Chương 241: Lão sư cứ để con làm
…
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía Cốt Yêu đang bị treo trên Thái Hoàng Kiếm.
– Ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Cốt Yêu lạnh lùng nói. Còn chưa khôi phục thân thể mà đã bị Lâm Phàm trấn áp, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất không cam lòng.
Bởi vì hắn còn không có kịp bạo phát ra hết sức mạnh của mình.
– Không cần ngươi phải nói. Sau khi trở lại tông môn, ta sẽ nhờ người sưu hồn của ngươi, muốn lấy được tin tức cũng sẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Phàm cười.
– A! Ngươi dám. Cho dù ta chết cũng không có khả năng để ngươi làm được việc này.
Cốt Yêu nghe được lời nói này của Lâm Phàm liền biến sắc. Khuôn mặt của hắn vốn dĩ đã tái nhợt rồi, nay lại càng thêm trắng mà thôi.
Lúc này, Lâm Phàm đã lập tức xuất thủ trấn áp, tránh để tên Cốt Yêu này tự sát.
Bên trong đại điện củaThiết Kiếm đường, phía dưới chủ tọa là một lối đi bí mật. Vừa mới đi vào, Lâm Phàm đã nghe được tiếng khóc rống của trẻ con.
– Đại nhân, tất cả trẻ con đều ở nơi này.
Ngụy Long vô cùng sợ hãi, nói:
– Những đứa bé này không phải do ta chuyển tới mà là đám người Thiên Thần giáo trộm được từ chỗ khác. Vốn dĩ là bọn chúng còn muốn đợi tiểu nhân đưa tới một nhóm nữa để tập hợp lại cùng một chỗ rồi mới chở đi. Bây giờ bị đại nhân phát hiện, tiểu nhân thật không có phạm phải đại sự.
Lâm Phàm không có để ý đến Ngụy Long. Gia hỏa này rốt cục là nói thật hay giả vờ chỉ cần để lão sư sưu hồn là biết, đơn giản mà vui sướng.
Trong lồng sắt ở hai bên giam giữ khoảng chừng mấy trăm đứa trẻ, nhỏ nhất chỉ mới 4, 5 tuổi, lớn nhất cũng chỉ là 9, 10 tuổi.
Chuyện này đúng là có chút kinh khủng.
Mà lúc này, có một bóng người bị xích sắt khóa lại hấp dẫn sự chú ý của Lâm Phàm.
Bóng người này tựa như là đang thi triển một loại công pháp nào đó, bên ngoài cơ thể có mấy chuôi kiếm sắt bao vây lại. Những thanh kiếm sắt này tản ra ánh sáng lạnh lẽo tựa như là nếu có ngoại lực xâm lấn thì chúng sẽ lập tức phản kích.
– Đại nhân, người mà những thanh kiếm sắt này đang bảo vệ chính là con trai của Thiết Binh, Thiết Lãng. Lúc ấy khi mấy người Cốt Yêu diệt Thiết Kiếm đường, để bảo vệ con trai của mình, tên Thiết Binh kia đã thi triển một môn công pháp đặc biệt phong ấn con trai của hắn ở trong sự bảo hộ của những chuôi kiếm sắt này. Cốt Yêu cũng không thể phá giải.
Ngụy Long vội vàng nói.
Lâm Phàm tiến lên, vươn tay ra, một sức mạnh mênh mông bạo phát ra. Khi cảm nhận được sức mạnh này, những thanh kiếm sắt lít nha lít nhít ở xung quanh đột nhiên kêu ong ong mấy tiếng tựa như là muốn phản kích lại, nhưng mà rất nhanh, chúng ngừng chấn động.
Từ trên những thanh kiếm sắt này, một đạo thần niệm hiện ra.
– Con ta… Sống sót.
Sau đó đạo thần niệm này liền tiêu tán.
Lâm Phàm nhíu mày. Đây là thần niệm truyền tin, chính là năng lực mà chỉ cường giả Thiên Cương cảnh mới có. Thiết Binh này lại có thể lấy tu vi Địa Cương cảnh làm được điều này, hiển nhiên là cũng có chút thủ đoạn. Đáng tiếc…
– Có lẽ đây chính là tình thương của cha đi.
Có lẽ tình cảm vô cùng sâu nặng có thể đánh vỡ lẽ thường của tu luyện giới đạt tới tình trạng mà người ta khó có thể tưởng tượng được.
Thiết Binh có được năng lực như vậy, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình nhưng hắn lại lựa chọn vận dụng năng lực này ở trên người con trai của mình, để cuối cùng mình bị tên Cốt Yêu kia giết chết.
– Năng lực của người này thật sự là đáng ghét nhưng hắn cũng cực kỳ ngu xuẩn. Rõ ràng có thể đào tẩu nhưng lại lưu lại vì bảo vệ đứa con trai này, đúng là rất ngu xuẩn.
Cốt Yêu cười khặc khặc.
– Chuyện cảm động này những kẻ buồn nôn như các ngươi làm sao mà hiểu được.
Tâm thần của Lâm Phàm khẽ động, kiếm ý bên trên Thái Hoàng Kiếm bạo phát ra, tra tấn Cốt Yêu khiến cho hắn kêu lên thảm thiết.
Lúc này, những thanh kiếm sắt bao bọc đứa trẻ kia dần dần ngừng run rẩy tựa như là không còn sức mạnh vậy, sau đó không ngừng rơi xuống đất.
Bên trong có một đứa trẻ khoảng chừng sáu, bảy tuổi đã hôn mê từ lâu, Lâm Phàm ôm lấy hắn rồi đi ra.
– Không sai biệt lắm, chúng ta cũng nên rời đi.
Nhiều đứa bé thế này đúng có chút phiền toái. Xem ra chỉ có thể chờ sau khi trở lại tông môn, giao cho đệ tử trong tông môn đưa trở về.
Bên ngoài!
Một đám trẻ con đứng ở nơi đó, vẻ sợ hãi trong mắt còn không có tiêu tán.
– Tốt rồi, mấy đứa đều lên thuyền đi.
Lâm Phàm mở miệng nói. Lúc này, Thiết Lãng cũng đã tỉnh lại. Không giống với những đứa bé khác, nó trông có vẻ rất thành thục.
Thiết Lãng nhanh chóng đi xuống, ôm túi da của cha nó, nước mắt chảy ròng ròng. Sau đó, nó cầm một thanh kiếm sắt đào một cái hố to trên mặt đất rồi bỏ túi da này vào, quỳ lạy dập đầu. Sau khi làm xong hết mọi việc, nó đi đến trước mặt Lâm Phàm, quỳ xuống, cung kính nói:
– Đa tạ đại nhân đã cứu ta.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Là cha của ngươi đã cứu ngươi chứ không phải ta.
Thiết Lãng nắm chặt hai tay, thân thể nho nhỏ run rẩy.
– Cố gắng sống sót, đó chính là mong muốn duy nhất của cha ngươi. Ông ấy đã trả cả tính mạng để ngươi được sống, ngươi phải quý trọng nó.
Sau khi tất cả những đứa bé đều đã lên thuyền lớn, Lâm Phàm trực tiếp nhấc con thuyền khổng lồ lên, bay về phía Viêm Hoa tông.
Trên con thuyền khổng lồ, sắc mặt của Ngụy Long vàng như màu đất, hắn không biết kết cục của mình sẽ là cái gì.
Hắn không ngờ ngay cả chủ giáo của Thiên Thần giáo cũng không phải là đối thủ của gia hỏa này.
May mắn ở trên thuyền có đủ lương thực, có thể cho những đứa trẻ này nhét đầy cái bao tử của bọn chúng. Nếu không vừa đi vừa nghỉ thì đúng là không biết những đứa trẻ này có thể chịu đựng trong bao lâu.
Mấy ngày sau.
Viêm Hoa tông.
Khi các đệ tử trông coi sơn môn nhìn thấy thứ to lớn, đen kịt bay đến từ phương xa, không khỏi hốt hoảng, sau đó tranh thủ thời gian báo động cho những người khác.
Từng tiếng cảnh báo vang lên, truyền khắp Viêm Hoa tông.
Các đệ tử bị đánh thức vẫn còn không biết là có chuyện gì xảy ra.
– Đó là cái gì?
– Không biết, không phải là có người tập kích đi.
– Chuyện này sao có thể? Nơi này là Viêm Hoa tông, có tông chủ cùng các trưởng lão trấn thủ ở đây, ai dám đến nháo sự.
Lâm Phàm nhấc con thuyền khổng lồ rất nhanh đã xuất hiện ở phía trên Viêm Hoa tông.
Khi các đệ tử nhìn thấy người phía dưới con thuyền khổng lồ kia, bọn họ hô lên.
– Đó là Lâm sư huynh.
– Lâm sư huynh trở về.
– Nhưng Lâm sư huynh mang con thuyền này về tông môn để làm cái gì?
Các đệ tử xì xào bàn tán. Bây giờ tại Viêm Hoa tông, người có uy vọng cao nhất chính là Lâm sư huynh. Tôi Thể Trì kia đã tạo phúc cho không biết bao nhiêu đệ tử.
Hơn nữa tu luyện ở Vô Địch phong rất an toàn. Ở đó không xảy ra chuyện sư huynh ức hiếp sư đệ, thậm chí một ít sư đệ sau khi bị sư huynh khi dễ đều trốn đến Vô Địch phong. Bởi vì ở nơi đó, không có ai dám nháo sự.
Cũng không phải người trông coi Vô Địch phong mạnh mẽ bao nhiêu mà là uy vọng của phong chủ Vô Địch phong, Lâm Phàm Lâm sư huynh vẫn bao phủ ở trong lòng của tất cả mọi người, cho nên không có người nào dám đến đó làm càn.
Trên một ngọn núi.
Thiên Tu giang hai tay, một đạo thần niệm xuyên thấu hư không vô tận, rơi vào trong tay của hắn. Sắc mặt nguyên bản bình tĩnh đột nhiên biến thành tái nhợt.
Cung Bản Tàng!
Lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được khí tức bên phía đại điện của tông môn. Sắc mặt vui mừng, nhanh chóng bước vào hư không.
– Ta đã trở về.
Lâm Phàm nhìn quanh, cảm thấy rất thoải mái. Đi ra ngoài lịch luyện trong thời gian dài như vậy, khi trở lại tông môn, cảm giác của hắn khá là hưng phấn.
Sau đó, hắn cẩn thận từng li từng tí buông thuyền lớn xuống rồi nhanh chóng đi lên, xách cổ Ngụy Long xuống.
Lúc này Ngụy Long mặt không có chút máu. Rốt cục cũng đã đi tới Viêm Hoa tông, đợi lát nữa cũng không biết tông môn sẽ trừng phạt hắn như thế nào?
Đám trẻ con cũng đi ra. Khi nhìn thấy tình huống chung quanh, bọn chúng cũng có chút sợ hãi. Cả đám đều tựa ở cạnh thuyền, không dám đi xuống.
Đệ tử của Viêm Hoa tông ở chung quanh nhìn thấy tình huống này, châu đầu ghé tai thảo luận.
– Những đứa bé này là ở đâu ra?
– Không biết, nhưng nhìn qua những đứa bé này giống như là đã chịu rất nhiều đau khổ. Chẳng lẽ là do Lâm sư huynh cứu về từ chỗ bán người sao?
– Ừm, rất có thể, hiện tại các nơi không phải đều đang báo cáo chuyện trẻ con liên tục mất tích hay sao? Tông môn cũng đã cử các sư huynh đệ ra ngoài tìm kiếm tung tích của những đứa trẻ này.
– Không ngờ Lâm sư huynh lại là người thiện lương như vậy. Các ngươi nhìn xem, những đứa bé này giống như là không hề sợ hãi sư huynh mà còn rất thân cận nữa.
– Sư huynh đang vác cái gì ở trên thanh kiếm kia thế?
– Hình như là một quả bóng đi.
Đối với bọn hắn, tông môn gần nhất không có phát sinh chuyện đại sự gì. Nếu như nói phải có chuyện, đó chính là Vân Tiêu sư huynh đang bế quan đột phá Thiên Cương cảnh. Nghe các trưởng lão nói, chỉ cần mấy ngày nữa là sư huynh có thể đột phá rồi.
– Đồ nhi của ta, ngươi không chết à?
Đúng lúc này, Thiên Tu xuất hiện. Khi nhìn thấy Lâm Phàm, biểu tình trên mặt ông ấy cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Lâm Phàm ngây người, nhìn chằm chằm vào Thiên Tu một lúc, sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Lão sư, ngài có thể đừng trù ẻo con như vậy được hay không? Con vừa mới trở về mà. Đây đã là lần thứ hai rồi đó, ngài mong con chết như vậy hay sao?
Hắn đúng là phục rồi.Lần trước về tông, lão sư cũng hỏi câu này, lần này về tông cũng lại là câu nói này.
Lão sư này của mình sao lại hi vọng mình chết như thế chứ.
– Phi phi phi!
Thiên Tu phun nước bọt, không hề có một chút phong phạm nào của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng:
– Cái miệng này của lão sư đúng là không tốt. Trở về là tốt, là tốt rồi.
Nhìn cảnh tượng này, các đệ tử ở chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm. Đây có phải là Thiên Tu trưởng lão nghiêm khắc ở trong lòng bọn họ hay không vậy?
Thiên Tu trưởng lão của trước kia uy nghiêm là thế, làm sao mà hiện giờ lại trở thành thế này.
Thiên Tu tựa như là cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình không tốt, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác:
– Đồ nhi, những đứa trẻ này là ai?
Lâm Phàm nhanh chóng cắm Thái Hoàng Kiếm xuống mặt đất, chỉ vào Cốt Yêu và nói:
– Lão sư, Thiết Kiếm đường bị Thiên Thần giáo hủy diệt, chỉ lưu lại một người còn sống chính là Thiết Lãng, con trai của đường chủ Thiết Kiếm đường. Mà những đứa trẻ này đều là do Thiên Thần giáo trộm được, giam giữ ở Thiết Kiếm đường. Về phần cái đồ chơi này, hắn nói hắn là Cốt Yêu, chủ giáo khu thứ tám của Thiên Thần giáo, bị đệ tử hàng phục.
Sau đó, hắn ném Ngụy Long ra.
– Còn tên này là thành chủ của thành Vị Xuyên, là người cấu kết cùng Thiên Thần giáo. Hắn muốn vận chuyển trẻ con của thành Vị Xuyên đến Thiết Kiếm đường, để Thiên Thần giáo đưa đi nhưng bị đệ tử phát hiện và bắt trở về.
Các đệ tử ở chung quanh nghe được lời nói này của Lâm Phàm, sắc mặt cũng biến đổi.
Thiên Tu nhíu mày, nói:
– Đường chủ của Thiết Kiếm đường là Thiết Binh thì phải. 10 năm trước, vi sư đã gặp qua người này, là một người trẻ tuổi rất không tệ, chuyên môn cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Không ngờ tổ chức của hắn lại bị Thiên Thần giáo hủy diệt. Đáng tiếc. Đáng tiếc.
Sau đó quay sang nhìn Ngụy Long, Thiên Tu nói:
– Thân là đệ tử của Viêm Hoa tông, được bổ nhiệm làm thành chủ của một thành, vậy mà lại dám cấu kết cùng Thiên Thần giáo, tội đáng chết vạn lần, hiện tại lão phu thay tông môn phán quyết ngươi tội chết.
Lúc này, Lâm Phàm khẽ động, nhanh chóng giết chết Ngụy Long.
– Lão sư, không cần ngài động thủ, cứ để con làm.
Mấy trăm điểm tích lũy tới tay, sảng khoái.
Đệ tử ở chung quanh thấy cảnh này, toàn bộ ngây người, nuốt nước miếng. Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh lại ác như vậy.
Lâm Phàm không có để ý đến biểu lộ của lão sư và các sự đệ ở xung quanh mà tiếp tục nói:
– Lão sư, tên Cốt Yêu này hẳn là nhân vật nòng cốt của Thiên Thần giáo. Bây giờ bị ta bắt được. Lão sư có thể dùng Sưu Hồn Đại Pháp với hắn. Nếu như có thể tìm được chỗ ẩn nấp của khu thứ tám, chúng ta có thể phái người phá hủy.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Ừm, không sai. Chủ giáo cũng được xem là nhân vật cao tầng ở bên trong Thiên Thần giáo. Hắn chắc phải biết không ít chuyện. Vậy thì để vi sư đến xem.
Thiên Tu nhanh chóng duỗi một ngón tay ra, điểm ở trên trán của Cốt Yêu.
Cốt Yêu vẫn đang cố gắng giãy dụa, nhưng mà sau khi bị điểm lên thì lập tức yên tĩnh lại.
Một vài hình ảnh trống rỗng xuất hiện và không ngừng chuyển đổi.
Lâm Phàm cũng đang quan sát những hình ảnh này.
Rất nhanh, những hình ảnh này tiêu tán., Cốt Yêu cũng uể oải hơn nhiều.
– Thiên Thần giáo tội không thể tha thứ, để lão phu tiễn ngươi một đoạn đường.
Phốc phốc!
Lâm Phàm lại tiếp tục ra tay giết Cốt Yêu:
– Lão sư cứ để con làm. Ngài không cần ra tay.
Thiên Tu:
–…