Chương 247: Giải quyết xong rồi. Kết thúc công việc thôi
…
Chuyện chống lại thú triều đối với bất cứ người nào cũng đều là một chuyện cực kỳ kinh khủng, lại càng không cần phải nói, thú triều tạo thành áp lực tâm lý lớn như thế nào đối với các thành dân ở bên trong thành Hắc Thạch.
Thậm chí ngay cả Diệp Duy có tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy đều có cảm giác lần này thành Hắc Thạch không tránh được kết cục bị hủy diệt.
Nhưng đối với Lâm Phàm, thú triều này hoàn toàn giống như là bảo vật từ trên trời rơi xuống vậy, để hắn có cơ hội mà một bước lên trời.
Lúc này, hắn quay đầu. Tóc đỏ phiêu đãng theo gió. Hai mắt nhìn chằm chằm về phương xa. Những con yêu thú này tới thật là đúng lúc.
Từ sau khi trở lại tông môn, hắn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện kiếm điểm tích lũy. Lần này, hắn chỉ định đi ra vây quét phân bộ khu thứ tám của Thiên Thần giáo mà thôi, không ngờ cuối cùng lại gặp chuyện tốt bực này. Thật đúng là trời cao chiếu cố!
Rống!
Đám yêu thú gào thét. Mùi máu tươi nồng đậm, phiêu tán trong không khí. Máu thịt phủ kín mặt đất.
Yêu thú ở xung quanh bị Lâm Phàm nhìn vào đều không tự chủ được đồng thời lui về sau một bước. Lông tơ toàn thân dựng đứng lên. Từng đôi mắt thú cuồng bạo nhìn chằm chằm vào bóng người màu đen kia.
Trí lực cuả yêu thú đê giai tuy rằng thấp nhưng ở trước mặt tồn tại tuyệt đối khủng bố, bọn chúng cũng theo bản năng lựa chọn lùi bước.
– Đám yêu thú muốn rút lui.
Thành chủ của thành Hắc Thạch mừng rỡ. Trong mắt lóe ra vẻ khiếp sợ nồng hậu, dày đặc.
Nguyên lai tưởng rằng thành Hắc Thạch sẽ bị gót chân của yêu thú đạp thành phế tích, nhưng bây giờ xem ra, lần thú triều này đã sắp kết thúc rồi.
– Làm sao có thể để các ngươi chạy được.
Thật vất vả mới có một cơ hội như này, Lâm Phàm cũng không muốn buông tha những con yêu thú này dễ dàng như thế.
– Thiên Hà Vương Đỉnh.
Cương khí bộc phát. Một cái đỉnh lớn xuất hiện trôi nổi, bồng bềnh ở giữa không trung, không ngừng biến lớn.
Lâm Phàm vỗ một chưởng. Cương khí nồng hậu, dày đặc hóa thành trường long nhanh chóng rót vào bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh.
Đồ án bên ngoài Thiên Hà Vương Đỉnh tản ra quang mang đại thịnh. Một uy thế khủng bố chợt bộc phát ra.
Miệng đỉnh hơi nghiêng. Nước sông ngập trời hình thành sóng thần kinh khủng nhất nhanh chóng nhấn chìm đám yêu thú kia.
Sau khi được lão sư luyện chế lại, mỗi một giọt nước ở bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh đều có sức mạnh tương đương với võ giả Địa Cương cảnh tầng một.
Yêu thú Tôi Thể cảnh vừa tiếp xúc là sẽ bị nghiền thành thịt vụn.
Yêu thú Địa Cương cảnh phổ thông thì cũng chỉ có thể giãy dụa một chút mà thôi rồi sau đó cũng sẽ nhanh chóng bị những giọt nước sông này hủy diệt.
– Thật mạnh! Thực lực của Lâm sư huynh thật sự là quá mạnh! Không ngờ sư huynh lại có thể điều khiển pháp bảo mạnh như vậy.
Vương Thiên Trọng kinh hãi. Dòng nước ngập trời này liên miên không ngừng, muốn khống chế thì phải cần đến lượng cương khí hùng hậu cỡ nào.
Thế nhưng mà nhìn qua, Lâm sư huynh lại điều khiển dễ như trở bàn tay, không có chút một chút dấu hiệu nào như là đang cật lực.
Nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ đã sớm kiệt lực.
Mấy vị đệ tử nội môn nhất phẩm khác cũng gật đầu. Đây là lần đầu tiên mà bọn họ tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm sư huynh.
Dù yêu thú có tu vi thấp đi chăng nữa thì đối với Lâm Phàm, đó cũng đều là điểm tích lũy, tuy ít nhưng mà cũng không thể lãng phí.
– Ha ha ha!
Trong nội tâm của Lâm Phàm hiện giờ như đang nở hoa. Ngoại trừ chính bản thân hắn thì không một người nào khác có thể lý giải tâm tình của hắn bây giờ là phấn khởi cỡ nào.
Đột nhiên!
Một tiếng gầm giận dữ kinh thiên vang lên. Trong thanh âm này ẩn chứa sức mạnh vô biên, uy lực mạnh mẽ đến mức không cho không gian đều chấn động, có dấu hiệu bị vỡ nát.
Mấy người Vương Thiên Trọng kinh hãi. Mặc dù còn không có tận mắt nhìn thấy chủ nhân của tiếng gầm kia nhưng mà chỉ dựa vào tiếng gầm này cũng đủ thấy con yêu thú này đáng sợ đến mức nào. Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người đã trở nên ngưng trọng.
– Đây là tiếng gầm của yêu thú Thiên Cương cảnh.
Oanh!
Phương xa, trời đất bỗng nhiên tối đen. Một bóng đen khổng lồ che khuất cả bầu trời. Những con yêu thú đứng bên cạnh nó trông không khác gì cục đá trên đất vậy.
– Trời đất ơi! Đó là Thôn Thiên Ngạc Mãng. Tại sao loại yêu thú cao đẳng này lại xuất hiện ở đây?
Sắc mặt của Vương Thiên Trọng vàng như màu đất, khàn giọng hô lên.
Những đệ tử nội môn nhất phẩm khác cũng như thế. Nguyên bản những con yêu thú trong lần thú triều này cũng chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh cho nên cũng không khiến cho bọn họ cảm thấy khủng bố. Thế nhưng mà bây giờ lại có một con yêu thú Thiên Cương cảnh xuất hiện. Chuyện này đã không phải là chuyện bình thường nữa rồi.
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm nguyên bản mới hơi thư giãn của thành chủ của thành Hắc Thạch lại đột nhiên treo lên cao, vẻ tuyệt vọng hiện lên rõ ràng ở trên mặt.
Chỉ sợ lần này bọn họ thật sự không cứu nổi thành Hắc Thạch rồi.
Yêu thú Thiên Cương cảnh chính là tồn tại đỉnh cấp ở trong yêu thú. Chúng có thân hình cực kỳ khổng lồ, một cước giẫm xuống có thể khiến cho mặt đất vỡ nát, há miệng có thể nuốt cả nhật nguyệt, một hơi thở có thể hình thành gió lốc bằng cương khí. Chúng có thể dễ dàng giết chết Địa Cương cảnh như bọn họ, thậm chí một ít Thiên Cương thấy chúng cũng phải tránh né.
Thôn Thiên Ngạc Mãng vừa xuất hiện liền lập tức há miệng. Từ trong khoang miệng, cương khí đột nhiên lao ra, nhanh chóng phá hủy cơn sóng thần đang càn quét yêu thú kia. Một sức mạnh kinh khủng đột nhiên xuyên qua hư không, đánh thẳng đến chỗ Thiên Hà Vương Đỉnh.
Lâm Phàm thu hồi nước sông, sau đó Thiên Hà Vương Đỉnh nhanh chóng trở lại trong lòng bàn tay của hắn.
Dù sao Thiên Hà Vương Đỉnh cũng chỉ là công cụ tắm rửa, nấu cơm khi hắn rời nhà đi ra ngoài, tạm thời còn không có cách nào đối kháng với yêu thú Thiên Cương cảnh.
– Thú vị! Thiên Hà Vương Đỉnh muốn đối kháng ngươi, đúng là vẫn còn có chút miễn cưỡng.
Đối với đám yêu thú sắp sụp đổ, Yêu thú Thiên Cương cảnh xuất hiện cũng giống như là một liều thuốc ổn định tâm lý vậy, làm cho đám yêu thú lại một lần nữa khôi phục chiến ý.
Rống! Rống! Rống!
Vô số loại tiếng thú gào nối liền không dứt, vang vọng đất trời, truyền lại từ bốn phương tám hướng.
Các thành dân bên trong thành Hắc Thạch bị những tiếng rống giận dữ này làm cho kinh hãi đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch. Thậm chí có người nhát gan còn nằm co quắp ở trên mặt đất, ngửa mặt lên trời hô to ‘tai nạn tiến đến rồi’.
– Đều giữ vững tinh thần cho bổn thành chủ. Chỉ là một đám súc sinh mà thôi, các ngươi sao phải sợ?
Ánh mắt của thành chủ khóa chặt đám thị vệ ở chung quanh, nghiêm nghị quát.
Trong lòng bàn tay của mấy người thị vệ đứng ở trên tường thành ướt đẫm mồ hôi. Ở dưới khí thế của đại yêu Thiên Cương cảnh, thân thể nguyên bản thẳng tắp cũng hơi cong xuống.
Nghe được tiếng quát chói tai của thành chủ, mấy người thị vệ đứng thẳng lên. Ánh mắt kiên định nhìn thẳng về con Thôn Thiên Ngạc Mãng ở phương xa.
Bọn họ biết những vị đại nhân này của Viêm Hoa tông đến đây để cứu viện cho bọn họ đều có tu vi là Địa Cương cảnh. Nhưng đối mặt với đại yêu Thiên Cương cảnh kia, bọn họ căn bản không có sức liều mạng, xem ra thành Hắc Thạch bị phá hủy đã là kết quả xác định, không thể thay đổi rồi.
Nhưng mà trong lòng của bọn họ còn có một đám lửa đang thiêu đốt.
Thành chủ nhìn về phía mấy người Vương Thiên Trọng đang đứng ở giữa không trung, ôm quyền nói:
– Đa tạ các vị đại nhân đến đây để cứu viện thành Hắc Thạch chúng ta. Nhưng bây giờ bên phía yêu thú lại xuất hiện đại yêu Thiên Cương cảnh, chúng ta đã vô lực xoay chuyển cục diện. Hi vọng các đại nhân có thể chạy thoát, bảo toàn mạng sống. Tại hạ đại biểu tất cả các con dân ở trong thành Hắc Thạch, cảm tạ ân cứu viện của các vị đại nhân.
Sắc mặt của Vương Thiên Trọng vẫn cực kỳ ngưng trọng. Nhìn về phía thành chủ của thành Hắc Thạch, hắn thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu.
– Lâm sư huynh, chúng ta đi thôi. Đại yêu Thiên Cương cảnh đã xuất hiện, thành Hắc Thạch không giữ được rồi.
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ chính là bảo hộ Lâm sư huynh an toàn. Hiện tại đã có đại yêu Thiên Cương cảnh xuất hiện. Lấy thực lực của bọn họ, cũng không phải là đối thủ của nó. Nếu như bị đại yêu Thiên Cương cảnh cuốn lấy, e rằng chỉ có bỏ mạng nhỏ của mình, bảo hộ Lâm sư huynh rời đi.
Thú triều hình thành rồi lại tự động công kích thành Hắc Thạch, hơn nữa tiến lui có thứ tự. Loại tình huống này căn bản không có khả năng phát sinh.
Yêu thú từ Địa Cương cảnh trở lên là sẽ có địa bàn của mình, bình thường sẽ không theo ở cùng một chỗ với yêu thú khác.
Mà yêu thú Thiên Cương cảnh đã có trí tuệ, không có khả năng không để ý đến Viêm Hoa tông mà động thủ hủy diệt thành trì. Ở trong đó đến cùng là có tình huống như thế nào thì bọn họ không biết được rồi.
– Lâm sư huynh.
Vương Thiên Trọng tiếp tục mở miệng một lần nữa, nhưng mà Lâm sư huynh thờ ơ khiến hắn không hiểu Lâm sư huynh rốt cuộc là muốn làm gì? Mặc dù bảo hộ con dân của Viêm Hoa tông là chức trách của bọn họ, nhưng với tình huống hiện tại cho dù bọn họ có cố gắng hơn nữa cũng chỉ là bồi cả tính mệnh của mình vào mà thôi.
– Tất cả im miệng cho ta! Đứng ở nơi đó đừng động đậy. Nơi này cứ giao cho ta.
Lâm Phàm giang hai tay ra, thân thể trôi nổi ở trên không trung.
Rời đi sao?
Nói đùa cái gì vậy. Tất cả yêu thú ở nơi này đều chính là điểm tích lũy của hắn.
Chỉ với những con yêu thú này, hắn đều hận không thể, có bao nhiêu thì đến bấy nhiêu.
– Sư…
Vương Thiên Trọng vừa mới mở miệng nhưng chỉ mới nói ra một chữ thì trong nháy mắt đã bị một khí tức bao phủ. Khí tức này vô cùng mênh mông, tràn ngập sát khí, kinh khủng đến mức khiến cho hắn cảm thấy máu tươi trong cơ thể mình cũng như là ngừng chảy.
Hai con ngươi kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng người ở trên không trung kia. Ở trong tầm mắt của hắn, bộ dáng của Lâm sư huynh phát sinh biến hóa.
– Tốt! Huyết khí thật là nồng hậu, dày đặc.
Ở trong hai con mắt của hắn, Lâm sư huynh lúc này tựa như là vừa đi ra từ trong biển máu vậy. Huyết khí như là trường long quấn quanh thân thể. Huyết khí mênh mông khiến trời đất như biến thành một màu đỏ bừng.
Hóa Thần Kiếm Trận!
Ở trong huyết khí này, một kiếm ý bén nhọn bạo phát ra. Kiếm ý này còn cường đại, còn sắc bén hơn so với lúc trước. Kiếm ý vô cùng vô tận trôi nổi ở phía sau lưng Lâm Phàm. Cương khí hùng hậu bộc phát ra, chèo chống vô số kiếm ý làm cho người cảm thấy sợ hãi này.
Lúc này, năm ngón tay của Lâm Phàm hợp lại, cánh tay duỗi thẳng rồi kéo về phía sau, huyết khí trên nắm tay sôi trào.
Huyết lực.
Máu tươi của yêu thú ở trên mặt đất tựa như là bị một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt hóa thành vô số mũi tên máu, nhanh chóng bay về phía Lâm Phàm bên này.
Huyết khí quấn quanh cơ thể hắn ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng bá đạo.
Trên trán của Vương Thiên Trọng có mồ hôi nhỏ xuống nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt. Hắn không nghĩ ra Lâm sư huynh đến cùng là có tu vi gì. Làm sao lại có thể bộc phát ra uy thế cường đại như vậy?
Những đệ tử nội môn nhất phẩm còn lại cũng cực kỳ khiếp sợ.
Ở trên không trung, hiện giờ, Lâm sư huynh giống như là một tuyệt thế Ma Thần vậy. Mái tóc dài nguyên bản đã có màu đỏ tươi, giờ phút này lại có ánh sáng màu máu lưu chuyển, huyết khí ẩn chứa trên nắm đấm kia càng ngày càng hùng hậu.
– Ha ha ha! Ta chưa bao giờ thi triển một chiêu này nên hôm nay ta sẽ lấy các ngươi làm bia để luyện tập áo nghĩa chung cực của Huyết lực.
– Chết hết đi cho ta.
Hưu!
Kiếm ý vô tận trôi nổi ở sau lưng Lâm Phàm sôi trào lên, nhanh chóng lao thẳng đến chỗ đám yêu thú ở phía dưới.
Mà sức mạnh ở trên nắm tay của Lâm Phàm cũng đã tích lũy đến cực hạn. Hắn nhanh chóng đấm ra một quyền. Một con rồng màu máu to lớn điên cuồng gào thét, lao xuống cắn nuốt đám yêu thú ở phía dưới.
Ầm!
Con rồng màu máu này đánh lên trên mặt đất rồi đột nhiên nổ tung. Một đám sương máu xuất hiện rồi nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Đồng thời lực trùng kích cường đại cũng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Khi đám yêu thú dính phải sương máu này, trong nháy mắt nổ tung.
Mặt đất chấn động.
Các con dân ở bên trong thành Hắc Thạch, chỉ cảm thấy mặt đất ở dưới chân giống như là muốn vỡ ra vậy.
– Thật mạnh!
Thân thể của Vương Thiên Trọng dần dần run rẩy. Sức mạnh này đã không phải là thứ mà võ giả Địa Cương cảnh có khả năng thi triển ra.
Rống!
Con yêu thú Thiên Cương cảnh kia nhìn thấy đám yêu thú tử thương thảm trọng, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng đến chỗ của Lâm Phàm. Uy thế khủng bố rung động hư không, thậm chí ngay cả không gian đều nứt toác ra.
– Sảng khoái.
Lâm Phàm cười to. Điểm tích lũy không ngừng tăng lên để hắn có cảm giác sảng khoái không nói được thành lời.
– Sư huynh cẩn thận.
Vương Thiên Trọng nhìn thấy Thôn Thiên Ngạc Mãng cường thế đánh tới, cũng quá sợ hãi, vội vàng hô to để cảnh báo Lâm Phàm.
Lâm Phàm khinh thường nhìn qua một chút. Nguyên bản hắn chẳng thèm ngó tới con yêu thú Thiên Cương cảnh này, bởi vì giết nó thậm chí còn không thích bằng giết những con yêu thú cấp thấp này.
Trong chốc lát, móng vuốt khổng lồ của Thôn Thiên Ngạc Mãng xé nát không gian, giáng xuống như muốn trấn áp Lâm Phàm vậy.
– Ai! Tự tìm đường chết!
Lâm Phàm lắc lắc tay, sau đó đột nhiên đánh ra một quyền.
Từ trên nắm tay của hắn, một sức mạnh cuồng bạo bộc phát ra. Nắm đấm va chạm trong nháy mắt đã xuyên qua móng vuốt của Thôn Thiên Ngạc Mãng.
Hung tính ở trên mặt củaThôn Thiên Ngạc Mãng đột nhiên biến thành thần sắc hoảng sợ, nó chỉ cảm thấy một sức mạnh khó mà ngăn cản đang xé rách thân thể của nó.
Móng vuốt vỡ nát, mưa máu bay tán loạn.
Oanh!
Ở trong cơ thể của Thôn Thiên Ngạc Mãng, một sức mạnh bộc phát ra khiến cho thân thể to lớn của nó chia năm xẻ bảy.
Từng miếng thịt to lớn lăn xuống mặt đất, bốc lên sương mù màu trắng.
– Giải quyết xong rồi. Kết thúc công việc thôi.
Lâm Phàm phủi tay, lần này thu hoạch thật sự là quá phong phú.