Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 254: Khẩu vị nặng đó

Chương 254: Khẩu vị nặng đó




Các đệ tử ở xung quanh nghe được tiếng hô này, vội vàng quay đầu. Khi nhìn thấy nam tử mặc trường bào trắng xanh, khí chất xuất chúng này, bọn họ cũng vội vàng tiến lên, khom người cúi chào.
– Tham kiến Đạo sư huynh.
– Không sao.
Trên mặt của Đạo Thiên Vương vẫn duy trì nụ cười đặc hữu, hắn chỉ về phương xa và nói:
– Vị sư đệ kia là ai?
Một đệ tử ở bên nói:
– Đạo sư huynh, vị kia là Lâm sư huynh, phong chủ của Vô Địch phong.
– Vô Địch phong ư?
Đạo Thiên Vương ngây người. Hiển nhiên là hắn rất kinh ngạc, bởi vì hắn không biết tông môn lúc nào lại xuất hiện một Vô Địch phong.
– Đạo sư huynh, chuyện thật ra là như thế này…
Đệ tử kia biết Đạo sư huynh rời tông môn ra ngoài lịch luyện đã lâu, bởi vậy một năm một mười nói hết những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian gần đây.
Một số đệ tử ở phương xa nhìn thấy bạo động ở bên này, cũng quay đầu nhìn sang.
– Phong chủ của Thiên Vương phong, Đạo sư huynh đã trở về.
Tông chủ cùng mấy vị trưởng lão cũng đã cảm nhận được khí tức của Đạo Thiên Vương, sau đó nhẹ gật đầu. Tông môn lại có thêm một vị phong chủ đột phá đến Thiên Cương cảnh.
– Không ngờ ta mới ra ngoài lịch luyện có một năm vậy mà trong khoảng thời gian này, tông môn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Quân Vô Thiên vậy mà lại dám cấu kết với tà giáo để phản tông. Nhưng vị phong chủ của Vô Địch phong kia hiện tại cũng không phải là người đứng đầu của thập phong nữa, mà vị trí này sẽ do hai người là ta cùng Vân Tiêu tranh đoạt với nhau.
Đạo Thiên Vương tự tin nói.
Hắn đã đã nhìn ra vị phong chủ của Vô Địch phong kia cũng chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh thế nhưng mà tu vi của Vân Tiêu đã là Thiên Cương cảnh. Đây là bức tường không thể vượt qua.
Nhưng hắn cũng cảm thấy lòng dạ của Vân Tiêu quá hẹp hòi, rõ ràng đã là Thiên Nhân lại còn chấp nhặt cùng đồng môn Địa Cương cảnh, tâm tính như này là không được.
– Lâm Phàm, ta muốn lấy ra toàn bộ sức mạnh. Nếu như bại, ta cũng không oán không hối.
Lúc này, thanh âm của Vân Tiêu vang lên truyền khắp tông môn.
– Thiên Cương Chân Thân!
Ông!
Hư không hơi chấn động, hơn nữa còn có dấu hiệu vỡ nát.
Một hư ảnh người mặc áo trắng xuất hiện rồi trôi nổi ở sau lưng Vân Tiêu. Sau đó, một sức mạnh cường hãn lập tức bộc phát ra, nửa bầu trời đều bị ảnh hưởng mà bắt đầu vặn vẹo.
Lâm Phàm vẫn như cũ chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh nhạt. Sức mạnh như vậy hoàn toàn chính xác rất cường hãn, nhưng căn bản không là gì với hắn cả.
Vân Tiêu bây giờ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng một, thực lực có lẽ là ngang bằng với tên Lý Sùng Sơn kia. Nhưng hiện tại, nhân vật giống như là Lý Sùng Sơn, hắn cũng chỉ cần một quyền là có thể đánh nổ.
– Thực lực của Vân Tiêu hiện giờ rất mạnh.
Đạo Thiên Vương cảm thụ được khí tức này cũng tán thành. Nguyên bản hắn cho là sau khi bản thân đột phá đến Thiên Cương cảnh cũng đã rất cường đại.
Nhưng bây giờ xem ra, thực lực của Vân Tiêu có lẽ cũng tương đương với hắn rồi. Xem ra trận chiến tranh đoạt vị trí người đứng đầu của thập phong cũng sẽ là một trận long tranh hổ đấu.
– Ta sẽ thi triển một chiêu, một chiêu mạnh nhất của ta.
Vân Tiêu chợt quát to và nhấc cánh tay lên.
Mà Thiên Cương Chân Thân kia nâng quạt giấy trong tay lên, chỉ thẳng lên trời. Chỗ đầu quạt giấy kia ngưng tụ một vòng xoáy không ngừng hấp thu Thiên Cương chi lực.
– Tên Vân Tiêu này không phải là muốn đánh chết phong chủ của Vô Địch phong đi.
Sắc mặt của Đạo Thiên Vương dần trở nên nghiêm túc. Chiêu thức này rất mạnh, có thể nói là một đòn mạnh nhất của Vân Tiêu. Hắn cũng không nắm chắc sẽ hóa giải được một chiêu này.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão vẫn còn đang bình tĩnh đứng ở một bên quan sát, trong lòng của hắn cũng sáng tỏ.
Có Thiên Tu trưởng lão ở đây, đương nhiên Lâm Phàm sẽ không có chuyện gì cả.
– Tiếp chiêu.
Đúng lúc này, cánh tay của Vân Tiêu hất lên. Quạt giấy chỉ thẳng Lâm Phàm. Hư không chấn động. Ba động khuếch tán ra tới.
Lâm Phàm lắc đầu, năm ngón tay hợp lại, đấm ra một quyền.
Sau đó, hắn quay người, đi về phía mật thất.
– Tại sao Lâm sư huynh lại bỏ đi? Hai người đã đánh xong đâu.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều nghi hoặc nhìn qua Lâm Phàm, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, cảnh tượng khiến cho bọn họ khiếp sợ phát sinh.
Phụt!
Thân thể của Vân Tiêu chấn động mạnh. Hắn phun ra một búng máu tươi. Sắc mặt trắng bệch. Con ngươi co vào, lóe ra vẻ hoảng sợ.
Lâm Phàm đứng ở trên bậc thang đi vào nội điện, không có quay đầu, nhưng vẫn có thanh âm truyền đến.
– Vân Tiêu, ta đã hạ thủ lưu tình rồi. Ngươi trở về, cố gắng tu luyện đi. Không cần lấy ta làm mục tiêu, bởi vì ta sẽ chỉ làm cho ngươi cảm thấy tuyệt vọng.
Vừa dứt lời, bóng người Lâm Phàm cũng đã biến mất.
Phụt!
Vân Tiêu che miệng, nhưng mà ở giữa năm ngón tay vẫn như cũ có máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả bàn tay.
Không biết là bởi vì thương thế, hay là bởi vì bị lời nói của Lâm Phàm kích thích, hắn thất thần, nhìn chằm chằm vào chỗ mà Lâm Phàm vừa biến mất, lộ vẻ sa sút.
Khô Mộc nhìn thấy tình huống này, lập tức đi đến bên người Vân Tiêu. Ông lật bàn tay một cái. Sinh mệnh nguyên lực sôi trào mãnh liệt, tràn vào trong cơ thể của Vân Tiêu, khôi phục thương thế cho hắn. Sau đó, Khô Mộc nhìn chằm chằm vào Vô Địch phong.
– Lâm Phàm, ngươi sao có thể ra tay nặng như vậy?
Vân Tiêu ngăn lại, nói:
– Trưởng lão, hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không ta chỉ sợ đã chết.
– Ha ha ha.
Thiên Tu cười nói:
– Khô Mộc, Vân Tiêu nói rất đúng. Đồ đệ của ta đã lưu thủ rồi. Nếu không, ngươi cho rằng Vân Tiêu còn có thể đứng ở chỗ này hay sao?
Các đệ tử trong tông môn ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh vậy mà lại thực sự có thể trấn áp Vân sư huynh.
Hai người Vương Thánh Khang cùng Huyền Thanh quỳ xuống, hai bàn tay chạm đất, cúi đầu. Bọn họ không thể tiếp nhận sự thật này. Vân Tiêu sư huynh vô địch trong lòng bọn họ làm sao lại thất bại.
Nhưng mà hiện thực còn đã xảy ra ở trước mặt, bọn họ không tin thì cũng phải tin tưởng.
Mà Đạo Thiên Vương cũng trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ sửng sốt. Chuyện này theo hắn thấy là không có khả năng xảy ra.
Vân Tiêu vậy mà lại bị thua, hơn nữa còn là bị một chiêu trấn áp
Nghĩ đến đây, nội tâm của hắn cũng đột nhiên run lên.
– May mắn. Nếu như là ta về chậm một ngày, vì tranh đoạt vị trí người đứng đầu của thập phong kia mà phát sinh xung đột cùng với tên kia. Chỉ sợ kết cục cũng sẽ là mình bị trấn áp.
Đạo Thiên Vương nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Vân Tiêu cũng lộ ra vẻ cảm kích, cảm tạ Vân Tiêu đã thay hắn kiểm tra thực lực của đối phương.
– Vân Tiêu không nên sa sút. Thắng thua chỉ là nhất thời, cũng không đại biểu cái gì. Sau này cố gắng tu luyện, ngươi vẫn còn có cơ hội.
Khô Mộc rất xem trọng Vân Tiêu, tự nhiên không nguyện ý nhìn thấy Vân Tiêu bởi vì lần thất bại này mà tinh thần sa sút rồi triệt để trầm luân.
– Đa tạ trưởng lão khuyên bảo, Vân Tiêu minh bạch.
Vân Tiêu ôm quyền, nói:
– Đệ tử đi về trước.
Vừa nói xong, hắn liền hóa thành một vệt sáng bay về phía Vân Tiêu phong.
Khô Mộc lắc đầu, thở dài một tiếng. Thắng thua cũng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là một khi vấp ngã lại không dậy nổi.
Nghĩ lại mọi chuyện trong tông môn, ông cảm giác từ sau khi tên Lâm Phàm này xuất hiện, tất cả đều trở nên kỳ quái.
Quân Vô Thiên bị chém, Chiến Hồng Đế bị trấn áp, Vạn Trung Thiên bị trấn áp, hiện tại thậm chí ngay cả Vân Tiêu cũng bị trấn áp, kẻ này chẳng lẽ là muốn trấn áp toàn bộ chín vị phong chủ còn lại một lần hay sao?
Thiên Tu cười lớn, sau đó nhìn về phía phương xa, nói:
– Thiên Vương, nếu đã trở về, làm sao lại không đến bái kiến chúng ta.
Đạo Thiên Vương nghe Thiên Tu nói như thế, lập tức bay đến, nói:
– Thiên Vương tham kiến tông chủ, các vị trưởng lão.
Sắc mặt của Hỏa Dung vui mừng, gật gật đầu, nói:
– Thiên Vương làm tốt lắm, đã đột phá Thiên Cương cảnh rồi.
Đạo Thiên Vương cười nói:
– Bẩm trưởng lão, Thiên Vương vào hiểm địa, một lần tình cờ có một chút cơ duyên, nên mới có thể nhanh chóng đột phá Thiên Cương cảnh.
Tông chủ mở miệng nói:
– Ngươi có thể đột phá cũng là phúc của tông môn, cũng không biết tình huống của những người khác là như thế nào.
– Theo suy nghĩ của đệ tử, những người khác hẳn là cũng đột phá đi.
Đạo Thiên Vương đáp lại. Lần này, hắn xem như là tăng kiến thức, không ngờ tông môn lại còn có tên biến thái như thế.
Địa Cương cảnh có thể nghiền ép Thiên Cương cảnh, chuyện này rất kinh khủng, nếu không tận mắt thấy thì hắn cũng không tin được.
– Thiên Vương đã tu thành Thiên Cương cảnh, có muốn tranh đoạt vị trí người đứng đầu của thập phong hay không?
Thiên Tu vuốt râu dài, cười hỏi.
Nguyên bản ý nghĩ của Đạo Thiên Vương đúng như là Thiên Tu trưởng lão nói vậy, trở về tranh đoạt vị trí người đứng đầu của thập phong. Nhưng mà sau khi nhìn thấy trận chiến lúc nãy, ý tưởng này của hắn đã bị tan vỡ.
– Trưởng lão, Thiên Vương không có ý nghĩ này, Thiên Vương trở về chính là vì nhớ tông môn. Còn danh hiệu người đứng đầu của thập phong chỉ là hư danh mà thôi, Thiên Vương không muốn tranh đoạt. Chỉ có tông môn lớn mạnh mới là căn bản. Cho dù ta đứng hạng chót trong thập phong, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Đạo Thiên Vương thành khẩn nói.
Nhưng trong lòng của hắn lúc này cũng đang chửi thề, mình tranh cái rắm. Tình huống vừa rồi hắn đều nhìn thật sự rõ ràng, thực lực của mình cũng chỉ sàn sàn như Vân Tiêu mà thôi, có lẽ hơi cao hơn một chút. Thế nhưng mà vừa rồi, tên kia dùng một chiêu đã có thể trấn áp Vân Tiêu. Coi như mình lên trên, chỉ sợ cũng không sai biệt lắm là như thế mà thôi.
Thiên Tu hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai của Đạo Thiên Vương, nói:
– Không sai! Ngươi có thể suy nghĩ được như thế cũng chứng minh ngươi ở bên ngoài học tập được rất nhiều điều. Nhưng lão phu nhìn ngươi trông muốn nói lại thôi. Phải chăng là có chuyện gì muốn nói với chúng ta?
Đạo Thiên Vương quỳ xuống, cúi đầu chạm đất, nói:
– Tông chủ, trưởng lão, đệ tử ở bên ngoài kết lương duyên, tự định chung thân cùng một nữ tử. Khẩn cầu tông chủ cùng trưởng lão đồng ý.
– A, còn có chuyện như thế sao? Là vị nữ tử nào lại có thể hàng phục phong chủ Thiên Vương phong của Viêm Hoa tông chúng ta vậy?
Hỏa Dung cười hỏi.
Đạo Thiên Vương cúi đầu, hơi ngắc ngứ, nói:
– Bẩm tông chủ, trưởng lão, nàng là… là… tộc nhân của Thiên Yêu Hồ tộc.
Vừa dứt lời, tiếng hét phẫn nộ của Hỏa Dung trưởng lão truyền đến.
– Hồ nháo! Thân là phong chủ Thiên Vương phong của Viêm Hoa tông, vậy mà lại muốn kết duyên cùng Yêu tộc, ngươi muốn ném thể diện của tông ta đi hay sao?
Sau đó Hỏa Dung ôm quyền, nói:
– Tông chủ, việc này tuyệt đối không thể cho phép, Viêm Hoa tông ta sao có thể đồng ý cho đệ tử kết duyên cùng Yêu tộc được, đây quả thực là…
– Ai.
Hỏa Dung vung tay áo một cái, khó nói tiếp được thành lời.
Đạo Thiên Vương nằm rạp trên mặt đất, nói:
– Kính xin tông chủ cùng trưởng lão cho phép. Thiên Vương cũng tạm thời không muốn nói. Chỉ là Thiên Vương cảm thấy nếu không nói ra sẽ thẹn với công ơn bồi dưỡng của tông chủ cùng các vị trưởng lão. Nhưng trong lúc Thiên Vương lịch luyện, bản thân bị trọng thương, sắp tử vong, là nàng đã cứu ta, ta…
– Thiên Vương, ngươi hồ đồ rồi. Việc này sao có thể thành công.
Khô Mộc phản đối nói.
Cát Luyện cũng gật đầu, nói:
– Đúng vậy. Thiên Yêu Hồ tộc mặc dù có thể biến thành hình người, nhưng mà về bản chất cũng vẫn là yêu thú.
Tông chủ tạm thời không có mở miệng, tựa như là đang suy nghĩ.
Đạo Thiên Vương nghe mấy vị trưởng lão nói thế thì cũng không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, hắn đưa mắt nhìn về phía Thiên Tu trưởng lão. Hắn biết Thiên Tu trưởng lão là người có tầm nhìn thoáng nhất ở trong tông môn, cũng không phải là người cổ hủ. Nếu như Thiên Tu trưởng lão nguyện ý mở miệng, vấn đề này hẳn là sẽ không có khó khăn gì nữa.
Mà đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
– Đây là chuyện tốt mà. Nam nữ yêu đương tự do, đáng giá để ca ngợi.
Không biết từ khi nào, Lâm Phàm đã xuất hiện ở trong đại điện. Sau đó, hắn đi đến bên người Đạo Thiên Vương, liếc mắt nhìn, không thể không nói một tiếng bội phục, ngưu bức.
Thiên Yêu Hồ tộc tuy cũng là yêu thú nhưng mà hơi khác biệt cùng với yêu thú bình thường. Tộc nhân của Thiên Yêu Hồ tộc chỉ cần đến Thiên Cương cảnh liền có thể hoá hình còn yêu thú khác không thành Thần thú thì đừng hòng.
– Lão sư, ân cứu mạng lớn hơn trời. Huống chi, lưỡng tình tương duyệt, nếu như chúng ta chia rẽ cũng không tốt.
Lâm Phàm nói.
Đạo Thiên Vương không ngờ Lâm Phàm sẽ giúp hắn nói chuyện, trong lòng cũng rất cảm kích.
Thiên Tu liếc mắt nhìn đồ đệ của mình, sau đó vuốt bộ râu dài, cười nói:
– Ừm, đồ đệ của ta nói rất có lý. Việc này là việc tốt, các ngươi phản đối cái gì?
Sau đó, ông nói với vẻ ý vị thâm trường:
– Tông chủ sư huynh, ngươi nói đúng không?
Tông chủ nhìn thấy ý cười trong mắt của Thiên Tu, ho nhẹ một tiếng, nói:
– Ừm, đúng vậy, nói rất có đạo lý. Chuyện này không cần thương nghị nữa. Ta cho phép.
– Đa tạ tông chủ, đa tạ trưởng lão.
Đạo Thiên Vương vô cùng vui vẻ, không ngừng bái lạy.
Thiên Tu vuốt râu, nói:
– Theo ý của lão phu, chúng ta cũng nên chọn ngày tốt lành để bản tông đi đón dâu.
– Trưởng lão, chuyện này còn cần chờ mấy tháng nữa mới được, bởi vì Mị Nhi còn chưa hoá hình.
Khi Đạo Thiên Vương nói đến hai chữ ‘Mị Nhi’, trên mặt cũng lộ ra vẻ nhu tình.
Mà giờ khắc này, tông chủ, trưởng lão, Lâm Phàm,… toàn bộ đều ngây người, trợn mắt há hốc mồm khi nhìn về phía Đạo Thiên Vương.
Nữ tử kia còn chưa hoá hình sao?
Khẩu vị của tên này nặng quá.
Đạo Thiên Vương cảm giác ánh mắt của mấy người chung quanh không thích hợp. Sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng nói:
– Đệ tử còn chưa cùng với nàng tiếp xúc da thịt.
Lâm Phàm trong lòng kinh hãi, lại còn muốn phát sinh chuyện tiếp xúc da thịt, vị sư đệ này thật là ngưu bức.
Nhưng hắn phát hiện mới vừa rồi thần sắc của lão sư cùng tông chủ có chút không đúng, giống như là trước kia cũng đã có trường hợp tương tự. Lâm Phàm hơi xoa cằm. Lòng hiếu kỳ nổi lên, có lẽ nên tìm cơ hội hỏi lão sư một chút xem.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất