Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương thứ ba: Mười câu nói mà nam nhân đời này phải nói.

Chương thứ ba: Mười câu nói mà nam nhân đời này phải nói.

Đại khái nhìn lướt qua.
Lâm Phàm quay đầu nhìn qua Thiên Tu, khiếp sợ nói:
– Lão sư, ngài lấy cái này ở đâu…
– Xuỵt!
Thiên Tu lặng lẽ đưa tay, nói:
– Đừng nói nữa cũng không nên hỏi nhiều, đây là đồ mà vi sư đưa cho ngươi, cũng coi như là truyền cho ngươi. Bình thường không có việc gì, ngươi cứ xem thật kỹ. Nó có trợ giúp rất lớn đối với việc hành tẩu trên thế gian này đó.
Sau khi nói xong, ông còn nở một nụ cười đầy thâm ý như muốn nói với Lâm Phàm, ngươi hiểu được đó.
Lâm Phàm lập tức im lặng, nhanh chóng ném quyển sách này vào trong nhẫn trữ vật, sau đó đưa mắt nhìn về phía lôi đài.
Lúc này, Mộ Linh đang giao đấu cùng Trương Phong. Trận chiến đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
– Thật mạnh.
Hiện giờ, Trương Phong đang phải khổ sở chống đỡ. Hắn phát hiện thực lực của Mộ Linh thật sự quá mạnh, khí huyết cực kỳ hùng hậu. Mỗi một lần đánh tới đều cảm giác giống như là có sức mạnh của ngàn quân đánh tới vậy.
Khuôn mặt của Mộ Linh trông cực kỳ nghiêm túc. Nàng cảm thấy trong cơ thể của mình giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tản ra sức mạnh vô cùng vô tận.
Nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhất định phải chiến thắng, nhất định phải chiến thắng.
Bởi vì, ở phía trên kia, Lâm sư huynh đang quan sát mọi thứ ở nơi này.
Sau khi thi triển một chiêu đánh lui đối phương, nàng liếc mắt nhìn lên trên đài cao kia. Lâm sư huynh vẫn bảo trì tư thế lúc trước, nhưng mà ánh mắt lại đang nhìn chằm chằm về phía này. Nàng có cảm giác Lâm sư huynh giống như là đang nhìn đến mê mẩn vậy.
Nàng cũng cảm giác ngọn lửa ở trong lòng của mình càng ngày càng to. Sắc mặt càng thêm đỏ hồng tựa như là bị ngọn lửa thiêu đốt vậy.
Trương Phong lúc này lại đánh tới. Hắn đã thi triển ra chiêu thức mạnh nhất.
Các đệ tử ở dưới đài cũng đang trò chuyện với nhau.
– Mộ Linh phải thua rồi. Đây là Thiên Bi Hóa Phong Chưởng, tuyệt kỹ thành danh của Trương sư huynh.
Hư ảnh một bàn tay xuất hiện, đánh về phía Mộ Linh. Không khí giống như là bị nổ tung vậy.
Mộ Linh cảm thấy áp lực thực lớn, nhưng chấp niệm cường đại nhất ở trong lòng ảnh hưởng tới nàng.
– Ta không thể thua.
Đột nhiên, từ trên thân thể của nàng, một sức mạnh huyền diệu, siêu việt năng lực mà bản thân nàng có khả năng có bạo phát ra.
– Đột phá trong khi chiến đấu.
Lâm Phàm kinh ngạc nói. Hắn cũng không ngờ trong tông môn lại còn có đệ tử như vậy.
Thiên Tu cũng liên tục gật đầu, nói:
– Ừm, không ngờ nữ đệ tử này lại có thể đột phá trong khi chiến đấu. Đây cũng là chuyện rất ít khi có thể nhìn thấy. Có được dạng tiềm lực này, nếu như có thể trưởng thành, thành tựu sau này cũng phi phàm.
Đạo Thiên Vương ngồi ở một bên hơi nghi hoặc, nói:
– Trưởng lão, loại đột phá trong khi chiến đấu này có chỗ đặc thù gì hay sao?
– Ừm, có chứ. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết là người như vậy có thể đột phá ở trong lúc đang giao thủ với hắn hay không? Thời còn trẻ, lão phu cũng đã từng gặp một đối thủ như vậy. Trong một trận chiến, hắn vậy mà có thể đột phá hai lần. Lão phu không thể không nói, đối thủ như vậy rất khủng bố.
Thiên Tu nhớ lại.
Đạo Thiên Vương kinh hãi nói:
– Trưởng lão, vậy ngài làm như thế nào mới có thể chiến thắng đối phương? Có thể giao thủ cùng trưởng lão, đối phương chắc hẳn cũng có tu vi tương đương với trưởng lão đi.
Thiên Tu cười, nói:
– Như thế nào để chiến thắng sao? Đương nhiên là dựa vào thực lực mà chiến thắng thôi. Tu vi của lão phu kinh thiên động địa, người khác há lại có thể so sánh.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Thiên Tu, nói:
– Lão sư, chúng ta nên tập trung xem so tài.
Nếu như hắn tin tưởng câu chuyện của lão sư như vậy thật không cần sống. Hắn cảm giác lão sư ngoại trừ biết chém gió, còn biết hù dọa người.
Về phần tình huống mà lão sư trải qua, hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được, nếu không phải là quần ẩu thì cũng là hố chết người ta. Về phần lão sư nghiền ép vị thiên tài kia, đó căn bản là chuyện không cần nghĩ.
Lúc này, ở trên lôi đài, Mộ Linh cảm giác được Địa Cương chi lực nồng đậm nhanh chóng tràn vào trong cơ thể của mình. Một sức mạnh cường hãn đến mức không dám tưởng tượng triệt để bạo phát ra.
Các đệ tử kinh hãi.
– Không thể nào, Mộ Linh này vậy mà đột phá.
– Cái này làm sao có thể, đột phá trong khi chiến đấu. Điều đó căn bản là không có khả năng đi.
– Chúng ta mỗi lần đột phá đều muốn cẩn thận từng li từng tí một, nàng thì hay rồi, vậy mà lại trực tiếp đột phá trong khi chiến đấu. Chẳng lẽ nàng không sợ khí huyết nghịch chuyển khiến cho bản thân bị trọng thương sao?
Trong chốc lát, Mộ Linh vỗ ra một chưởng đánh nát toàn bộ thế công của Trương Phong.
Trương Phong nở một nụ cười khổ. Khóe miệng có chút đắng chát. Hắn không ngờ kết quả cuối cùng sẽ là như vậy. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ôm quyền nói:
– Ta nhận thua.
Mộ Linh đã đột phá đến Địa Cương cảnh, hắn thì vẫn còn là Tôi Thể cảnh, vậy thì còn đánh như thế nào. Hắn cũng không phải là tuyệt thế thiên kiêu có thể vượt đại cảnh giới mà chiến đấu. Tôi Thể cảnh đánh Địa Cương cảnh đây không phải ngốc sao?
– Đa tạ.
Trên mặt của Mộ Linh lóe ra vẻ vui mừng. Nàng không ngờ bình thường bất kể làm như thế nào, nàng cũng không thể đột phá cảnh giới, vậy mà lúc này lại có thể đột phá trong khi chiến đấu.
Thậm chí nàng cũng hiểu ra.
Xem ra chỉ có không ngừng chiến đấu, nàng mới có thể đánh vỡ bình chướng cảnh giới của bản thân hay sao?
Lã Khải Minh, nói:
– Đệ tử ngoại môn nhất phẩm, Mộ Linh, thắng.
– Không sai, trận giao đấu này rất đặc sắc.
Lâm Phàm vỗ tay nói. Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người có thể đột phá trong khi chiến đấu.
Nhìn thấy Lâm sư huynh vỗ tay cổ vũ cho nàng, trong nội tâm của Mộ Linh cực kỳ kích động. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Phàm và nói:
– Tạ sư huynh tán dương.
Lâm Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát.
Trái tim của Mộ Linh bắt đầu nhảy lên, có cảm giác vui sướng không nói được thành lời, giống như là được nhận lấy sự ủng hộ lớn lao vậy.
– Chúc mừng Mộ sư tỷ đột phá Tôi Thể cảnh, đạt tới Địa Cương cảnh, sau này trở thành đệ tử nội môn.
– Đúng vậy a, trận giao đấu vừa rồi thật sự là quá đặc sắc, không ngờ Mộ sư tỷ vậy mà lại có thể đột phá trong khi chiến đấu.
– Năm đó ta cũng đã nhìn ra, Mộ sư tỷ tuyệt không phải vật trong ao, sau này nhất định có thể trở thành đệ tử nội môn nhất phẩm.
Bây giờ, trong lòng của Mộ Linh, tất cả những lời tán dương của người xung quanh lại không vui sướng bằng hai chữ ‘Không tệ’ mà Lâm sư huynh nhận xét.
Khi mà Lâm sư huynh nói hai chữ ‘Không tệ’ kia, Mộ Linh cũng cảm giác trái tim của mình giống như là sắp nhảy ra ngoài vậy.
Trên khán đài.
Thiên Tu cười nói, nói:
– Đồ đệ, nữ đệ tử kia rất ngưỡng mộ ngươi.
– Lão sư, chuyện này mà người cũng có thể nhìn ra sao?
Lâm Phàm cũng không quá muốn nói về chuyện này.
– Tự nhiên, ngươi phải tin tưởng vi sư. Vi sư xưa nay sẽ không nhìn lầm. Chỉ là mặc dù ta không để ý, nhưng mà chung quy là ủy khuất ngươi.
Thiên Tu nói.
Lâm Phàm khoát tay, nói:
– Lão sư, chúng ta tập trung xem so tài thôi. Không nên nói những chuyện ngoài lề này nữa, ta cảm thấy không quá hứng thú đối với mấy cái này.
– Ha ha ha.
Thiên Tu nở nụ cười, sau đó cũng không nói nhiều thêm nữa.
Tình huống này rất bình thường. Dù sao đồ đệ này của mình chính là phong chủ của Vô Địch phong, người đứng đầu trong thập phong, hơn nữa bản thân lại rất đẹp trai, các sư muội trong tông môn coi trọng hắn cũng là một chuyện rất bình thường.
Nhớ năm đó, khi hắn còn trẻ tuổi, các sư muội trong tông môn không có một người nào là không ngưỡng mộ hắn, chỉ là đều bị hắn cự tuyệt.
Bởi vì thỏ không ăn cỏ gần hang.
Đạo lý dễ hiểu bực này cũng không hiểu thì làm sao có thể sống thoải mái đến tận bây giờ được.
Trời dần dần tối lại.
Đối với các đệ tử, một ngày không ngủ cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng mà chủ yếu chính là trời tối xuống, ánh mắt sẽ không nhìn rõ tình hình chiến đấu trên lôi đài.
Bỗng Thiên Tu giơ tay lên. Một mặt trời nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong tay ông và được ông ném lên cao.
Loại thủ đoạn này cũng khiến cho Lâm Phàm sửng sốt, thầm kêu biến thái.
Mặt trời này mặc dù không có nhiệt độ nhưng lại có thể chiếu sáng trong phương viên trăm dặm. Loại thủ đoạn này có thể gọi là nghịch thiên.
Đến tận bây giờ, hắn cũng không biết lão sư đến cùng là đạt tới cảnh giới cỡ nào, có thể có năng lực hư không tạo vật như thế này.
Đến sáng sớm ngày thứ hai.
Tràng cảnh náo nhiệt vẫn một mực kéo dài.
Có đệ tử giành chiến thắng, thì cũng có đệ tử bị thua cuộc.
Nhưng bởi vì có lời nói lúc trước của Lâm Phàm, tất cả đệ tử đều không có để thắng thua ở trong lòng, giống như là không có coi trọng thắng thua như lúc trước vậy, ngược lại rất hưởng thụ cảm giác thoải mái khi giao đấu với nhau.
– Đệ tử nội môn nhất phẩm, Nhạc Thánh, thắng.
– Nội ngoại môn thi đấu chính thức kết thúc, tam phẩm của nội môn, tam phẩm của ngoại môn, danh sách năm trăm người đứng đầu của mỗi hạng đều đã có.
Lã Khải Minh hô to một tiếng, sau đó vội vã chạy đến trên đài.
– Sư huynh, kết quả tranh tài đã có.
Lâm Phàm nở nụ cười tươi, sau đó đứng lên, nhìn về phía các đệ tử ở dưới dài, nói:
– Tốt! Những trận chiến đấu giữa các vị sư đệ, sư muội đều vô cùng đặc sắc.
Lã Khải Minh cầm danh sách thật dày, bắt đầu đọc to lên, tốc độ nói cực nhanh, từng cái tên nhanh chóng được vang lên.
Mà những đệ tử được điểm danh kia cũng đều cao hứng đi lên trên đài.
Lần thi đấu này cho bọn họ cảm giác không giống với trước kia.
Thậm chí lúc trước có hai đệ tử có mâu thuẫn với nhau, nhưng mà sau khi giao thủ ở bên trong thi đấu, ân oán vậy mà được hóa giải một cách thần kỳ.
Có lẽ đây chính là một chiến xóa ân cừu đi.
– Rất tốt! Các sư đệ, các sư muội không có tiến vào năm trăm người đứng đầu cũng không cần nhụt chí. Các ngươi đều rất không tệ. Sau này, các ngươi cũng đều sẽ rở thành trụ cột của tông môn. Trải qua lần thi đấu này, các ngươi hẳn là đều có thể cảm nhận được thiếu hụt của bản thân. Hi vọng sau này các ngươi có thể cố gắng tu luyện.
Những đệ tử bị thua kia gật đầu, nói:
– Vâng.
Lúc này, Lâm Phàm vươn tay, chộp về phía Vô Địch phong. Lập tức, từ bên trong Vô Địch phong, vô số đan dược hóa thành một hàng dài bay ra.
Một bình lại một bình đan dược giống như là sao trên trời vậy, lít nha lít nhít, che nửa bầu trời, sau đó chậm rãi hạ xuống, rơi vào trong tay các đệ tử nằm trong danh sách.
Những đệ tử kia cảm thấy vô cùng sung sướng.
– Tạ ơn Lâm sư huynh.
Lâm Phàm khoát tay, dáng tươi cười trên khuôn mặt vẫn dạt dào, nói:
– Những đệ tử trong lần thi đấu này đều biểu hiện phi thường tốt. Toàn bộ đều được ban thưởng một viên đan dược, phẩm giai tùy theo tu vi.
– A.
Những đệ tử bị thua kia lập tức vui sướng hét to. Bọn họ rõ ràng là đã thất bại, lại không nghĩ rằng còn được ban thưởng đan dược, mặc dù chỉ là một viên, nhưng cũng để bọn họ cảm thấy rất hưng phấn.
Thiên Tu nhìn đồ đệ của mình một lúc. Ông cảm thấy đồ đệ này cũng quá hào phóng rồi. Nếu ban thưởng cho toàn bộ đệ tử tham dự thi đấu, chỉ sợ đan dược của hắn cũng sắp thấy đáy rồi.
Đây là còn tính cả số đan dược thu hoạch được từ trên người Quân Vô Thiên.
Hắn xem như triệt để chịu phục đồ đệ này của mình rồi.
– Nhớ kỹ, sau này mỗi một năm, Vô Địch phong đều sẽ tổ chức thi đấu một lần. Hi vọng các vị sư đệ, sư muội có thể cố gắng tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho lần thi đấu thứ hai vào năm sau.
– Giải thi đấu lần này chính thức kết thúc.
Lâm Phàm vung tay lên, sau đó ngồi xuống, quay đầu về phía lão sư, cười cười nói:
– Lão sư, người cảm thấy như thế nào?
– Bại gia tử.
Thiên Tu lắc đầu, nhưng trong lòng cũng không có ý trách cứ.
– Biết tiêu mới có thể kiếm mà. Nếu như có thể dùng loại thi đấu này làm cho các đệ tử trong tông môn thêm đoàn kết. vậy thì tất cả đều đáng giá.
Lâm Phàm cười nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất