Chương 248: Lão sư, chúng ta không nói những chuyện này nữa
…
Nguyên bản thú triều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hiện giờ đã triệt để tan thành mây khói.
Mặt đất màu đen ở hiện trường đã bị máu tươi của yêu thú nhuộm đỏ. Máu thịt, thi thể đầy đất.Mùi máu tươi nồng hậu, dày đặc, phiêu tán ở trên không trung. Chỉ cần hít sâu một hơi là lỗ mũi có thể biến thành màu đỏ.
Nơi này hiện giờ tựa như là địa ngục ở nhân gian.
Lâm Phàm cái gì cũng không sợ chỉ sợ người khác xông lên đoạt điểm tích lũy cùng hắn.
Nhưng cũng may, những sư đệ này cũng rất nghe lời, vừa mới bảo bọn họ đứng yên ở nơi đó thì đã lập tức đứng yên. Không tệ! Hoàn toàn chính xác là nên ban thưởng.
Vương Thiên Trọng trợn mắt há hốc mồm, run rẩy giơ tay lên.
– Đây chính là đại yêu Thiên Cương cảnh, Thôn Thiên Ngạc Mãng mà…
Thôn Thiên Ngạc Mãng là yêu thú tương đối cao giai, há miệng có thể nuốt nhật nguyệt. Mặc dù cách nói này có chút khoa trương nhưng mà cũng đủ để biểu hiện ra loại yêu thú này là cường đại cỡ nào.
Lâm Phàm xoay người, phát hiện mấy người Vương Thiên Trọng vẫn đang ngây ngốc, sững sờ tựa như là đã mất đi thần hồn vậy.
– Làm sao vậy? Cả đám đều giống như là bị choáng váng vậy.
Sau đó, hắn lắc đầu, cảm thấy tâm tính của những sư đệ này vẫn quá kém đi, chỉ thấy chút chuyện nhỏ này đã bị kinh sợ thành dáng vẻ như vậy, e rằng sau này khó thành đại sự.
– Ồ!
Phương xa một miếng thịt hơi nhúc nhích tựa như là có thứ gì muốn chui ra vậy.
Lâm Phàm chớp chớp mắt, đi đến chỗ miếng thịt này. Lúc này, hắn nhìn thấy chỗ miếng thịt của con Thôn Thiên Ngạc Mãng này nổi lên một cái bọc lớn, tựa như là có thứ gì đó muốn chui ra từ bên trong vậy.
Hắn vươn tay, đâm xuyên miếng thịt này. Khi sờ được một cái đầu người, hắn nhanh chóng lôi kéo đi ra.
Xoẹt!
Một người trần truồng lăn xuống trên mặt đất. Bên ngài cơ thể mọc ra vô số gân mạch màu máu cực nhỏ nối vào miếng thịt kia.
– Đây là thứ gì?
Lâm Phàm sờ lên cằm, tự hỏi. Đột nhiên, hắn nghĩ tới nội dung miêu tả bên trong Hoán Bì Liễm Tức mà mình nhìn thấy lúc trước.
Không chỉ có thể ẩn nấp ở trong cơ thể con người mà còn có thể ẩn nấp ở trong cơ thể yêu thú.
Như vậy gia hỏa này chính là người của Thiên Thần giáo ẩn nấp ở trong cơ thể con yêu thú Thiên Cương cảnh này.
Chỉ là chuyện này không có khả năng lắm. Một con yêu thú Thiên Cương cảnh cũng có thể bị ẩn nấp. Đây quả thực là nói bậy. Tất cả giáo đồ bên trong phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo đều là rác rưởi. Cho dù lấy ra toàn bộ khí lực bú sữa mẹ đều khó có khả năng đưa người ẩn nấp vào trong cơ thể của yêu thú Thiên Cương cảnh.
– A a!
Nam tử trần truồng há miệng. Trong khoang miệng của hắn cũng không có răng chỉ có màng thịt đen nhánh. Giờ trống hắn chả khác nào quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ cả.
– Thật sự là một người đáng thương.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, một cước giẫm nát đầu.
Điểm tích lũy +900
– Nguyên lai là cường giả Địa Cương cảnh tầng chín.
Hiện tại hắn đã minh bạch. Thú triều lần này là vì lý do gì mà có thể hình thành. Nguyên lai là bởi vì giáo đồ của Thiên Thần giáo ẩn nấp ở bên trong thân thể của một con yêu thú Thiên Cương cảnh. Lấy uy thế của yêu thú Thiên Cương cảnh, triệu tập yêu thú cấp thấp lại cùng một chỗ rồi mệnh lệnh cho bọn chúng tập kích thành Hắc Thạch, hoàn toàn chính xác là một chuyện không khó khăn gì.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng cảm thấy may mắn. May mắn là hắn phát hiện ra sớm, nếu để tên kia đưa bản Hoán Bì Liễm Tức đã sửa chữa này đến tổng bộ Thiên Thần giáo, vậy thì đúng là sẽ xảy ra đại sự.
Hình thành thú triều, huỷ diệt thành trì, dù là người Viêm Hoa tông có nhiều hơn nữa cũng khó có thể chống đỡ tiếp.
Kiểm tra điểm tích lũy một chút.
Điểm tích lũy: 4 14300.
Khi nhìn thấy số điểm tích lũy này, thân thể của hắn cũng hơi run rẩy, nhịp tim cũng tăng nhanh.
– Phốc! Ha ha… Ha ha.
Dù chung quanh đang có rất nhiều người đang quan sát, hắn cũng khó có thể che giấu được sự hưng phấn ở trong lòng, từ nhếch miệng cười mỉm dần dần phát triển đến ngửa mặt lên trời cười to.
Hơn bốn trăm ngàn điểm tích lũy, đây là tài phú cỡ nào. Chỉ tính riêng đợt thú triều vừa rồi đã mang đến cho hắn hơn ba trăm ngàn điểm tích lũy.
Lúc trở lại tường thành, hắn phát hiện những sư đệ kia vẫn còn đang choáng váng.
– Đi! Trở về tông môn thôi!
Lâm Phàm đã không muốn chờ đợi ở đây nữa. Hắn hiện tại muốn nhanh chóng trở về tông môn, sự dụng toàn bộ điểm tích lũy này để đề thăng công pháp để tăng cường thực lực của mình.
– Sư huynh…
Vương Thiên Trọng kịp phản ứng, đờ đẫn nhìn qua Lâm Phàm.
– Ừm? Thế nào.
Lâm Phàm hỏi, không biết vị sư đệ này muốn nói cái gì.
– Không có gì.
Vương Thiên Trọng muốn nói lại thôi. Hắn cảm giác mình nhìn không thấu được Lâm sư huynh. Chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám lại có thể đấm một phát là giết được yêu thú Thiên Cương cảnh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng thật không thể tin được chuyện này.
Thành chủ của thành Hắc Thạch vội vàng tiến lên, quỳ một chân trên đất, nói:
– Đa tạ đại nhân đã giải cứu thành Hắc Thạch.
– Không cần cám ơn! Mọi người đều là con dân của Viêm Hoa tông cả. Chúng ta sao có thể khoanh tay đứng ngoài quan sát? Đối mặt với thú triều, ngươi có thể lâm nguy không sợ. Rất tốt!
Lâm Phàm cũng biết, đối mặt loại tình huống này, thân là phong chủ của Vô Địch phong nhất định phải bình tĩnh, lấy ra khí thế mà một vị phong chủ nên có.
– Đa tạ đại nhân tán thưởng.
Lúc này, thành chủ của thành Hắc Thạch cảm thấy vô cùng hưng phấn, hưng phấn không chỉ là bởi vì nguy cơ của thành Hắc Thạch đã được giải trừ mà còn bởi vì Viêm Hoa tông có thể có đệ tử cường đại như thế.
Hiện giờ, Vương Thiên Trọng vẫn còn hoài nghi với lần thú triều này. Hắn lên tiếng:
– Sư huynh, lần thú triều này không biết là vì lý do gì mà có thể hình thành, đám yêu thú bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
– Là hành vi của Thiên Thần giáo, nhưng không có việc gì, ta đã giải quyết xong.
Lâm Phàm không nói thêm gì nữa nhưng hắn quyết định sau khi trở về nhất định phải thương lượng cùng lão sư về vấn đề này một chút.
Mặc dù tạm thời ngăn cản môn công pháp Hoán Bì Liễm Tức mới sửa đổi này truyền lại về Thiên Thần giáo, nhưng mà hắn cũng không dám cam đoan, bên trong Thiên Thần giáo còn có kẻ càng thêm biến thái hay không?
Nếu như còn có gia hỏa biến thái bực này sáng tạo một bộ Hoán Bì Liễm Tức mới có công dụng tương tự. Như vậy thì không thể không nói, chính là tai nạn với Viêm Hoa tông.
– Đi! Trở về tông môn!
Khi vừa định bay đi thì Lâm Phàm nhìn thoáng qua biển máu phía ngoài thành. Hắn nói với thành chủ của thành Hắc Thạch:
– Những yêu thú ở bên ngoài kia đều có thể ăn, chớ có lãng phí.
Thành chủ của thành Hắc Thạch hơi sững sờ. Vừa trải qua sinh tử để bọn họ rất khó nghĩ đến chuyện lấy thi thể của yêu thú ở bên ngoài thành làm thức ăn.
Nhưng đại nhân đã mở miệng, bọn họ khẳng định đến nghe theo.
– Vâng.
Nếu như không phải cố kỵ đến thân phận của mình, Lâm Phàm khẳng định sẽ đóng gói thi thể của những yêu thú này mang về ăn dần.
Lãng phí là một hành vi đáng xấu hổ.
Vương Thiên Trọng đột nhiên phát hiện lần này bọn họ ra ngoài không phải để bảo hộ Lâm sư huynh mà là để Lâm sư huynh bảo vệ bọn họ, đồng thời tiện thể dẫn bọn họ thấy qua việc đời.
Mười một người hóa thành mấy vệt sáng, bay về phương xa.
Lúc này, thành chủ của thành Hắc Thạch kịp phản ứng, vỗ đùi, nói:
– Ai nha, quên hỏi thăm danh tính của đại nhân.
– Sư huynh gọi là Lâm Phàm, là phong chủ của Vô Địch phong, một trong mười phong của Viêm Hoa tông.
Diệp Duy nhìn về phương xa, nhẹ nhàng nói.
– Ta mới chỉ ra ngoài hai năm, vậy mà cũng không biết tông môn có nhiều biến hóa như vậy.
Gia chủ của ba đại gia tộc bên trong thành Hắc Thạch vốn là muốn mời vị đại nhân của Viêm Hoa tông kia đến trong tộc làm khách, nhưng mà sau khi nghe được lời nói của Diệp Duy liền không có ý nghĩ như vậy nữa.
Đại nhân vật, đây mới thật sự là đại nhân vật.
Tông môn, cửa sơn môn.
Lâm Phàm khoát tay, nói:
– Các ngươi trở về đi. Ta phải đi đến chỗ Thiên Tu trưởng lão một chuyến để báo cáo tình huống.
– Vâng, sư huynh.
Bọn họ cũng không biết lần này ra ngoài làm gì bởi vì cũng chỉ là như đi dạo, ngay cả tay cũng đều không động một cái, mọi chuyện đều là do Lâm sư huynh tự mình giải quyết.
Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng đệ tử nội môn nhất phẩm, cách Thiên Cương cảnh cũng chỉ có một bước xa, nhưng lại không có bất kỳ cơ hội gì để mà phát huy. Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu, trong lòng có cảm giác đè nén không nói được thành lời.
Rõ ràng mọi chuyện không nên diễn ra như vậy.
Trên một ngọn núi khác.
– Lão sư, con đã trở về.
Lâm Phàm hưng phấn chạy đến. Lần này không chỉ có thu hoạch một lượng lớn điểm tích lũy, sau khi trở về, lão sư còn phải luyện chế vũ khí cho hắn. Chuyện này thật sự là vô cùng sảng khoái.
– Trở về rồi sao?
Thiên Tu mở mắt ra. Mặc dù không có biểu tình gì, nhưng lại có loại cảm giác phiền muộn không nói được thành lời. Chuyến đi ‘Cầm’ thiên tài địa bảo lần này rất thuận lợi, nhưng mà hắn luôn có cảm giác tâm tình của mình có chút chập chờn giống như là làm chuyện gì đó không đúng với người khác.
Nguyên bản đã rất lâu rồi hắn không làm loại chuyện này, nhưng mà cũng không có cách nào khác, vì đồ nhi của mình cho nên hắn lại phải quay lại nghề cũ.
– Vâng lão sư.
Lâm Phàm cười cười rồi ngồi xuống ở bên người lão sư, nói:
– Lão sư, con phải báo cáo một việc.
Sau đó, hắn nhanh chóng kể về sự tình thú triều lần này và Hoán Bì Liễm Tức được sửa chữa kia.
Biểu lộ của Thiên Tu cũng dần dần trở nên ngưng trọng. Ông nói:
– Lại còn có loại chuyện này sao? Ẩn nấp ở trong cơ thể của yêu thú rồi dẫn phát thú triều. Mười mấy năm qua, Thiên Thần giáo vậy mà đã phát triển đến mức độ này rồi sao, ngay cả loại công pháp này cũng có thể sáng tạo ra được.
– Lão sư, môn Hoán Bì Liễm Tức này có phẩm giai không cao, chỉ có điều là nó quỷ dị một chút mà thôi.
Lâm Phàm nói.
– Đồ nhi, ngươi không hiểu rồi.Phẩm giai của môn công pháp này mặc dù không cao nhưng mà nó cũng rất quỷ dị. Ngươi không cảm thấy môn công pháp này có vi phạm quy tắc của thiên địa hay sao?
Thiên Tu lắc đầu.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Hoàn toàn chính xác là có vi phạm. Cơ thể người đều bị móc rỗng mà giáo đồ của Thiên Thần giáo lại vẫn có thể chui vào, còn có thể để người bị móc sạch kia di chuyển bình thường giống như là người sống, hơn nữa khí tức của chúng cũng bị ẩn tàng, căn bản khó mà phát giác.
Thiên Tu thở dài một tiếng, nói:
– Giáo Vương thế hệ này của Thiên Thần giáo không phải là hạng người bình thường. Hoán Bì Liễm Tức cũng chỉ là công pháp xuất hiện trong thời gian mười mấy năm gần đây, trước kia thì không có. Hiển nhiên bản công pháp này là do vị Giáo Vương thế hệ này sáng tạo ra. Ngươi nói bản sửa chữa này có thể để bọn chúng chui vào trong cơ thể của yêu thú, điều khiển yêu thú, dẫn phát thú triều. Nếu quả thật để môn công pháp cải tiến này truyền về đến Thiên Thần giáo, như vậy Viêm Hoa tông thật đúng là sẽ gặp nguy hiểm.
– Đồ nhi, ngươi làm rất tốt, đã giải trừ nguy cơ lần này cho Viêm Hoa tông.
– Đó là đương nhiên, ngài cũng không nghĩ con là đệ tử của ai sao.
Lâm Phàm cười đắc ý. Sau đó dáng tươi cười thu liễm lại, hắn nói:
– Nhưng lão sư, mặc dù bản sửa chữa này bị con tịch thu nhưng mà cũng rất khó nói, Thiên Thần giáo sẽ không có người đang tiếp tục nghiên cứu cải tiến, chỉ sợ vấn đề này cũng khó mà ngăn lại. Đồ nhi cảm thấy chúng ta nên sớm chuẩn bị ở phương diện này, tốt nhất là có thể diệt trừ tận gốc Thiên Thần giáo, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
– Đúng rồi. Đây là một cánh tay của tên Giáo Vương kia, bị hư ảnh của lão sư trong quả cầu thủy tinh hàng phục.
Lâm Phàm lấy cánh tay màu xanh kia ra. Bây giờ cánh tay màu xanh này vẫn bị từng cây sợi râu màu trắng bao vây, không thể động đậy.
– Thật sự là gan nhỏ như chuột.
Thiên Tu nhìn thấy cánh tay này, hùng hùng hổ hổ nói:
– Giáo Vương thế hệ này mặc dù lợi hại, nhưng mà cũng quá mức nhát gan. Ngay cả một chút sức mạnh bản nguyên của lão phu mà hắn cũng không dám đối đầu, chỉ biết chặt tay chạy trốn. Nếu như bị ta biết chỗ trốn của hắn, khẳng định phải đến chuyển sạch.
Lâm Phàm trợn trắng mắt, nói:
– Lão sư, ngài đừng nói thản nhiên như vậy được không? Cánh tay này kém chút nữa là có thể làm thịt con đó.
– Khụ khụ!
– Đồ nhi đừng quá nản chí. Vi sư có thực lực như thế này cũng là dựa vào sự cố gắng của mình. Vi sư tin tưởng lấy thiên tư thế gian ít có của ngươi, đến khi bằng tuổi với vi sư, nhất định sẽ chỉ yếu hơn lão sư một chút mà thôi.
Thiên Tu nghiêm trang nói.
Lâm Phàm vốn còn muốn nói đa tạ lão sư tin tưởng nhưng hắn đột nhiên phát hiện không hợp lý. Lão sư mặc dù đang khen hắn, nhưng tựa như là đang tán dương chính ông ấy.
– Lão sư không nói những chuyện kia nữa. Người giúp con luyện khí đi.
Nói xong, hắn nhanh chóng lấy cái chảo cùng Lang Nha bổng ra.
Khóe miệng của Thiên Tu co giật. Tên đồ đệ này thật đúng là thẳng thắn.