Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 318: Ta tin tưởng Lâm sư huynh

Chương 318: Ta tin tưởng Lâm sư huynh




Vô Địch phong, nghe được tiếng kêu thảm thiết, vô số đệ tử đều có chút không đành lòng.
Quá thảm rồi, thật quá tàn nhẫn.
– Đồ đần, ai bảo ngươi luyện chế đan dược này mà không nhìn hỏa hầu. Con mắt của ngươi bị mù hay sao? Cởi quần ra cho lão tử tét mông.
– Oa sư bớt giận, ta biết sai.
– Đồ…. đồ đần, có người luyện chế đan dược như ngươi sao? Ngươi có biết vì cái gì mà ngươi luyện bốn lò mới có thể thành công một lò hay không? Chính là bởi vì thủ pháp như thiểu năng trí tuệ này của ngươi đó, nó đã biến ngươi thành phế vật như vậy đó. Về sau, ngươi cứ dùng thủ pháp này mà ta đã dạy. Nhưng trước tiên, cởi quần ra để ếch xanh ta tét một trận.
Trong Luyện Đan đường, những Luyện Đan sư của Viêm Hoa tông hưng phấn mặt đỏ tới mang tai. Mặc dù không ngừng bị ếch xanh nhục nhã nhưng mà bọn họ phát hiện, thủ pháp cùng kỹ xảo luyện đan mà Oa sư dạy cho bọn họ thật quá cao siêu, thậm chí để bọn họ có cảm giác mở ra thế giới mới.
Bọn họ đều chưa từng thấy qua những thứ này.
– Thoải mái. Thật sự là quá sảng khoái! Mặc dù không thể quất vào người của kẻ liều mạng kia, nhưng mà quất vào người đồng tông của hắn cũng coi như là có thể giúp ta đỡ tức hơn.
Trong lòng ếch xanh cảm thấy rất đắc ý. Chân trước cầm một cái thước to, không ngừng nhắm ngay mấy cái mông kia mà gõ xuống. Cảm giác đánh xuống thoải mái đến mức nó cũng không muốn dừng lại.
Thân thể nho nhỏ nhảy lên, dò xét. Khi bắt được sai lầm của đám người này, nó lập tức trừng phạt.
Mà những Luyện Đan đại sư của tông môn kia lại rất hưng phấn. Sau khi bị ếch xanh quật một trận, bọn họ đều nhớ kỹ chỗ sắp xuất hiện sai lầm ở trong lòng.
– Oa sư thật sự là một vị lão sư nghiêm khắc. Mặc dù Oa sư đánh có chút đau, nhưng cũng thực tình muốn tốt cho chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không thể để Oa sư thất vọng.
Trong lòng tất cả Luyện Đan đại sư bị đánh đều hiện lên một ý nghĩ như thiểu năng trí tuệ vậy, cho rằng ếch xanh là vì muốn bọn họ giỏi hơn.
Nếu như bọn họ biết, hành vi này của ếch xanh chỉ là vì báo thù Lâm Phàm, không biết bọn họ sẽ sẽ nghĩ như thế nào.
Lúc này, tâm tình của ếch xanh cũng không tệ lắm. Đột nhiên, nó bị người tóm lấy.
– Càn rỡ, mau buông ếch xanh ta ra.
Ếch xanh giận dữ nói. Hiện tại, hắn đã có thân phận Oa sư, là ân sư của tất cả Luyện Đan đại sư của tông môn, địa vị đã khác biệt.
– Ếch xanh, bây giờ ngươi có vẻ rất kiêu ngạo đó.
Lâm Phàm vừa bế quan đi ra, liền thấy ếch xanh đang dạy những Luyện Đan đại sư kia luyện đan.
Nghe được thanh âm này, trái tim của ếch xanh đột nhiên đập nhanh.
– Oa, chủ nhân, ngươi rốt cục đi ra…
Ếch xanh chỉ do dự trong một giây đồng hồ, cuối cùng lựa chọn cúi đầu.
– Oa Oa thật nhớ ngươi muốn chết.
– Lâm phong chủ.
Nhìn thấy Lâm Phàm, những Luyện Đan đại sư kia cũng cung kính ân cần thăm hỏi, bọn họ cũng đều biết Oa sư là yêu sủng của Lâm phong chủ.
Lâm Phàm nhìn qua tình huống của những Luyện Đan đại sư này, có người cởi quần, sắc mặt ửng hồng gục ở chỗ này. Sau đó, hắn nhìn về phía ếch xanh với ánh mắt quái dị. Từ lúc nào mà ếch xanh lại có hứng thú, yêu thích này.
Ếch xanh kinh hãi, nói
– Chủ nhân, hiện tại ếch xanh ta đang dạy bọn họ luyện đan, là Oa sư của bọn họ. Nhưng mà bọn họ thật sự là quá ngu ngốc, vì để bọn họ nhớ kỹ, ta chỉ có thể đánh vào mông của bọn họ.
– Ý tưởng này của ngươi rất không tệ.
Nụ cười trên mặt Lâm Phàm rất quái dị, tựa như là xem thấu ý niệm lấy công báo tư thù của ếch xanh.
– Chủ nhân, ngươi bóp đau ta.
Hai mắt của ếch xanh đẫm lệ giống như là bị trọng thương vậy. Nó tin tưởng, nếu như mình cầu cứu những người đi theo mình học tập thuật luyện đan cũng sẽ không giúp nó.
– Cố gắng luyện đan đi.
Bây giờ, hắn còn có việc khác muốn làm cho nên hắn nhanh chóng ném ếch xanh xuống dưới đất rồi bay về phía ngọn núi của lão sư.
– Cuối cùng thì kẻ liều mạng này cũng đã đi.
Ếch xanh nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, nó bị kẻ liều mạng này nắm trong tay, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài rồi. Khẽ vuốt ngực mấy cái rồi ếch xanh quay sang nghiêm nghị nói với những Luyện đan sư kia:
– Các ngươi còn nhìn cái gì nữa? Còn không tranh thủ thời gian mà luyện đan đi! Ếch xanh ta thế nhưng mà là người rất nghiêm khắc đo.
– Cái mông của các ngươi có phải lại không đau rồi hay không?
Bị kẻ liều mạng này khi dễ một hồi mà không thể phát tác cho nên nó chỉ có thể nghiêm khắc đối đãi những tay mơ này để trút giận mà thôi.
Phải biết nó chính là một con ếch xanh đã sống mấy chục nghìn năm, năng lực luyện đan không phải bình thường. Cho đến tận bây giờ, nó cũng chưa từng gặp được Luyện Đan đại sư có thể sánh vai với nó.
Trên ngọn núi của Thiên Tu.
– Đồ nhi, ngươi kết thúc bế quan rồi.
Lâm Phàm đi đến bên cạnh lão sư và ngồi xuống, nói:
– Vâng, lão sư. Con đã kết thúc bế quan. Bây giờ, con chuẩn bị trùng kích Thiên Cương ngũ trọng, lĩnh ngộ pháp tắc. Chỉ là con cảm thấy nội tình của bản thân còn không đủ cho nên muốn tích lũy một thời gian.
– Không vội. Đồ nhi, tốc độ tu hành của ngươi đã là nhanh nhất trong số những người mà vi sư đã gặp qua từ trước tới nay.
Thiên Tu nói, đồng thời cũng là cảm thán. May mắn, ông không phải là ngươi cùng thế hệ với tiểu tử này, nếu không thật đúng là sẽ chịu rất nhiều đả kích.
Lâm Phàm gật đầu, tiếp túc nói:
– Lão sư, tại thành Nguyệt Sơn, sau khi giết chết Hắc Cốt, ở trong nhẫn trữ vật của hắn, con đã tìm được một bức tranh kỳ lạ. Nhờ thế mà con có thể tiến vào hội nghị trung tâm của Thiên Thần giáo, cuối cùng còn nhìn thấy bộ dạng thật của Giáo Vương Thiên Thần giáo.
– Cái gì?
Thiên Tu sững sờ, hô:
– Ngươi đã gặp Giáo Vương sao? Còn nhìn thấy bộ dạng thật của hắn nữa sao?
– Vâng, con đã nhìn thấy. Nhưng sự thật lại không giống như ta tưởng tượng, Giáo Vương kia hóa ra lại là hai tên lùn, chúng xấu vô cùng. Hai người đứng trên vai nhau, giấu ở dưới trường bào trông giống như là một người.
Lâm Phàm nói.
– Hai tên lùn, còn xấu vô cùng, chẳng lẽ là bọn hắn…
Thiên Tu sững sờ, dường như đã nghĩ đến điều gì đó nhưng trong lời nói vẫn có chút không quá xác định.
– Lão sư, ngài nói tới ai?
Lâm Phàm hỏi.
– Vi sư cũng không dám xác định. Nhưng căn cứ như lời ngươi nói, nếu có năng lực này, hẳn là chỉ có Âm Dương Song Ma. Hai người này là phụ tá đắc lực của Giáo Vương đời trước, không người nào biết được lai lịch của bọn họ. Từ lúc xuất hiện, bọn họ vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Giáo Vương đời trước. Từ sau khi Giáo Vương đời trước bị tông ta trấn áp, hai người bọn họ liền biến mất không thấy tung tích.
– Ta cũng không biết hai người mà ngươi nhìn thấy có phải là bọn họ hay không?
Thiên Tu tự hỏi, đồng thời cũng thật không dám xác định. Nếu thật là hai người bọn họ, chỉ sợ là có âm mưu lớn.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Lão sư, ngài còn nên chú ý một việc nữa. Đó chính là trong thời gian này Thiên Thần giáo có thể sẽ tiếp tục cướp đoạt trẻ con, dùng bí pháp gì đó thôi phát tạo nên giáo đồ.
– Chuyển Thai Nghịch Ma Công
– Thiên Thần giáo thật sự là đáng giận đến cực điểm. Thủ đoạn trái với luân lí tàn nhẫn bực này cũng có thể làm ra được. Sau khi trải qua các loại huấn luyện, cuối cùng bị hạ Chuyển Thai Nghịch Ma Công, những đứa trẻ con bị bọn họ cướp đoạt sẽ trở thành một loại tồn tại âm u,lạnh lẽo. Thân thể và tinh thần sẽ trở nên vặn vẹo, thậm chí có thể nói là khủng bố.
– Lão sư, đồ nhi ở lại tông môn tạm thời không có cách nào tiến bộ, cho nên con muốn ra ngoài lịch luyện một phen.
Lâm Phàm nói.
– Ừm. Ngươi muốn đi thì cứ đi thôi. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận. Thời gian gần đây, ngươi liên tục phá hỏng đại sự của Thiên Thần giáo, khiến bọn họ hao binh tổn tướng. Ta nghĩ Thiên Thần giáo hẳn là sẽ không chịu buông tha ngươi đâu. Ngươi cầm lấy thứ này, nếu như gặp phải đối thủ khó mà địch nổi, hãy nhanh chóng bóp nát nó, thứ này có thể giúp ngươi nhanh chóng tiến vào đường hầm hư không.
Thiên Tu lấy một tấm phù lục ra, bên trong phù lục này dường như có ẩn chứa Hư Không Pháp Tắc.
Lâm Phàm cất kỹ. Đồ chơi này chính là thứ tốt. Nếu quả thật mình chơi không lại đối phương, rút lui chiến lược cũng không phải không được.
Đương nhiên, khả năng mình phải dùng đến thứ này vẫn tương đối thấp, thậm chí có thể nói là không cần thiết.
Nếu quả thật có người có thể bức mình đến mức độ này thì mình còn phải cảm tạ đối phương nữa. Dù sao đó chính là người có thể tiêu trừ cảm giác tự mãn ở trong lòng mình bây giờ.
Sau khi rời khỏi ngọn núi của lão sư, Lâm Phàm định trở lại Vô Địch phong chuẩn bị.
– Lâm sư huynh.
Từ phương xa, Đạo Thiên Vương cùng Mị Nhi đi tới.
– Đạo sư đệ, ngươi tốt. Còn vị này hẳn chính là đệ muội.
Lâm Phàm dò xét Mị Nhi từ trên xuống dưới. Lỗ tai còn bảo lưu biểu tượng của Thiên Yêu Hồ tộc, còn lại thì không khác gì nhân loại. Đồng thời, hắn cũng minh bạch vì sao Đạo Thiên Vương có thể không quan tâm đến sự khác biệt giữa người cùng cáo.
Bởi vì Thiên Yêu Hồ tộc này đích thật là quá xinh đẹp.
– Mị Nhi gặp qua Lâm sư huynh. Đa tạ sư huynh lần trước ban thưởng đan dược, giúp ta vượt qua Tâm Ma đại kiếp.
Mị Nhi thấp giọng nói. Nàng cảm giác có chút khẩn trương, tựa như là không dám nói chuyện với Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói:
– Không cần cám ơn, đệ muội có thể cùng Đạo sư đệ đánh vỡ… Khụ khụ. Dù sao ta chính là hi vọng hai người hạnh phúc.
Hắn vốn muốn nói, không quan tâm đến khác biệt giữa người và thú, cũng chứng minh tình yêu là có thể không nhìn chủng tộc.
– Sư huynh, có chuyện này sư đệ cảm giác có cần phải nói cho sư huynh.
Đạo Thiên Vương mở miệng nói.
– Chuyện gì vậy?
Hiện tại, hắn đã chuẩn bị ra ngoài, đi tìm Thiên Thần giáo. Dù sao Thiên Thần giáo ẩn tàng quá sâu, hắn cũng không thể vĩnh viễn chờ đối phương tìm tới cửa mới diệt được.
Muốn Viêm Hoa tông cường đại lên thì bọn họ nhất định phải diệt trừ Thiên Thần giáo.
– Mị Nhi nói với ta, ở ngoài ngàn dặm chỗ cư trú của Thiên Yêu Hồ tộc có một đầm nước lớn. Chỉ là gần đây không biết vì lý do gì mà đầm nước này bỗng nhiên khô kiệt.
Đạo Thiên Vương nói.
Hắn cũng không rõ ràng cho lắm đến cùng sẽ là cái gì mà có thể làm cho đầm nước kia khô kiệt như vậy.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Chỉ là đầm nước khô kiệt mà thôi, còn có chuyện gì không thích hợp sao?
Đạo Thiên Vương lắc đầu, nói:
– Sư huynh, ngươi không hiểu rồi. Đầm nước kia bắt nguồn từ lòng đất, liên tục không ngừng. Muốn làm cho nó khô kiệt cực kỳ khó khăn mà bây giờ, đầm nước này lại còn đột nhiên khô kiệt. Sư đệ cho rằng ở trong đó nhất định có vấn đề, cho nên muốn thông báo cho tông môn, để tông môn cử người đến điều tra xem.
Lâm Phàm trầm mặc một lát, chuyện khác thường xảy ra tất có lý do đặc biệt. Xem ra hắn phải đi qua nhìn một chút.
– Không có việc gì. Vừa vặn sư huynh cũng chuẩn bị rời tông đi ra ngoài lịch luyện. Ta sẽ đi qua nơi đó xem xét một phen, kiểm tra xem tình huống đến cùng là như thế nào.
Đúng lúc này, Mị Nhi lấy một chút hoa quả từ trong nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng nói:
– Lâm sư huynh, đây đều là đặc sản của tộc ta. Ta cố ý mang cho sư huynh nhấm nháp.
– Đệ muội ngược lại khách khí.
Lâm Phàm cười nói, tiếp nhận những này hoa quả.
Sau đó hắn mới cẩn thận quan sát đối phương.
Mị Nhi bị Lâm Phàm nhìn có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Đạo Thiên Vương thì thản nhiên cười, không thèm để ý chút nào, hắn tin tưởng Lâm sư huynh tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào đối với Mị Nhi. Đây chính là tín nhiệm.
Lâm Phàm nói:
– Đệ muội đừng nên trách. Sư huynh chưa từng nhìn thấy Thiên Yêu Hồ tộc. Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cho nên ta có chút hiếu kỳ.
Nghe vậy, Mị Nhi cười nói:
– Sư huynh nếu như đi ngang qua Thiên Yêu Hồ tộc, có thể đi nơi đó nhìn xem. Nhỡ đâu sư huynh cũng có thể gặp được người ưa thích thì sao?
Theo Lâm Phàm, cô vợ này của Đạo Thiên Vương không hề đơn giản, lại còn biết chào hàng đồng tộc cho hắn.
Nhưng hắn cũng không có hứng thú với việc này. Tất cả tinh lực của hắn đều được cống hiến cho con đường cường giả, sao có thể lãng phí ở trên phương diện tình cảm được.
– Đạo sư đệ, đệ muội, sư huynh đi trước. Các ngươi ở lại tông môn vui vẻ. Chờ lần sau khi trở về, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Hiện tại, hắn đã có chút không kịp chờ đợi để đi ra ngoài.
Hắn có cảm giác bên ngoài thế nhưng mà có rất nhiều thứ ghê gớm đang đợi hắn.
Sau khi bàn giao một phen, đưa mắt nhìn hai người Đạo Thiên Vương đã rời đi, hắn xé rách hư không, nhanh chóng trốn vào trong đó, đi về phương xa.
Ếch xanh thở dài.
– Cuối cùng kẻ này cũng đã đi. Khi kẻ liều mạng này còn đợi ở tông môn, ta liền không dễ chịu.
Hiện tại nó đang rất hưng phấn. Bởi vì trở thành Oa sư cho nên nó có thể tùy tiện dạy dỗ đám tiểu gia hỏa kia.
Đối với ếch xanh, cuộc sống này kỳ thật cũng rất thú vị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất