Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 234: Thật sự cho rằng người người đều cường đại như ta hay sao?

Chương 234: Thật sự cho rằng người người đều cường đại như ta hay sao?




Thành Fukuoka.
– Thành chủ của tòa thành trì này không ở đây sao?
Lâm Phàm ở bên ngoài hô nửa ngày cũng không thấy có người nào đi ra, càng không có một đệ tử của Nhật Chiếu tông đi ra. Chuyện này khiến cho hắn có chút im lặng.
Người ở trong thành trì nhìn về phía người đang đứng trong hư không kia, trên mặt thể hiện vô số loại cảm xúc có hoảng sợ, có phẫn nộ, nhưng đa số chính là e ngại.
Bọn họ biết người đứng trong hư không kia chính là tặc tử bị treo thưởng một viên đan dược Thiên giai hạ phẩm, cũng là người đã cướp sạch vật tư ở bên trong cốc Thiên Hiểm của Nhật Chiếu tông bọn họ.
Những thành viên của tổ chức bí mật ẩn giấu ở bên trong thành Fukuoka cũng đang nhìn về phía bóng người ở trong hư không kia. Bọn họ đều đang thì thầm nói chuyện, không biết người này đến cùng là ai.
Nhưng mà chỉ cần muốn đối nghịch với Nhật Chiếu tông, như vậy chính là người một nhà với bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không bại lộ thân phận. Trước khi không biết được thân phận chân chính của đối phương, bọn họ tuyệt đối không thể tiếp xúc với đối phương.
– Ồ!
Đúng lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía xa. Nơi đó có mấy khí tức cường hoành đang lao tới bên này.
– Xem ra là đã có người tìm được mình.
Hắn giơ ngón tay lên. Một giọt máu đỏ tươi đột nhiên bắn ra rồi nhanh chóng bay về phương xa.
Xem ra là những tên ở cốc Thiên Hiểm kia tới. Tuy hắn cũng muốn chiến đấu nhưng mà ở trong đó có một tên khiến hắn thúc thủ vô sách. Cuối cùng vẫn là do tu vi không đủ để hắn dù muốn liều mạng cùng đối phương cũng khó mà làm được.
Nhưng không có nhìn thấy địch nhân đã nhanh chóng chạy trốn thì cũng không phải phong cách của mình. Ít nhất, hắn phải càn rỡ một phen ở trước mặt đối phương thì mới có thể hiển lộ ra uy thế của bản thân.
– Tặc tử, rốt cuộc chúng ta cũng đã tìm được ngươi.
Mấy tiếng quát lớn truyền đến từ phương xa tựa như là sấm rền, vang lên ầm ầm.
– Các ngươi đừng nghĩ quá đẹp. Không phải là các ngươi tìm được ta mà là ta vẫn đứng yên ở ngay chỗ này chờ các ngươi. Chỉ là đến tận bây giờ các ngươi mới tìm được, đám phế vật các ngươi làm cho ta quá thất vọng,.
Lâm Phàm cười to một tiếng, sau đó xoay người, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng mà đột nhiên, hắn dừng lại, nghi hoặc nhìn qua năm người vừa đến.
– Một, hai…
– Còn có một người nữa đâu rồi?
Lâm Phàm phát hiện kẻ mạnh nhất kia không ở đây, chỉ có bốn tên Thiên Cương cảnh, còn có một tên Địa Cương cảnh rác rưởi. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
– Ngươi đang nói ta hay sao?
Vu Mãnh ưỡn ngực, nói:
– Tặc tử mau chóng giao nộp toàn bộ tài nguyên mà ngươi đã cướp đoạt từ cốc Thiên Hiểm, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Lâm Phàm nhìn về phía một trong số mấy người đã truy đuổi hắn, nói:
– Gia hỏa Thiên Cương cảnh tầng bốn dẫn đầu các ngươi lần trước đâu rồi?
Sắc mặt của Trần Phù Tử rất âm trầm. Hắn quát một tiếng chói tai:
– Tặc tử, cũng bởi vì ngươi cho nên Lý Yêu Hoàng đại nhân phải đi tông môn lĩnh tội. Nếu ngươi không giao nộp mọi thứ thì sẽ chỉ có một con đường chết.
– A, tên kia không đến.
Lâm Phàm cười. Sau đó từ trong nhẫn trữ vật, hắn nhanh chóng lấy một viên đan dược ra, bỏ vào trong miệng, nhai nhai như là nhai kẹo, nói:
– Mùi vị của mấy viên đan dược này thật là không tệ, rất thích hợp để làm đồ ăn vặt. Nào, ngươi cũng nếm thử xem.
Ngón tay búng một cái. Một viên đan dược bay vụt ra ngoài.
Trần Phù Tử vươn tay, bắt lấy viên đan dược kia rồi nắm chặt lại. Khi hắn mở bàn tay ra, viên đan dược kia đã trở thành bụi.
– Ngươi quá lãng phí.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Thật là kẻ không hiểu hưởng thụ. Mà các ngươi mang theo một tên Địa Cương cảnh rác rưởi tới đây làm gì? Thật đúng là mất mặt.
– Ngươi nói cái gì?
Vu Mãnh nghe được lời nói này của Lâm Phàm, cực kỳ phẫn nộ.
Hắn thân là Thần Tử của tông môn, là người có đại cơ duyên, được pháp bảo tuyệt thế nhận chủ, càng là thiên tài có thể lấy tu vi Địa Cương cảnh giết cường giả Thiên Cương cảnh, được tông môn ca tụng là siêu cường giả của lớp trẻ.
Bây giờ lại bị người nói là rác rưởi, điều này bảo hắn làm sao có thể chịu đựng.
– Nói ngươi là rác rưởi, có vấn đề gì hay sao?
Lâm Phàm liếc qua.
– Càn rỡ, vậy ngươi lại là cái gì?
Vu Mãnh chưa từng nhận qua nhục nhã bực này cho nên cũng phản bác lại.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Ta là người có thể đánh chết ngươi. Còn có, rác rưởi không cần nói chuyện với ta nữa, ta lười để ý đến ngươi.
Ảnh Sát không ngờ tặc tử này chỉ mới nói dăm ba câu đã khiến cho Vu Mãnh nổi trận lôi đình. Hắn cũng đành tiến lên nói khẽ vào tai Vu Mãnh:
– Thần Tử không nên nói nhảm cùng kẻ này nữa. Chờ sau khi bắt được tên này, người muốn xử lý hắn như thế nào chả được.
Vu Mãnh vung tay áo, nói:
– Các ngươi đều không được phép xuất thủ. Chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng tám cũng dám làm càn như vậy. Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
– Thần Tử…
Trần Phù Tử vừa muốn mở miệng, lại bị Vu Mãnh cắt đứt. Hiện tại hắn cảm thấy có chút bất an. Tặc tử này cũng không đơn giản, Thần Tử chỉ sợ cũng chưa nhất định có thể bắt giữ hắn.
– Tất cả im miệng cho ta. Hôm nay không giết hắn thì ta làm sao xứng với danh hiệu Thần Tử của Nhật Chiếu tông.
Ầm ầm!
Vu Mãnh bước ra một bước, thiên địa đều chấn động. Rõ ràng là hắn không có tu vi Thiên Cương cảnh lại có thể khiến thiên địa chấn động.
– Mấy vị đại nhân của Nhật Chiếu tông đã tới rồi, tặc tử kia gặp nạn rồi.
Người trong thành đều hoan hô. Tiếng hoan hô cũng dị thường cuồng nhiệt.
Những thành viên của tổ chức bí mật ẩn giấu ở trong thành lại có vẻ mặt lo lắng. Mấy người đang đứng ở trong không trung kia đều rất mạnh, nhất là bốn người kia, bọn họ đều là cường giả Thiên Cương cảnh.
Xong rồi, triệt để xong rồi.
Người kia căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Theo bọn họ nghĩ, người kia sẽ nhanh chóng bị bắt giữ rồi kết cục cuối cùng sẽ cực kỳ thê thảm.
– Tặc tử, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự tự đại của ngươi.
Vu Mãnh chợt quát to. Thân thể hóa thành một vệt sáng, đánh về phía Lâm Phàm.
Giờ phút này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Vu Mãnh, mà hư ảnh này càng lúc càng lớn. Bàn tay của Vu Mãnh hơi nhấc lên, hư ảnh sau lưng cũng giơ tay lên. Thiên địa tựa như là bị bàn tay khổng lồ kia che kín vậy. Sau đó bàn tay kia đè thẳng xuống đầu Lâm Phàm.
Trần Phù Tử sợ hãi thán phục, nói:
– Quả nhiên là đệ nhất thiên tài trong Địa Cương cảnh của tông môn. Rõ ràng chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng chín lại có thể vận dụng thiên địa đại thế. Một chiêu Thiên Cầm Thủ này thật sự là quá xuất sắc. Hiển nhiên, Thần Tử đã tu luyện chiêu này đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
– Ngươi thật sự là đáng ghét. Ta chỉ muốn chiến đấu cùng cường giả chứ không phải rác rưởi như ngươi.
Lâm Phàm gầm thét, năm ngón tay nắm lại thành quyền. Thân thể trong nháy mắt đã hoá thành một người khổng lồ rồi hắn đấm ra một quyền. Hư không cũng chấn động dữ dội, mặc dù còn không có bị xé rách nhưng mà uy lực của chiêu này cũng không bình thường.
Ầm!
Một bóng người giống như là đạn pháo nhanh chóng bắn xuống mặt đất.
– Cái gì?
Nhìn thấy cảnh này, bốn người Ảnh Sát quá sợ hãi tựa như là không ngờ tới Vu Mãnh lại bị bại thê thảm như thế.
– Rác rưởi! Chết cũng đáng đời.
Lâm Phàm liếc qua, chỉ là đột nhiên hơi sửng sốt. Không có thanh âm báo cộng điểm tích lũy, tên kia còn không chết sao?
Làm sao có thể? Đừng nói Địa Cương cảnh tầng chín, coi như là cường giả Thiên Cương cảnh tầng một bình thường cũng phải bị một quyền này đánh chết.
– A a a a!
Trong hố sâu, Vu Mãnh tức giận gào thét. Khóe miệng vẫn đang có máu tươi chảy xuống. Thân thể được một màn sáng bao phủ. Màn sáng này tựa như là một bức tranh vậy, tản ra khí tức làm cho người kinh hãi.
– A. Thì ra là có bảo bối hộ thân?
Lâm Phàm thấy cảnh này tựa như là phát hiện điều gì thú vị vậy.
– Rác rưởi, là ta xem thường ngươi. Lần này ta sẽ nghiêm túc hơn, sẽ không tuỳ ý nữa.
Lâm Phàm vui sướng. Trong nháy mắt, hắn hóa thành một vệt sáng, đánh thẳng về phía Vu Mãnh đang đứng trong hố sâu.
Mặc dù chiến đấu cùng cường giả là chuyện rất trọng yếu nhưng mà nếu so sánh với bảo bối thì cũng không đáng giá nhắc tới.
Bạo Huyết!
Ma Thân sơ cấp!
Thất Thần Thiên Pháp Chí Đạo Hữu Thần!
Từ trên người hắn, một khí tức cuồng bạo đột nhiên bạo phát ra.
– Ta thật mạnh.
Lâm Phàm cảm nhận trạng thái khi mình bật hết hỏa lực. Thật sự là quá mạnh.
– Tặc tử, ngươi dám.
Nhìn thấy tình huống này, bốn người Trần Phù Tử lập tức sợ hãi quát. Bọn họ cũng không thể để Vu Mãnh chết được. Nếu không, bọn họ không chết cũng phải lột da.
– Đáng giận, ngươi dám tổn thương ta. Ta muốn ngươi trả giá đắt.
Ở trong hố sâu, Vu Mãnh tức giận gào thét.Thiên Mệnh Hà Đồ trải rộng ra. Từ trên người của hắn, một sức mạnh như có thể nối liền trời đất bạo phát ra.
Giờ phút này, Lâm Phàm đang cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hắn chỉ có một pháp bảo chính là Thiên Hà Vương Đỉnh, không ngờ lần này lại có thể gặp một người có pháp bảo nữa.
Mặc kệ pháp bảo này có mạnh hay không, tuyệt đối phải thu vào tay đã.
Tên rác rưởi kia có thể nhận một đòn của mình mà không chết chính là nhờ pháp bảo này bảo vệ. Pháp bảo này đã làm cho mình hứng thú rồi, để mình phải chủ động tranh đoạt.
– Thần Tử mau tránh ra. Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Hạo Quân kinh hãi, hét lên. Hắn vung tay đánh ra một chưởng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhanh chóng hất tay lên. Không gian đột nhiên vỡ nát.
– Các ngươi đừng nóng vội. Đợi lát nữa sẽ đến lượt các ngươi.
Giờ khắc này, ở trong mắt của Vu Mãnh, một cánh tay xuyên qua không trung chộp tới đỉnh đầu của hắn, vậy mà khiến cho hắn cảm thấy không có cách nào né tránh. Hắn hét lên:
– Thiên Mệnh Hà Đồ bảo hộ ta.
Cánh tay chộp về phía Vu Mãnh của Lâm Phàm lại bị màn sáng bên ngoài Vu Mãnh ngăn cản. Màn sáng mỏng manh này vậy mà có thể ngăn cản một chưởng của Lâm Phàm.
– Phá cho ta.
Xoạt xoạt!
Lâm Phàm vận sức, nhanh chóng bóp nát màn sáng này, sau đó đấm ra một quyền.
– Nổ đầu!
– Không…
Vu Mãnh căn bản là không kịp phản ứng. Trong lòng của hắn vẫn không dám tin tưởng, đối phương rõ ràng chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng tám, vì cái gì mà có thể bộc phát ra sức mạnh còn cường đại hơn cả Thiên Cương cảnh vậy.
Ầm!
Đầu của Vu Mãnh trong nháy mắt đã vỡ nát, máu tươi phun ra như suối.
Nhưng Lâm Phàm cũng không có thời gian thưởng thức cảnh tượng máu tanh này. Hắn nhanh chóng bắt lấy Thiên Mệnh Hà Đồ đã thu nhỏ kích thước đến cỡ một bàn tay rồi cũng bất chấp tất cả, lập tức ném vào trong nhẫn trữ vật.
Thân hình lóe lên, nhanh chóng tránh né công kích của bốn người Trần Phù Tử.
– A! Thần Tử…
Bốn người Trần Phù Tử thấy cảnh này, tức giận đến muốn rách cả mí mắt. Bọn họ không ngờ Vu Mãnh lại bị Lâm Phàm giết chết dễ dàng như thế.
Đây chính là chuyện lớn bằng trời.
– Ha ha ha! Mấy người các ngươi có phải muốn ta cười chết hay không? Tới giết ta lại còn mang theo một tên rác rưởi chỉ có tu vi Địa Cương cảnh, hơn nữa còn là người mang pháp bảo. Đối với những người của Nhật Chiếu tông như các ngươi, ta càng ngày càng ưa thích.
Lâm Phàm cười lớn. Hắn chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ như vậy.
Ngay từ đầu, hắn cũng không có để tên Vu Mãnh này vào trong mắt. Thế nhưng mà không ngờ tên này lại còn có được pháp bảo.
Coi như mạnh hơn, chẳng lẽ hắn còn có thể lấy tu vi Địa Cương cảnh tầng chín bộc phát ra sức mạnh của Thiên Cương cảnh tầng hai trở lên hay sao?
Thật sự cho rằng tất cả mọi người biến thái giống như là mình hay sao?
– Tặc tử, ngươi làm sao dám giết Thần Tử. Lập tức giao Thiên Mệnh Hà Đồ ra đây, ta có thể cho ngươi chết nhanh chóng, bằng không ngươi sẽ phải chịu tra tấn đến hết đời.
Chu Võ Đông gào thét, con mắt đều biến thành đỏ bừng. Thân là cường giả Thiên Cương cảnh tầng ba, hắn lại không thể ngăn cản đối phương giết người.
Tặc tử này đến cùng là có tu vi gì, rõ ràng chỉ là Địa Cương cảnh tầng tám mà.
– Không cho.
Lâm Phàm lắc đầu, quả quyết cự tuyệt, nói:
– Đã rơi vào trong tay của ta vậy thì chính là của ta. Cho nên, các ngươi đừng suy nghĩ nữa.
– Hiện tại tâm tình của ta đang rất tốt. Lát nữa, ta sẽ đánh chết mấy người các ngươi, để các ngươi không cần phải trở về chịu phạt nữa.
– Như thế nào, ta nhân từ chứ? Nhưng các ngươi cũng không cần phải cảm tạ ta đâu.
– Ha ha ha ha ha!
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm giác thế giới này thật sự là quá tốt đẹp. Phát tài chính là đơn giản như vậy, thoải mái như vậy.
Tam Thanh đại lão gia, cám ơn các ngươi một mực phù hộ ta.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất