Chương 243: Sẽ nghiện, khó cai lắm
…
Vân Tiêu phong, mây trắng bao phủ.
Trong mười ngọn núi thì Vân Tiêu phong này cũng có thể coi như là một chỗ không tệ, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi. Sau khi Vô Địch phong xuất hiện, toàn bộ vẻ đẹp của ngọn núi này đã bị che lấp.
Ở trong mắt của đa số người, Vân Tiêu phong không thể so sánh cùng Vô Địch phong, chênh lệch giữa hai bên là quá xa.
Dù là phía trên Vân Tiêu phong trồng đủ các loại hoa cỏ cây cối nhưng vẫn như cũ không thể so sánh.
Lúc này, một tên đệ tử vội vã chạy lên, đi đến trước mặt hai nam tử, cung kính nói.
– Bẩm báo Thánh Khang sư huynh, Huyền Thanh sư huynh, phong chủ Vô Địch phong Lâm Phàm đã trở về tông môn.
Thần sắc trên mặt của Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh nghiêm lại.
Bọn họ vĩnh viễn không có cách nào quên được chuyện xảy ra vào hôm đó. Chuyện này đối với bọn họ chính là một mối sỉ nhục vĩnh hằng nhưng mà bọn họ lại không có năng lực để báo thù.
– Hai vị sư huynh, sau khi phong chủ Vô Địch phong trở lại tông môn, việc đầu tiên hắn làm là phân phát đan dược. Một đống đan dược Nhân giai, Huyền giai hóa thành hình rồng. Mỗi một đệ tử nội môn đều có năm viên đan dược Huyền giai.
– Đệ tử ngoại môn cũng có được mười viên đan dược Nhân giai.
Nói đến đây, trong lòng của tên đệ tử này rất hâm mộ đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hối hận. Bởi vì lúc ấy hắn không đi vào trong cho nên cũng không được Lâm sư huynh ban thưởng.
Vương Thánh Khang trầm ngâm một lát, nói:
– Hành vi này của hắn chính là đang thu mua lòng người, hiển nhiên là muốn tranh đoạt vị trí tông chủ.
Sau đó, hắn nhìn về phía tên đệ tử này, nói:
– Còn có chuyện gì nữa không?
Đệ tử kia cung kính nói:
– Còn có sau một tháng, Lâm sư huynh muốn tổ chức một trận tranh tài giữa các đệ tử nội ngoại môn, ban thưởng cực kỳ phong phú. Bây giờ tất cả mọi người ở trong tông môn đều đang thảo luận chuyện này…
Sau khi tên đệ tử này một năm một mười nói hết tình huống khi đó ra, Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh cũng triệt để khiếp sợ, thậm chí không thể tin được.
Ban thưởng phong phú như vậy cho dù là chín vị phong chủ còn lại cũng không nhất định có thể lấy ra, mà coi như là lấy ra được, chỉ sợ cũng gần như là móc sạch nội tình rồi.
– Lui ra đi.
Sau khi tên đệ tử kia rời đi, Vương Thánh Khang trầm giọng nói:
– Hắn làm như thế xem ra là muốn để đệ tử trong toàn tông môn ủng hộ hắn lên chức vị tông chủ. Việc tổ chức cuộc thi đấu này rồi còn việc ban thưởng phong phú như vậy, suy nghĩ tỉ mỉ đến mức cực kỳ đáng sợ.
– Những việc đó thì có ích lợi gì? Vân Tiêu sư huynh đã sắp phá quan rồi, chỉ cần sư huynh đột phá, trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, đó chính là chênh lệch giữa trời và đất. Đến lúc đó, sư huynh có được thiên địa uy thế gia trì, một kẻ như tên Lâm Phàm kia há lại có khả năng chống lại.
Huyền Thanh lạnh lùng nói. Ánh mắt nhìn về phía đỉnh núi, đó chính là chỗ Vân Tiêu sư huynh bế quan.
Lúc này khí tức quấn quanh nơi đó nặng nề như núi. Dù ở chỗ này, bọn họ cũng có thể cảm nhận được trong luồng khí tức kia ẩn chứa sức mạnh cực kỳ bàng bạc thậm chí còn có thiên địa chi lực đang thai nghén ở bên trong tựa như là có một tồn tại kinh khủng gì đó sắp giáng lâm đến thế gian.
Hi vọng của bọn họ đều đặt ở trên người Vân Tiêu sư huynh, chỉ cần Vân Tiêu sư huynh trở thành cường giả Thiên Cương cảnh, như vậy địa vị trong mười vị phong chủ sẽ phải thay đổi.
Vô Địch phong, mấy người Lã Khải Minh hưng phấn đứng ở trước cửa, phía sau là những đệ tử Vô Địch phong vừa mới thu nhận. Khi nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, những đệ tử này đều cảm thấy vô cùng phấn chấn.
– Ca ca.
Tần Sơn nhanh chóng chạy đến, trong lòng bàn tay vẫn còn cầm một con thỏ trắng.
Lâm Phàm giơ tay lên nhưng mà với không tới, Tần Sơn lúc này cũng nhu thuận ngồi xuống để cho ca ca sờ đầu.
– Lã sư đệ, vất vả cho các ngươi rồi.
Lâm Phàm nhìn quanh. Vô Địch phong đã có thay đổi cực lớn. Lúc hắn rời đi, trên này chỉ có mấy người Lã Khải Minh, nhưng mà sau khi trở về, hắn lại lập tức phát hiện có nhiều người như vậy.
Lúc trước Vô Địch phong còn quạnh hiu, hiện giờ cũng trở nên náo nhiệt.
Lã Khải Minh ôm quyền, nói:
– Lâm sư huynh giao trách nhiệm quan trọng như vậy cho ta, cho dù ta máu chảy đầu rơi cũng muốn để Vô Địch phong phát dương quang đại.
– Các vị sư đệ, các ngươi đã gia nhập Vô Địch phong thì hi vọng về sau các ngươi có thể xem Vô Địch phong như là ngôi nhà thứ hai. Nơi này cũng không có nhiều quy củ, nhưng mà có một điều phải luôn ghi nhớ, đó chính là không thể bán đứng đồng môn.
– Cẩn tuân lời sư huynh dạy bảo.
Các đệ tử trăm miệng một lời, hét lên.
– Sau này ở bên ngoài, nếu như bị người khác khi dễ, không cần cảm thấy vô lực, cũng không nên hoảng hốt, bởi vì còn có ta ở đây. Ta chính là hậu thuẫn cuối cùng các ngươi. Ta xin thề chỉ cần một ngày ta còn ở đây, ta tuyệt không để các ngươi bị người khác ức hiếp.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thanh âm như chuông vang vọng đất trời.
Ầm ầm!
Lời thề với thiên địa hình thành, trời đất không ngừng chấn động.
Khi cảm nhận được lời thề của Lâm Phàm xúc động trời đất, những đệ tử của Vô Địch phong đều khiếp sợ. Bởi vì trước kia mặc dù có phong chủ nói qua những lời này, nhưng đó đều là lời xã giao mà thôi, không có người nào dám thề cả.
Bọn họ không nghĩ tới người đứng ở trước cửa đại điện kia lại dám thề ở ngay trước mặt bọn họ.
Ở trong đám người, Vương Phù nghe được lời nói này của Lâm Phàm, máu tươi trong cơ thể sôi trào. Hắn chỉ cảm thấy mình lựa chọn gia nhập Vô Địch phong thật sự là quá đúng, sau đó cao giọng hét.
– Chúng ta cam tâm tình nguyện gia nhập Vô Địch phong, nguyện vì Vô Địch phong chảy khô đến tận giọt máu cuối cùng.
Lời này đúng là có chút khác thường.
Lâm Phàm nhìn qua, nở nụ cười, hơi nhấc ngón tay chỉ về phía Vương Phù, nói:
– Ngươi tên là gì?
Vương Phù hưng phấn, ôm quyền khom người, nói:
– Khởi bẩm sư huynh, đệ tử gọi là Vương Phù.
– Ừm, rất không tệ. Phải cố gắng tu luyện, sau này Vô Địch phong còn phải dựa vào các ngươi đến chống đỡ.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn cực kỳ ưa thích kiểu đệ tử này, có nhiệt huyết, có tình nghĩa còn biết cách làm người.
– Vâng.
Vương Phù nắm chặt bàn tay, cực kỳ hưng phấn. Lâm sư huynh coi trọng khiến cho hắn cảm thấy bản thân nhất định phải cố gắng hơn gấp bội để không cô phụ kỳ vọng của Lâm sư huynh.
Mà hắn cũng cảm thấy tu vi của mình gần đây có tiến bộ không nhỏ. Hiện tại hắn đã đạt đến Tôi Thể cảnh tầng chín. Chỉ ngắn ngủi trong thời gian nửa tháng, từ Tôi Thể cảnh tầng sáu, hắn đã đột phá đến Tôi Thể cảnh tầng chín, tốc độ này cũng có thể coi như là rất nhanh rồi.
– Đồ nhi tới đây.
Lúc này, tiếng của lão sư từ hư không truyền đến, vang lên trong đầu Lâm Phàm.
– Lã sư đệ, bảo người sắp xếp gọn đan dược trong đại điện. Sau này các đệ tử cần tu luyện, còn có đệ tử có cống hiến đối với Vô Địch phong, nhất định phải trọng thưởng.
Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng bay về phía ngọn núi của lão sư. Hắn cũng đoán được lý do mà lão sư gọi hắn đi qua, chỉ sợ là liên quan tới công việc diệt trừ Thiên Thần giáo.
Cốt Yêu là chủ giáo khu thứ tám của Thiên Thần giáo cho nên hắn cũng biết không ít chuyện. Bây giờ hắn bị lão sư sưu hồn, tất cả mọi thứ đều bại lộ rồi.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn học Sưu Hồn đại pháp, xem ra phải kiếm dịp nào đó nói chuyện này cùng lão sư.
Lã Khải Minh liếc nhìn đông đảo đệ tử ở xung quanh, nói:
– Đều tới đây đi! Nhiệm vụ hôm nay chính là sắp xếp đan dược.
– Lã sư huynh, chúng ta có nhiều người như vậy đều cần đi làm nhiệm vụ sắp xếp đan dược này sao?
Một tên đệ tử hỏi. Hắn vào Vô Địch phong nguyên bản là muốn tìm một chỗ dựa tốt, thuận tiện dùng Tôi Thể Trì ở nơi này để tu luyện, nhưng sau khi nghe Lâm sư huynh nói những lời kia, lòng trung thành của hắn càng thêm vững chắc.
Cuộc sống này ngoại trừ cố gắng tăng cao tu vi đó chính là tìm một sư huynh thật tâm đối đãi với bọn họ.
Lâm sư huynh đã thề với thiên địa. Sau này bất kể là ai, nếu như bị người khác khi dễ, Lâm sư huynh đều sẽ ra mặt, tuyệt không để bọn họ chịu ủy khuất.
Hành vi cao thượng bực này, chín vị phong chủ khác ai dám làm!
– Nhiều người sao?
Lã Khải Minh lắc đầu cười, sau đó quay người, đưa tay, đẩy cửa lớn của đại điện ra. Lập tức, đan hương nồng đậm đập vào mặt, biển đan dược hiện ra trước mắt mọi người. Rồi Lã Khải Minh nhìn về phía các đệ tử khác, nói:
– Hiện tại còn nhiều sao?
Phù phù!
Phù phù!
Thanh âm ngồi bệt xuống đất vang vọng tại Vô Địch phong, các đệ tử đều trợn tròn mắt, choáng váng đến mức không nói được ra lời.
– Tốt, đều tới sắp xếp đan dược đi. Một bình mười viên, đừng tính sai.
Lã Khải Minh lắc đầu, không biết bọn họ muốn xử lý đống đan dược này đến khi nào. Hi vọng là trong ba ngày có thể hoàn thành đi.
Trên một ngọn núi khác.
– Lão sư.
Lâm Phàm đi đến bên cạnh Thiên Tu, ngồi xuống, nói:
– Người gọi đệ tử đến là bởi vì chuyện Thiên Thần giáo sao? Con đúng là có chút mong đợi đó.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo ở bên trong Hắc Sơn ngoài thành Hắc Thạch trăm dặm. Vi sư gọi ngươi tới chính là muốn ngươi dẫn một nhóm đệ tử đi tiêu diệt phân bộ này.
– Lão sư cứ yên tâm. Con cực kỳ ưa thích chuyện diệt môn xét nhà này.
Lâm Phàm cười. Phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo cũng có thể xem như là một phân bộ lớn. Ở trong đó chứa bao nhiêu bảo bối vẫn còn là một ẩn số. Không chỉ có điểm tích lũy còn có tài phú, loại chuyện này biết đi đâu tìm đây.
– Đồ nhi, ý nghĩ vơ vét tài sản ở trong lòng của ngươi đang lộ rõ ở trên mặt rồi đó, thu liễm lại đi. Cầm lấy cái này!
Thiên Tu lật bàn tay. Một quả cầu thủy tinh màu vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
– Lão sư, đây là cái gì?
Lâm Phàm có thể cảm nhận được trong quả cầu thủy tinh này ẩn chứa một sức mạnh mênh mông, cường đại.
– Đây là sức mạnh vật dẫn của vi sư. Nếu như gặp phải địch nhân không thể địch lại, ngươi cứ bóp nát nó, khi đó nó sẽ bộc phát ra uy lực ngang ngửa với một đòn của vi sư.Nhưng mà vi sư vẫn hi vọng ngươi sẽ không phải dùng đến nó.
Thiên Tu nói.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn luôn cảm giác lão sư tựa như là biết mình gặp phải hiểm cảnh vậy, sợ hãi mình xảy ra chuyện, cho nên mới đưa cho mình quả cầu thủy tinh màu vàng này.
Dù sao sức mạnh của lão sư cũng không phải vô cùng vô tận, dung nhập nó vào bên trong một vật dẫn chỉ sợ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với lão sư.
– Lão sư, vậy con sẽ lập tức xuất phát. Chỉ là một phân bộ của Thiên Thần giáo mà thôi, một mình con là có thể tiêu diệt rồi không cần dẫn theo ai cả.
Lâm Phàm lòng tin mười phần. Dù gặp phải cường giả mạnh mẽ, hắn cũng không hề sợ hãi, cùng lắm thì bóp nát quả cầu thủy tinh này để sức mạnh của lão sư tiêu diệt đối phương.
– Mang theo các đệ tử đi.
Thiên Tu nói.
– A?
Hắn không quá thích mang theo người khác đi giết địch. Dù sao những kẻ kia đều là điểm tích lũy, nếu như bị các đệ tử khác giết thì cũng quá lãng phí. Dù sao một người cũng là một phần điểm tích lũy.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Muốn tiêu diệt cả một phân bộ mà để một mình ngươi đi sao được, dẫn các sư đệ ra ngoài cũng có thể nhờ thế mà lập uy. Đồng thời cũng làm cho đám người Thiên Thần giáo kia minh bạch, Viêm Hoa tông sẽ không tha thứ cho hành vi của bọn chúng, chỉ cần bị phát hiện thì sẽ lập tức hủy diệt.
Lập uy cái rắm.
Nhưng mà hắn cũng không tiện nói gì. Bây giờ mình còn cần lập uy sao? Hiện tại uy thế mình ở tông môn có khác gì là mặt trời ban trưa đâu.
– À… Lão sư, con có một chuyện muốn thương lượng với ngài.
Lâm Phàm cười cười như là một tên trộm. Hắn không biết luyện khí, nếu như biết thì đã sớm luyện chế lại binh khí của mình rồi.
– Chuyện gì vậy?
Thiên Tu hơi biến sắc. Mỗi lần đồ nhi này mở miệng kiểu này là hắn biết tuyệt đối không có chuyện tốt.
Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng cùng cái chảo ra, nói:
– Lão sư, ngài nhìn xem. Hai binh khí này không còn thích hợp với con nữa. Ngươi nhìn pháp bảo này xem, nếu là có thể luyện chế hai món binh khí của con đến cấp bậc này thì quá tuyệt.
Rồi hắn lấy Thiên Mệnh Hà Đồ ra.
Thiên Tu nhìn thấy pháp bảo này, hơi kinh ngạc, nói:
– Đây là Thiên Mệnh Hà Đồ. Ngươi lấy được ở chỗ nào thế?
Lâm Phàm rất bình tĩnh nói:
– Lão sư, không phải con lấy được mà là nhặt được ở ven đường.
Thiên Tu cười nói:
– Ngươi lại nói bậy?
Lâm Phàm thở dài, nói:
– Là con mổ heo nhặt được.
Thiên Tu không muốn nói thêm về chuyện này, cảm thán nói:
– Đồ nhi về sau bớt làm những việc như này đi.
– Lão sư, vì sao vậy? Tài phú này không phải là do mình tranh thủ được sao?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi. Hắn không ngờ lão sư lại có thể nói như vậy.
– Làm nhiều sẽ nghiện muốn cai cũng khó khăn, cuối cùng rồi sẽ xảy ra chuyện.
Giờ khắc này, Thiên Tu ngẩng đầu, nghĩ đến cảnh tượng hắn bị hơn mười người vây đánh. Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi. Hồi đó hắn có quá nhiều kẻ thù, nhưng mà đến bây giờ cũng chẳng còn mấy người nữa.
Lâm Phàm đột nhiên cảm giác lão sư là một lão đầu có chuyện xưa.