câu lại tạo thành ảnh hưởng lớn đối với người tuyệt vọng kia như thế.
Đây rốt cuộc là ai? Làm sao lại có năng lực như vậy?
Mà chính Lâm Phàm cũng không biết đây là năng lực gì, có lẽ nguyên nhân chính là do mị lực của mình quá lớn đi. Có lẽ mình vốn là một tồn tại quang huy, vĩ ngạn. Dưới sự bao phủ của ánh sáng huy hoàng sẽ có càng nhiều người thần phục.
Ừm! Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, hoàn toàn không có chuyện gì.
– Nơi này đều là người của Viêm Hoa tông sao?
Lâm Phàm đi đến Võ Tư Minh trước mặt dò hỏi.
Võ Tư Minh đờ đẫn nhìn Lâm Phàm, sau đó lập tức gật đầu, nói:
– Đúng vậy, nơi này đều là người của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm cảm nhận được tử khí ở chung quanh, hiển nhiên tình huống của người bị giam giữ ở chỗ này cũng không tốt lắm, khí tức đều đã uể oải.
Sau đó, hắn xòe tay, máu tươi phun ra. Vì có kinh nghiệm lúc trước, hắn biết rằng trong máu tươi của mình ẩn chứa tinh khí cường đại đến cỡ nào. Đối với mấy người ở đây, một giọt máu của mình cũng không phải là linh đan diệu dược mà là độc dược đòi mạng.
Một giọt máu tươi rơi xuống mặt đất, sau đó như là có được linh tính vậy, nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
– Huyết chi lực này quả nhiên là thưc dụng. Đúng là không có uổng phí điểm tích luỹ để tăng lên.
Lâm Phàm cười. Hắn có thể cảm giác được khí tức của mấy người ở đây đã dần dần mạnh lên.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Vết thương của ta tốt hơn rồi. Khí lực cũng dần khôi phục.
– Là ai đang cứu mấy người bọn ta, giọt máu tươi này đến cùng là cái gì?
Từ bốn phương tám hướng, thanh âm kinh ngạc liên tục vang lên.
Võ Tư Minh trông thấy tất cả mọi chuyện, không biết nên dùng lời gì để mà hình dung.
Cường đại, thật quá cường đại.
Một giọt máu tươi đã có thể làm cho tất cả mọi người ở đây đều khôi phục lại. Người ở trước mắt này rốt cuộc là tồn tại cường đại đến cỡ nào.
– Ngươi là ai?
Võ Tư Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm như là gặp thần linh vậy.
Lâm Phàm cười, nói:
– Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong, đệ thập phong của Viêm Hoa tông.
– Vô Địch phong ư? Tông môn khi nào thì có thêm Vô Địch phong vậy?
Võ Tư Minh sững sờ, không thể tin được. Nhưng người trước mắt hoàn toàn không cần phải lừa gạt hắn. Sau đó không hề do dự, hắn lập tức quỳ một chân trên đất.
– Đệ tử Võ Tư Minh tham kiến Lâm sư huynh.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Các ngươi trước tiên cứ chờ đợi ở đây đã. Mặc dù ta có thể mang mấy người các ngươi rời khỏi Yêu Thành nhưng mà rất khó mang các ngươi rời khỏi Nhật Chiếu tông. Nhưng mà các ngươi yên tâm, ở chỗ này sẽ không phát sinh chuyện như trước kia nữa. Cho nên các ngươi cứ ở đây chờ đợi thời cơ trấn áp Nhật Chiếu tông.
Võ Tư Minh nghe Lâm Phàm nói thế, một lần nữa cúi đầu xuống thật sâu, thậm chí bởi vì quá hưng phấn, thân thể cũng run lẩy bẩy.
– Vâng.
Hắn tin tưởng nhất định sẽ có một ngày như vậy.
Nhìn thoáng qua nơi này rồi Lâm Phàm quay người rời khỏi.
Mà Vọng Hi thì đi theo ở sau lưng hắn.
Đại Yêu Sư nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức tiến lên, nói:
– Chủ nhân.
– Quá trình dung hợp như thế nào?
Lâm Phàm hỏi. Nhưng khi nhìn về phía tên đệ tử đang trong quá trình dung hợp kia, hắn đã biết được kết quả, xem ra là thành công.
Đại Yêu Sư lập tức hưng phấn nói:
– Chủ nhân, thí nghiệm thành công rồi. Căn cứ theo lời của ngài, thí nghiệm rất thuận lợi. Tên kia chỉ có tu vi là Tôi Thể cảnh tầng chín, nhưng mà sau khi dung hợp cùng yêu thú, tu vi đã đạt đến Địa Cương cảnh tầng một. Hơn nữa nhục thân, sức mạnh, tốc độ, sinh mệnh lực đều được đề thăng ở mức độ cực lớn, chỉ cần không phá hủy đầu cùng trái tim thì tuyệt đối sẽ không chết, thậm chí còn có năng lực khép lại vết thương, mặc dù tốc độ rất chậm chạp.
– Thật quá hoàn mỹ. Đây là kiệt tác mà ta không dám tưởng tượng.
– A, chủ nhân, nàng là ai?
Đại Yêu Sư nhìn về phía nữ tử ở sau lưng Lâm Phàm, hơi nghi hoặc một chút, lên tiếng hỏi.
Lâm Phàm cũng không thể mang theo một nữ nhân ở bên người, hơn nữa còn là một cái vướng víu. Hắn định tính là trước hết cứ an trí nàng ở chỗ này:
– Đây là trợ thủ mà ta tìm cho ngươi. Nhớ kỹ, không thể tổn thương, nghe rõ chưao?
– Minh bạch, nô bộc minh bạch.
Đại Yêu Sư gật đầu.
Lúc Vọng Hi nhìn thấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông bị xích sắt buộc chặt kia, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng lập tức cầm lấy một cây dao găm ở bên cạnh. Dưới ánh mắt hoảng sợ của tên đệ tử của Nhật Chiếu tông kia, Vọng Hi nhanh chóng cắm dao găm vào trong đầu của hắn. Sau đó nàng hơi dùng sức, trong nháy mắt, tên đệ tử của Nhật Chiếu tông này đã bị nàng chia làm hai nửa.
– A! Đây là kiệt tác của ta, kiệt tác hoàn mỹ nhất của ta. Ngươi làm sao lại hủy diệt nó?
Đại Yêu Sư thấy cảnh này, lập tức nhảy dựng lên, nếu như không phải là chủ nhân đã phân phó không thể thương tổn nữ nhân này, hắn đã đập nàng một trận rồi.
Lâm Phàm thì thầm trong lòng, thật con mẹ nó rất tàn nhẫn, thủ đoạn của mình so sánh cùng với nàng đều có chút thiện lương.
– Phát tiết đủ sao?
Lâm Phàm mở miệng nói.
Vọng Hi nằm rạp trên mặt đất, nói:
– Xin đại nhân trừng phạt.
Lâm Phàm tiến lên sờ đầu Vọng Hi, nói:
– Nhớ kỹ. Về sau không cho phép xúc động như vậy, chí ít hiện tại không được.
– Vâng.
Vọng Hi cúi đầu. Sự ôn nhu của đại nhân khiến nàng có động lực sống sót, làm việc cho đại nhân.
– Rất tốt, xem ra ta cũng có thể rời khỏi nơi này.
Yêu Thành này đã không có thứ gì đáng giá cho bản thân lưu lại. Giờ hắn cần phải đi ra ngoài xem tình huống một chút.
Lấy tu vi Địa Cương cảnh tầng tám hiện tại của mình, nghiền ép cường giả Thiên Cương cảnh tầng một hẳn không phải là vấn đề gì. Đã như vậy, hắn đâu cần ẩn nấp làm cái gì, nhanh chóng quấy phá Nhật Chiếu tông đến thiên băng địa liệt mới tốt.
Loại cảm giác trốn trốn tránh tránh này rất khó chịu đó.
Cho dù có đánh không lại, vậy thì chạy trốn thôi, có vấn đề hay sao?
– Thoải mái


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất