Chương 256: Ta có thể nói nửa ngày
…
– Ha ha ha.
Đúng lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên. Thiên Tu nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh ba người, nói:
– Đồ đệ của ta tổ chức thi đấu, lão phu tự nhiên cũng phải đến quan sát.
Đạo Thiên Vương nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão tới, lập tức tránh ra, ngồi vào một chỗ khác.
Thiên Tu cũng không có nói thêm cái gì, nhanh chóng ngồi ở bên cạnh Lâm Phàm.
Các đệ tử không ngờ Thiên Tu trưởng lão tới, cũng cung kính, vái chào.
Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
– Lão sư, chỉ có một mình ngài tới hay sao? Các trưởng lão khác có tới hay không?
Trên mặt của Thiên Tu vẫn nở nụ cười. Hắn vuốt râu dài, sau đó trả lời:
– Bọn họ sẽ không đến đâu. Bọn họ biết nếu như tới đây, khẳng định phải lấy đồ ra ban thưởng thêm cho mấy người đứng đầu, cho nên không nỡ. Tất cả đều vô cùng keo kiệt.
– Vậy lão sư, ngài sao lại tới đây. Ngài chuẩn bị kỹ càng phần thưởng thêm rồi sao?
Lâm Phàm đúng là không ngờ những trưởng lão kia vậy mà keo kiệt như thế. Vì giữ lại tài phú cho bản thân vậy mà đều con mẹ nó không tới.
Thiên Tu cười, nhỏ giọng nói:
– Lần trước không phải là ta đã cầm một ít đan dược từ chỗ của ngươi hay sao? Đợi lát nữa vi sư cũng lấy ra ban thưởng một phen.
– Đó là đồ của con mà.
Lâm Phàm sửng sốt.
– Đồ đệ, hai sư đồ chúng ta còn phân cái gì. Tốt! Bây giờ ngươi là người phụ trách lần thi đấu này, tranh thủ thời gian để các đệ tử bắt đầu đi.
Thiên Tu vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt một mực nhìn về phía dưới, không có biểu hiện ra cái gì không ổn.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ lão sư vậy mà lấy đan dược của hắn làm đồ ban thưởng thêm. Cách làm này cũng thật là thông minh, chỉ có điều hơi vô sỉ mà thôi, nhưng không sao, như thế mới hợp với tính của lão sư.
Bây giờ các đệ tử ở phía dưới còn đang chờ đợi mình, bởi vậy trong đầu hơi suy nghĩ một chút, hắn liền chuẩn bị tốt lời dạo đầu.
Lâm Phàm đứng lên, nhìn các đệ tử ở phía dưới. Thanh âm ẩn chứa một tia cương khí vang vọng toàn bộ tông môn.
– Các vị sư đệ, các vị sư muội tốt.
– Hôm nay, đón ánh nắng mặt trời hoa mỹ, mang mong muốn thành công, nương theo tiếng hoan hô tràn ngập sức sống.
– Mấy người chúng ta gặp nhau dưới bầu không khí ấm áp, hài hòa của Viêm Hoa tông, chuẩn bị nghênh đón cuộc thi đấu của đệ tử nội ngoại môn lần thứ nhất do Vô Địch phong long trọng tổ chức.
Các đệ tử ở dưới đài nhìn chằm chằm vào Lâm sư huynh với ánh mắt nóng bỏng. Trên khuôn mặt của bọn họ lộ vẻ kích động mà hưng phấn.
Bọn họ cảm giác Lâm sư huynh nói những lời này làm cho người ta cảm thấy thư sướng, cảm giác bọn họ giống như là thành viên trong một đại gia đình đang tiến hành tranh tài vậy, thậm chí ngay cả cảm giác khẩn trương trước khi thi đấu cũng không có.
Chỗ sâu trong tông môn, tông chủ cùng mấy vị trưởng lão đang ngồi, quan sát cuộc thi đấu lần này.
Hỏa Dung nở nụ cười, nói:
– Tốt! Nói rất hay! Không khí ấm áp, hài hòa của Viêm Hoa tông, chỉ bằng những lời nói này, tên đồ đệ này của Thiên Tu cũng khiến cho ta nhìn hắn bằng con mắt khác.
Đối với Lâm Phàm, Khô Mộc cũng có chút khó xử, dù sao Vân Tiêu cũng là bị Lâm Phàm trấn áp.
Tông chủ cũng gật đầu, nói:
– Ừm. Đúng là không tệ. Thiên Tu tuyển đồ đệ đúng là có ánh mắt. Bản tông còn đang nhớ xem, đã bao lâu rồi, tông môn không có náo nhiệt như vậy.
Cát Luyện liếc mắt nhìn, nói:
– Cũng phải nói Thiên Tu hắn qua đó xem náo nhiệt làm gì? Nhiều đệ tử tham gia thi đấu như thế, hắn có nhiều đan dược như vậy để ban thưởng sao?
Mấy vị trưởng lão khác lặng yên không lên tiếng. Đối với chuyện này, bọn họ cũng bảo trì thái độ ngắm nhìn. Chỉ có điều đối với tên đồ đệ này của Thiên Tu, trong lòng bọn họ cũng có chút hoang mang rối loạn. Mấy vị phong chủ khác bây giờ còn chưa có trở lại. Không biết sau khi trở về, liệu bọn họ có bị đối phương trấn áp hay không?
– Theo ta được biết, Thiên Tu cầm không ít đan dược từ chỗ đồ đệ của hắn.
Hỏa Dung mở miệng nói.
– Hắn còn muốn thể diện sao? Vậy mà cầm đan dược từ chỗ đồ đệ của hắn.
Cát Luyện nghe thế, trong lòng giống như có thứ gì đó chặn ngang vậy.
Hỏa Dung liếc hắn một cái, nói:
– Cát Luyện, ngươi có bao giờ thấy Thiên Tu để ý thể diện sao? Trước kia chúng ta bị lừa còn chưa đủ chứng minh sao? Nếu như không phải là mấy người chúng ta phúc lớn mạng lớn, chỉ sợ giờ đã sớm trở thành một nắm cát vàng đi.
Nghe Hỏa Dung nói như thế, ngón tay của Cát Luyện run nhè nhẹ tựa như là nghĩ đến điều gì đó kinh khủng vậy.
Bên ngoài đại điện.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, ép tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, sau đó nói:
– Đây là lần thứ nhất Vô Địch phong tổ chức giải thi đấu. Tất cả các đệ tử tham gia phải tuân theo nguyên tắc hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai, thắng không cần kiêu ngạo, tự mãn, thua không cần nhụt chí, không cần tuyệt vọng, không cần mất đi dũng khí. Bởi vì nhất thời thắng thua cũng không đại biểu được cái gì cả, chỉ cần dốc hết toàn lực, cho dù thua thì đó cũng là một việc đáng giá tự hào, bởi vì bản thân đã cố gắng hết sức mình.
– Tốt! Thi đấu bắt đầu.
Vừa dứt lời.
Các đệ tử hưng phấn gào thét lên.
– Lâm sư huynh… Lâm sư huynh.
Các đệ tử nhìn Lâm sư huynh ở trên đài cao, tâm tình rất hưng phấn. Bọn họ chưa từng nghe qua lời như vậy, cảm giác hết thảy mọi thứ đã trải qua trước kia cũng thay đổi.
Nếu là lúc trước thua trận tranh tài, có lẽ bọn họ sẽ có cảm giác tâm tình giống như là rơi xuống đáy cốc vậy, nhưng mà sau khi nghe lời nói này của Lâm sư huynh, bọn họ đột nhiên phát hiện coi như là thua trận cũng không có chuyện gì lớn.
Mấy nữ đệ tử dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, nhìn về phía Lâm Phàm với vẻ mặt sùng bái, hận không thể lập tức ngã vào trong lồng ngực của Lâm sư huynh.
– Ta thật sự rất ưa thích Viêm Hoa tông, cảm giác Lâm sư huynh người không chỉ tốt mà lại nói chuyện nghe cũng rất êm tai.
Các đệ tử của Vô Địch phong cảm giác có thể được ở dưới trướng của một vị sư huynh như thế này cũng là một việc may mắn, cũng tràn đầy tự hào.
Vương Phù ngẩng đầu, trong mắt lóe ra tinh quang, năm ngón tay nắm chặt. Hắn cảm giác Lâm sư huynh chính là thần tượng của hắn. Nhờ sự cố gắng không biết mệt mỏi trong khoảng thời gian này, hắn đã thành công đột phá Địa Cương cảnh, mặc dù hiện giờ tu vi vẫn chỉ là Địa Cương cảnh tầng một, nhưng mà ở trong mắt của đệ tử khác, tốc độ tu luyện này của hắn đã nhanh ghê gớm rồi.
Nhưng mà Vương Phù không hề cảm thấy tự cao tự đại, bởi vì Lâm sư huynh, tấm gương mà hắn muốn noi theo càng thêm cường đại, nhưng vẫn như cũ rất khiêm tốn.
Nhất là không khí bây giờ càng làm cho hắn lộ vẻ kích động.
Thiên Tu quan sát đồ đệ của mình, khóe miệng co giật một chút, nói:
– Đồ đệ, ngươi làm sao biết nói chuyện như thế? Cho tới bây giờ, vi sư cũng chưa từng nghe qua những lời như thế này.
Lâm Phàm lạnh nhạt cười nói:
– Lão sư, những câu này không có gì cao siêu, chỉ là lời nói rất phổ thông mà thôi.
Trong lòng của hắn cũng đang cười lớn. Đây chỉ là một đoạn diễn thuyết chung chung của mấy đại lão lên phát biểu đại hội thể dục thể thao trong trường học ở kiếp trước mà thôi.
Nếu như không phải sợ chậm trễ thời gian, hắn còn có thể diễn thuyết nửa ngày.
Vân Tiêu ở một bên vẫn đang quan sát Lâm Phàm. Hắn cảm giác gia hỏa này quá biết nói chuyện. Nếu để cho hắn tới thì chỉ sợ hắn cũng không nói được những lời này.
Đạo Thiên Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, cảm giác Lâm sư huynh không phải là hạng người bình thường. Lời nói này mặc dù rất đơn giản nhưng mà giống như ẩn chứa đạo lý lớn. Sau khi cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn cũng có được ích lợi không nhỏ.
Mấy người Lã Khải Minh, Trương Long lên đài. Là ban giám khảo của cuộc thi tài lần này, bọn họ cảm giác trách nhiệm của mình làcực kỳ nặng nề.
Đồng thời, Lã Khải Minh lấy một quyển sách nhỏ ra, nhìn thoáng qua, khép lại, bỏ vào trong ngực, sau đó lấy giọng hô to:
– Lâm sư huynh nói, điều quan trọng nhất của lần so tài này chính là công bằng, công chính, không thể gây thương tích nặng hay tổn thương tính mệnh của đối thủ, chỉ điểm đến là dừng. Đệ tử nội ngoại môn chia nhau xếp thành sáu hàng. Thi đấu…bắt đầu.
Lâm Phàm nheo mắt. Hắn nhớ kỹ là mình chưa nói qua những lời như thế này mà.
Sau đó khi nhìn về phía Lã Khải Minh, hắn lại phát hiện gia hỏa này đang lấy quyển sách nhỏ kia ra, tựa như là đang ghi chép cái gì đó.
Những lời mà Lâm sư huynh vừa nói, Lã Khải Minh đều ghi tạc trong lòng. Càng nghĩ hắn càng kích động, càng nghĩ hắn càng hưng phấn tựa như là linh hồn được thăng hoa vậy.
Ghi chép. Hắn nhất định phải ghi chép đoạn văn này lại, sau này có thời gian, lấy ra kiểm tra tỉ mỉ, nghiêm túc phỏng đoán ý tứ của sư huynh trong lời nói này.
Giờ khắc này, thi đấu đã bắt đầu.
Những đệ tử được gọi tên cũng nhanh chóng lên đài.
Mặc dù ở trong mắt của Lâm Phàm, thực lực của những đệ tử này cũng chẳng ra sao cả, nhưng mà thân là sư huynh, cũng muốn kiểm tra tỉ mỉ, xem như khảo hạch tiêu chuẩn đệ tử trong tông môn.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Đồ đệ, ngươi nhìn, tu vi của những đệ tử này cũng có thể coi như là không tệ. Thân thể đã được rèn luyện viên mãn, hiển nhiên là không thể bỏ qua công lao của cái Tôi Thể Trì kia của ngươi.
Lâm Phàm cười nói:
– Lão sư, đồ đệ chuẩn bị lại mở thêm mấy chỗ Tôi Thể Trì ở trên Vô Địch phong,hiện giờ chỉ có một tòa đúng là cảm giác là vẫn không đủ dùng.
– Ừm.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Chỗ tốt duy nhất của Thiên Hà Vương Đỉnh này cũng chính là cái này. Hải Thần tông kia mặc dù có chút buồn nôn nhưng ít ra còn làm một vài chuyện tốt.
Lâm Phàm cười không nói, Thiên Hà Vương Đỉnh há lại chỉ có chút chỗ tốt đó, chỗ tốt còn nhiều nữa.
Giờ phút này, trên đài thanh âm vang lên không ngừng.
Đệ tử ngoại môn tam phẩm, Trương Vân, thắng.
Đệ tử ngoại môn nhất phẩm, Thôi Binh, thắng.
Đệ tử nội môn tam phẩm, Nghê Như Nguyệt, thắng.
…
Đối với mỗi một đệ tử, thắng lợi tự nhiên vui vẻ, coi như là thất bại, cũng không hề có bao nhiêu thất vọng. Bởi vì bọn họ từ trong chiến đấu, cảm giác được mình đang dần mạnh lên.
Loại chiến đấu nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly này thật sự là quá sung sướng.
Lấy ra toàn bộ thực lực giao chiến cùng đối phương, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.
Vân Tiêu cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng gật đầu. Nhìn những đệ tử này tỷ thí, cho dù là cùng thi triển một chiêu một thức, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác không giống nhau.
Tựa như là đang mượn dùng thân thể của người khác, diễn luyện công pháp mà mình đã từng tu luyện qua. Trong chốc lát, hắn tựa như là tiến nhập một loại cảnh giới kỳ lạ nào đó.
Lâm Phàm cảm nhận được khí tức này, kinh ngạc quay đầu nhìn sang phía Vân Tiêu. Hắn cũng không ngờ Vân Tiêu hiện tại rõ ràng lại có cảm ngộ.
Nhưng hắn cũng chỉ cười cười, mà không làm gì cả. Có thể trổ hết tài năng từ bên trong vô số đệ tử trở thành một trong số mười vị phong chủ của Viêm Hoa tông, không có một người nào là đơn giản.
– Trận tiếp theo, đệ tử ngoại môn nhất phẩm, Mộ Linh đối chiến Trương Phong.
– Ồ!
Lâm Phàm hơi kinh ngạc. Hắn đúng là còn có một chút ấn tượng với Mộ Linh này. Dù sao vết bớt trên khuôn mặt của nàng quá nổi bật, khiến cho hắn không nhịn được khắc ghi vào đầu.
Khi Mộ Linh nghe được mình sắp lên đài, trong lòng cũng có chút khẩn trương, lại càng nhiều hơn là sự hưng phấn.
Bởi vì Lâm sư huynh vẫn đang ngồi ở trên đài cao để quan sát nàng khiến cho lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía trên đài cao, nhìn về phía bóng người tóc dài phiêu dật, một tay chống cằm kia.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Ở trong tầm mắt của nàng, ý cười bên khóe miệng của Lâm sư huynh giống như chính là đang cười với nàng vậy.
Các nữ đệ tử ở chung quanh không nhịn được, xì xào bàn tán.
– Các ngươi nhìn Mộ Linh kìa. Nàng ta nhìn Lâm sư huynh đến mức ngây người rồi.
– Đúng là mơ mộng hão huyền. Lâm sư huynh là tồn tại bực nào, nếu như muốn tìm bạn lữ, cũng phải tìm thiên chi kiêu nữ chân chính. Nàng nghĩ mình là ai, sao mà có thể xứng với Lâm sư huynh.
– Xuỵt, nói nhỏ chút. Ta nghe nói Lâm sư huynh không thích các đệ tử nói xấu sau lưng nhau.
– Nhưng Lâm sư huynh cũng thật là có khí chất. Các ngươi nhìn xem, Lâm sư huynh ngồi ở chỗ đó, tư thế cũng tiêu sái như vậy, đẹp trai như vậy.
Lúc này, Thiên Tu quan sát tư thế ngồi của đồ đệ, không khỏi lắc đầu nói:
– Đồ đệ, ngồi cẩn thận đi. Thân là sư huynh thì phải có dáng vẻ của một vị sư huynh.
– Lão sư, cái ghế này quá cứng. Ta ngồi một lúc là cái mông đau.
Lâm Phàm nói.
Lã Khải Minh lần nữa mở miệng nói:
– Đệ tử ngoại môn nhất phẩm, Mộ Linh…
Giờ khắc này, Mộ Linh mới tỉnh lại từ trong mê muội. Sau đó, nàng cúi đầu, nhanh chóng đi lên đài, quay về phía Lã Khải Minh, ôm quyền cúi đầu, nói:
– Xin lỗi sư huynh, ta đang suy nghĩ một chuyện khác cho nên không để ý.
Lã Khải Minh hảo ý nhắc nhở, nói:
– Cố gắng tranh tài, không nên khinh thường.
– Vâng.
Mộ Linh hít sâu một hơi, ở trong lòng cũng đang tự động viên mình.
Khi nhìn thấy bộ dáng của Mộ Linh, Thiên Tu cũng hơi sững sờ, nói:
– Tông ta lại còn có người xấu như vậy sao?
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Thiên Tu, nói:
– Lão sư, ngài cũng không nên nói to như vậy. Câu nói này của ngài sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đau đớn đó. Cho dù vẻ ngoài có xinh đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, một quyền đánh nát cũng chẳng phải là cái gì ghê gớm.
– Nữ tử này có dáng người nhất tuyệt, ngũ quan tuyệt đỉnh, chính là cái bớt này có chút…
Thiên Tu cảm thán nói.
– Lão sư, những thứ này mà ngươi đều có thể nhìn ra?
Lâm Phàm sửng sốt. Ánh mắt của lão sư là như thế nào vậy, chỉ lướt qua mà đã có thể nhìn rõ rõ ràng ràng.
Thiên Tu cười không nói, tựa như là tỏ vẻ cao thâm mạt trắc.