Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 278: Ếch xanh tính tạo nên rất lớn

Chương 278: Ếch xanh tính tạo nên rất lớn




– Khí thế kia có chút cường đại.
Ngẩng đầu nhìn mây máu cuồn cuộn trong không trung, Lâm Phàm cũng trầm mặc trong chớp mắt rồi nhanh chóng xé mở hư không, chạy trốn.
Vừa mới nói người ta là đồ rác rưởi, không ngờ đánh mặt tới nhanh như vậy, cường giả của Thiên Thần giáo sao đến nhanh vậy.
Bên trong Dược Vương các cùng Đan Đỉnh các có mấy bóng người bước ra. Nhưng khi thấy mây máu trên không trung, tất cả bọn họ cũng đều kinh hãi không thôi.
– Là Huyết Luyện Tôn Giả, Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo. Tranh thủ thời gian kết đại trận và cho người báo lên Viêm Hoa tông.
– Lục Vũ Thương Khung Trận
Trong chốc lát, từ bên trong Dược Vương các cùng Đan Đỉnh các có hai cột sáng phóng thẳng lên trời. Ở bên trong hai cột sáng này, hai nửa phỉ thúy trong suốt dung hợp lẫn nhau, hình thành một màn sáng màu xanh biếc, nhanh chóng bao phủ trọn cả phường thị Vân Hải.
Bên trên màn sáng màu xanh biếc có lít nha lít nhít đường vân pháp tắc.
Mây máu chỉ mới chạm vào cũng đã khiến cho màn sáng hơi chấn động. Cũng may mục tiêu của mây máu không phải là phường thị Vân Hải mà là vùng hư không kia ở phương xa.
Nhìn thấy chỗ hư không bị vỡ ra ở phương xa có một bóng người lấp lóe, hai vị các chủ của Dược Vương các cùng Đan Đỉnh các lập tức quát to:
– Trở về đi! Ở trong đại trận này, hắn không thể làm gì ngươi.
Nhưng mà tất cả đều đã trễ, bóng người kia đã sớm chạy ra xa.
– Kẻ này muốn làm gì? Chẳng lẽ là thật sự đến làm thịt mình?
Nhìn thấy đám mây máu mênh mông cuồn cuộn lao đến kia, Lâm Phàm cũng cảm thấy choáng váng.
Mà hắn cũng không ngờ đám mây máu che đậy thiên địa kia lại bị màn sáng màu xanh biếc bên trên phường thị Vân Hải chặn lại.
– Sớm biết như vậy ta đã không ra ngoài rồi. Thật sự là đáng giận. Tại sao không nói cho ta biết sớm một chút? Bây giờ thì ta làm sao có thể quay đầu được.
Căn bản không cần cảm thụ, hắn có thể nghĩ được gia hỏa trong mây máu kia là kinh khủng đến cỡ nào.
Đột nhiên!
Bên trên đám mây máu kia, xuất hiện vô số cái bọc lớn, sau đó từng cột máu đánh thẳng qua phía bên này. Những cột máu này xen kẽ vào giống như không có chỗ nào có thể tránh né vậy.
Bật hết hỏa lực.
Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã biến thành trạng thái mạnh nhất.
Vô Địch Chân Thân xuất hiện. Bóng người khổng lồ trôi nổi ở phía sau lưng Lâm Phàm. Cánh tay che kín lân giáp nhanh chóng nâng lên, đấm ra một quyền.
Sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng va chạm cùng những cột máu kia. Trong nháy mắt, chấn động hình thành ba động to lớn.
– Địch nhân rốt cuộc là mạnh cỡ nào? Làm sao lại biến thái như vậy?
Lâm Phàm kinh hãi. Vô Địch Chân Thân của hắn cũng không phải bình thường, vậy mà bị đối phương ngăn cản dễ dàng như thế, thậm chí hắn căn bản là còn không có nhìn thấy diện mạo của đối phương nữa.
Tốc độ của mây máu rất nhanh, trong chốc lát đã bao phủ Lâm Phàm.
– Xem ra mình chỉ có thể trốn vào bên trong hiểm địa Vạn Quật môn mà thôi. Không có chìa khóa ra vào Vạn Quật môn, ta xem ngươi còn đuổi thế nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm bước ra hư không, nhanh chóng đáp xuống, tiến vào hang động, một mực chạy xuống phía dưới.
Mà đám mây máu kia cũng theo đó đáp xuống, tràn vào mỗi một cái cửa hang. Mây máu sền sệt, phình lên giống như là muốn thôn phệ tất cả mọi thứ vậy, không ngừng lan tràn ra.
– Rống!
Nhìn thấy nhân loại, đám yêu thú của vực sâu Vạn Quật lập tức tức giận gào thét. Thế nhưng mà vừa kêu được một nửa, bọn chúng lại cảm nhận được mây máu ngập trời kia, lập tức bị hù chạy tứ tán.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, nhanh chóng đánh ra một chưởng về phía những con yêu thú này.
– Các ngươi khẳng định là không chạy được, chết ở trong tay gia hỏa kia còn không bằng chết ở trong tay ta.
Mục đích chủ yếu của hắn chính là để giải thoát cho những con yêu thú này, thứ yếu mới là điểm tích lũy.
Dù sao nhìn phương xa kia, một con yêu thú bất hạnh rơi vào trong đám mây máu kia. Tuy nó cố gắng giãy dụa, gào thét nhưng mà rất nhanh liền bị mây máu này kéo vào, cuối cùng bị thôn phệ, ngay cả cặn bã cũng không còn, hoàn toàn chính là chết không toàn thây, vô cùng thê thảm.
Vạn Quật môn.
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, cuối cùng đã tới. Hắn nhanh chóng đáp xuống trước Vạn Quật môn, vươn tay nói:
– Đứng lại cho ta! Ngươi đến cùng là ai?
Mây máu đình chỉ lan tràn nhưng không ngừng di chuyển như là vật sống vậy. Một giọng nói bén nhọn, khó phân biệt nam nữ từ trong mây máu truyền ra ngoài.
– Đưa hạt châu cho ta…
– Không cho.
Lâm Phàm lắc đầu.
– Cho ta.
– Không cho.
Ầm ầm!
Mây máu triệt để sôi trào lên, cuồn cuộn lao thẳng đến Lâm Phàm giống như là muốn nuốt hết Lâm Phàm.
– Đừng làm ta sợ chứ! Ha ha. Hẹn gặp lại.
Đột nhiên, quang mang bộc phát ra. Vạn Quật môn mở ra. Lâm Phàm nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Hiểm địa Vạn Quật môn.
Lâm Phàm vỗ ngực, nói:
– Thật sự là làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng kém chút là bị mây máu nuốt rồi.
– Nhưng kẻ kia rốt cuộc là thứ gì, nếu là nhìn thấy bộ mặt thật thì tốt! Thế nhưng mà, chỉ thấy một đám mây máu mà thôi, căn bản nhìn không ra được. Nếu không mình thử thò đầu ra nhìn một chút xem.
Hắn suy tư một lát, quyết định vẫn nên đi nhìn xem, nhanh chóng duỗi đầu ra ngoài màn sáng. Bên ngoài, mây máu vẫn đang bao phủ, không hề tiêu tan.
– Này!
Phụt phụt!
Trong chốc lát, một căn xúc tu bằng máu bắn ra. Tốc độ nhanh chóng khiến cho người hoảng sợ, nhưng thật đáng tiếc, tốc độ của Lâm Phàm càng nhanh hơn, hắn đã kịp rụt đầu trở về.
– Thứ này thật là đáng sợ. Thật sự là dọa chết người.
Hiện tại, hắn cũng không muốn nhìn nữa. Mình có thể tiến vào Vạn Quật môn là vì có chìa khoá, thế nhưng mà mây máu này không có, cho nên cũng không sợ hãi.
– Ếch xanh!
Lâm Phàm hô to. Tiếng nói nhanh chóng truyền ra ngoài.
Qua một hồi lâu cũng không có bất kỳ hồi âm gì, cũng không có thấy âm thanh của ếch xanh.
– Thật sự là một gia hỏa không nghe lời, ta ngược lại muốn xem xem ngươi đang làm gì.
Lâm Phàm muốn đi xem ếch xanh đang làm cái gì.
Nơi phong ấn.
Một con ếch màu xanh lá ngồi ở gần chỗ bia Phong Yêu, nói:
– Lão yêu, ngươi làm gì vậy? Ta là tới để thăm ngươi cơ mà, đừng lờ ta đi như thế. Ngươi nhìn tu vi bây giờ của ta xem, có phải là đã mạnh lên hay không. Ta cho ngươi biết, ta có thể không ngừng hấp thu Địa Cương chi lực.
– Lại nói, ngươi không cảm thấy cô đơn tịch mịch sao?
– Mặc dù ngươi bị phong ấn ở nơi này nhưng mà cũng muốn lạc quan một chút, ngươi phải nhớ mình là một lão yêu vạn năm nha.
– Thật sự là muốn giúp ngươi giải buồn. Đáng tiếc, lão yêu ngươi không hiểu tình thú.
– Nếu không ta phân cho ngươi một chút Địa Cương chi lực, à mà không được, lỡ ngươi mượn đủ sức rồi phá phong ấn, ta biết làm sao.
Ếch xanh lầm bầm lầu bầu nói. Trong khoảng thời gian này, nó rất khoái hoạt. Mỗi ngày đều có thể tu luyện, đây là chuyện mà cho tới bây giờ nó cũng không dám tưởng tượng.
– Con ếch xanh khốn khiếp, ngươi ký kết khế ước cùng nhân loại, chính là nô lệ, nô tài.
Giọng nói của lão yêu vang lên từ nơi phong ấn.
– Ta có thể hấp thu Địa Cương chi lực.
Ếch xanh bình tĩnh đáp lại.
– Ngươi mãi mãi cũng chỉ là ở trong hình dạng này, vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc thoát ly.
Lão yêu tức giận quát ầm lên. Hắn bị phong ấn ở nơi này, mà cứ cách một, hai ngày là con ếch xanh này lại tới đây để khoe khoang làm hắn không thể nhịn được, muốn há miệng nuốt nó, lại ra không được.
– Ta có thể hấp thu Địa Cương chi lực.
Ếch xanh rất đắc ý. Vốn dĩ nó nghĩ rằng mình phải ở lại hiểm địa Vạn Quật môn này mấy chục nghìn năm nữa thì mới có thể trở thành cường giả Thiên Cương cảnh. Nhưng với tình huống hiện tại, hẳn là không bao lâu thậm chí có thể nói hiện tại nó liền có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh.
Nhưng mà nó tạm thời không muốn ra ngoài, nghĩ chờ mấy trăm năm nữa lại đi ra.
Chờ tên kia chết già, mình liền có thể đi ra. Nếu không trở thành yêu sủng của tên kia thì đó là một việc rất bi kịch.
– Ếch xanh!
Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Nguyên bản ếch xanh còn đang dương dương đắc ý, lại sững sờ, có cảm giác ngạt thở tựa như là không dám tin vậy, thật giống như là thấy quỷ vậy.
Tên kia làm sao lại trở về nhanh như vậy.
Quay lưng về phía Lâm Phàm, mặt ếch xanh không có một chút biểu lộ nào nhưng lúc quay đầu, nước mắt đã lưng tròng. Nó nhanh chóng nhảy lên trên người Lâm Phàm.
– Chủ nhân, người rốt cuộc đã đến, Oa Oa rất nhớ ngươi.
Ếch xanh tựa ở bên chân của Lâm Phàm, khóc lóc vô cùng thê thảm.
Cũng không biết là vui thật, hay là quá bi ai.
Lâm Phàm cầm ếch xanh lên ngang tầm mắt và nói:
– Ngươi có vui không?
– Vui.
Ếch xanh lên tiếng cười, nói:
– Chủ nhân, ngươi bóp ta đau quá.
– Bóp đau à. Đan dược luyện sao rồi?
Lâm Phàm cười hỏi.
Ếch xanh sửng sốt, nói:
– Đan dược? Chủ nhân, ta không nghe thấy ngươi muốn ta luyện chế đan dược.
– Vậy tức là không có luyện rồi.
Lâm Phàm híp mắt. Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện. Thanh Uyên Địa Hỏa thiêu đốt ở phía dưới. Rất nhanh, nước trong đỉnh đã sôi lên.
– Bây giờ, ta cũng hơi đói bụng. Ngoại trừ ngươi thì chung quanh đây giống như là không có thứ gì có thể ăn.
– Chủ nhân, ta nghĩ ra rồi. Ta giống như là có luyện chế ra một ít. Vừa rồi, ta quên không nói. Là bởi vì ta muốn sớm ra ngoài đoàn tụ cùng chủ nhân nên tu luyện quá khắc khổ khiến cho đầu óc không minh mẫn.
Ếch xanh há miệng, vô số đan dược bay ra. Nhìn thấy số đan dược này, tâm của nó cũng đang rỉ máu.
Đây đều là vốn riêng của nó đó.
Lâm Phàm giang hai tay, thu đan dược vào trong nhẫn trữ vật, trong số này có mấy viên đan dược Địa giai, còn lại là đan dược Huyền giai.
– Lão yêu, ngươi biết ta lần này trở về là muốn làm gì sao?
Lâm Phàm vừa cười vừa nói, tám tấm Phong Yêu Bia sừng sững ở đó hình thành phong ấn, trấn áp lão yêu này ở phía dưới.
– Đáng giận nhân loại, ngươi vi phạm… Ngươi… Ngươi.
Đúng lúc này, lão yêu sửng sốt.
– Ta cái gì?
Lâm Phàm hỏi.
– Làm sao có thể, ngươi làm sao có thể không chết. Lúc đó, ngươi đã thề với thiên địa mà. Ngươi vi phạm với lời thề thiên địa, ngươi nhất định phải sẽ chết.
Lão yêu quát ầm lên, cảm giác Thiên Đạo bất công, vậy mà không có đánh chết nhân loại này.
Đồng thời hắn nghĩ mãi mà không rõ, chuyện này sao có thể xảy ra, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
– Ha ha ha!
Lâm Phàm cười, nói:
– Lão yêu, ta quên nói cho ngươi biết. Lúc ta sinh ra đời, thiên địa chấn động, tường vân bao phủ, ta chính là người siêu việt thiên địa, lời thề thiên địa làm sao có thể giết ta.
– Không có khả năng.
Lão yêu không tin.
– Chủ nhân, 6666…
Ếch xanh lập tức dựng thẳng lên chân trước, bày ra tạo hình 66.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu. Ếch xanh rất sáng tạo, sau này trở thành yêu sủng của mình cũng không tính là vô dụng.
Ếch xanh nói:
– Chủ nhân, lần này ngài trở về là muốn làm thịt lão yêu này hay sao?
– Ừm, đây chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu hơn chính là đi qua mật tàng Vạn Quật. Lâm Phàm nói.
Ếch xanh gật đầu. Sau đó mắt ếch đột nhiên trợn to. Nó nói:
– Chủ nhân, ngài đột phá đến Thiên Cương cảnh rồi sao?
– Thế nào, không muốn thấy ta đột phá đến Thiên Cương cảnh sao?
Lâm Phàm phát hiện ngữ khí của ếch xanh rất không thích hợp, tựa như là không hy vọng mình đột phá đến Thiên Cương cảnh vậy.
Ếch xanh lập tức kịp phản ứng, vỗ chân trước, nói:
– Chủ nhân lợi hại! Chủ nhân 666. Ta không có ý này, chỉ là bị thiên tư cái thế của chủ nhân làm cho khiếp sợ mà thôi. Xem ra lần này lão yêu phải xong đời.
– Lão yêu, tại sao không nói chuyện? Chủ nhân của ta đã đột phá đến Thiên Cương cảnh. Ngươi bị phong ấn tra tấn đến bây giờ, đã sớm không còn sức phản kháng. Chủ nhân của ta muốn giết ngươi giống như là nghiền chết một con kiến mà thôi.
Ếch xanh cuồng vọng nói, nhưng mà trong lòng rất ưu sầu. Tên này rốt cuộc là tu luyện thế nào, làm sao có thể thăng cấp nhanh như thế.
Vậy mà đã đạt đến Thiên Cương cảnh rồi, chẳng lẽ nó thật khó mà thu hoạch được tự do sao?
Bi ai!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất