Chương 326: Tông môn thay đổi
…
Trong thạch động, Lâm Phàm nhắm mắt, không nhúc nhích tí nào. Tu luyện chính là một việc buồn tẻ, không thú vị nhất.
Để tích lũy được hơn 20 triệu điểm khổ tu, hắn cần không ăn không ngủ, tập trung tu luyện đến hơn một tháng. Tu vi càng tăng cao, thời gian cần để tích lũy điểm khổ tu càng dài.
Nếu như không có kỳ ngộ gì, ví dụ như lại gặp được loại Đan Thần kia một lần nữa, muốn trong nháy mắt tăng điểm khổ tu lên chính là nằm mơ.
Nhưng bây giờ, hắn cũng chỉ có thể từ từ tu luyện. Lần này, hắn quyết tâm tăng tu vi lên tới Thiên Cương cảnh tầng năm. Bởi vì chỉ có đột phá cảnh giới này thì hắn mới có thể lĩnh ngộ pháp tắc, mới có tư cách khiêu chiến với cường giả.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm thở phì phò, hắn đã sắp không chịu được nữa rồi bởi vì việc tập trung tu luyện quá buồn tẻ. Đúng lúc này, Thái Hoàng Kiếm ở một bên lóe lên. Mười giây sau, tinh thần khôi phục lại đỉnh phong, hắn lại tiếp tục đắm chìm vào trong việc tu luyện.
Viêm Hoa tông vẫn bình yên như là thường ngày vậy. Đệ tử xuất tông lịch luyện hay lịch luyện về tông nối liền không dứt.
Bởi vì có Vô Địch phong tồn tại cho nên về số lượng hay chất lượng đan dược cung ứng cho các đệ tử cũng được đề thăng. Từ đó, tốc độ tu hành của các đệ tử cũng cực kỳ nhanh chóng. Bây giờ, đệ tử bình thường chỉ cần cố gắng, liền có thể đạt tới Địa Cương cảnh.
Nhất là đệ tử của Vô Địch phong, bởi vì tuân theo tôn chỉ của Lâm sư huynh, bọn họ thường xuyên giúp đỡ các sư huynh đệ đồng môn. Bởi vậy các đệ tử không có gia nhập Vô Địch phong khi xuất tông lịch luyện thường sẽ rủ đệ tử của Vô Địch phong đi cùng.
Bây giờ, chuyện vì nhiệm vụ nào đó, hoặc là đan dược, công pháp mà hãm hại đồng môn đã rất ít phát sinh.
Mà đệ tử của Vô Địch phong bây giờ càng là cực kỳ khinh thường loại hành vi này, bởi vì đối với đan dược, bọn họ đã sớm có miễn dịch. Thậm chí khi nhìn thấy đan dược, bọn họ đều có xúc động muốn ói.
Lúc này, trong đại điện có không ít đệ tử đều đang trò chuyện với nhau.
– Các ngươi có phát hiện không, gần đây dược lực trong đan dược của tông môn không giống như là trước kia nữa.
– Ừ, dược lực đã càng thêm nồng đậm.
Một tên đệ tử chỉ ra.
– Đúng, chính là càng thêm nồng đậm, xem ra trình độ luyện đan của những Luyện Đan đại sư kia đã tăng lên.
– Sai, đây là bởi vì tại Vô Địch phong có một con ếch xanh rất giỏi luyện đan. Được con ếch xanh kia chỉ điểm, Luyện Đan đại sư của tông môn đều có tiến bộ rất lớn. Mà ta còn nghe nói, đoạn thời gian trước, Trần Đan sư lại có thể một mình luyện ra đan dược Địa giai hạ phẩm.
– Lợi hại như vậy sao? Ta nhớ được Trần Đan sư trước kia chỉ có thể luyện chế đan dược Huyền giai thôi mà, hơn nữa dược lực còn không phải là rất nồng đậm. Sự tiến bộ này cũng quá lớn đi.
Các đệ tử lẫn nhau thảo luận. Bọn họ rất giật mình đối với sự thay đổi gần đây của tông môn, từ trên phương diện đan dược này là đã có thể nhìn ra.
Hiệu quả của một viên đan dược hiện tại có thể vượt qua hai viên trước kia. Dược lực hùng hậu đều để bọn họ mừng rỡ như điên.
– Đoạn thời gian trước, sáu vị phong chủ còn lại đều trở về. Nhưng sau đó, bọn họ lại vội vã đi. Có phải là bọn họ lại đi ra ngoài lịch luyện hay không?
– Ừm. Bọn họ lại đi ra ngoài. Ta tận mắt thấy, mấy vị phong chủ sư huynh đều đã đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng một. Nhưng sau khi trở về, bọn họ đều bị mấy vị trưởng lão gọi đi, không biết là nói chuyện với nhau cái gì mà sau khi đi ra, bọn họ cũng chỉ ở trên ngọn núi của mình có mấy canh giờ rồi vội vã đi ra.
– Hazz. So sánh cùng Lâm sư huynh, bọn họ chênh lệch vẫn là quá lớn, cho nên bọn họ tất nhiên phải tiếp tục ra ngoài lịch luyện rồi. Nhưng Lâm sư huynh cũng đi ra ngoài lâu rồi mà chưa có trở về.
– Lâm sư huynh là người phi thường cố gắng, vẫn luôn ở bên ngoài lịch luyện. Ta ngẫm lại đều cảm giác khủng bố. Sư huynh đã lợi hại như vậy mà vẫn đang liều mạng tu luyện, tăng cường thực lực. Chúng ta còn có tư cách gì để mà lười biếng cơ chứ. Không nói nữa! Ta phải đến Vô Địch phong tìm một vị sư huynh cùng xuất tông lịch luyện.
Bây giờ, đệ tử của Vô Địch phong đã trở thành hàng bán chạy, nổi bật nhất trong đó chính là Vương Phù, thiên phú tu luyện cường hãn đến mức khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, để thế nhân biết Vô Địch phong có một đệ tử thiên tài.
Hơn nữa, hắn chỉ là thiên tài cao cấp nhất, còn có mấy người ở trong Vô Địch phong cũng có tốc độ tu hành rất nhanh, ngộ tính rất cao.
Đệ tử bình thường không có cảm giác rõ ràng nhưng trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn thì khác.
Đại điện ở chỗ sâu.
Chín vị trưởng lão đỉnh tiêm cùng tông chủ lại một lần nữa gặp nhau.
Hỏa Dung bình thường phụ trách tất cả sự vụ lớn nhỏ ở trong tông môn, cho nên ông là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi này. Lúc này, ông rất hưng phấn nói.
– Các vị sư huynh đệ, đây là biểu hiện cho việc tông môn hưng thịnh đó. Các ngươi có biết không, trong khoảng thời gian này, ngoại môn tổng cộng có 16,000 đệ tử thành công đột phá đến Địa Cương cảnh.
– Các ngươi nói xem đây là thịnh thế cỡ nào. Trước đây, ta còn không dám tưởng tượng.
– Số người đột phá trong khoảng thời gian này còn hơn cả một năm trong quá khứ nữa.
Cát Luyện trưởng lão sợ hãi than thở. Sau việc của Quân Vô Thiên, hắn liền không ủng hộ đệ tử nào nữa mà chuyển tinh lực sang việc quản lý tông môn cũng giống như là Hỏa Dung vậy.
Tông chủ ngồi ở chỗ đó, ý cười dạt dào, lặng yên không lên tiếng.
Thiên Tu cười nói:
– Cái này còn không phải là nhờ có đồ đệ của ta sao. Nhiều đan dược như thế phân tán xuống dưới, nếu như còn không có nhiều người như vậy đột phá, có lẽ lão phu sẽ hoài nghi ta tông có phải là toàn củi mục hay không?
Khô Mộc nói:
– Thiên Tu, ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt đồ đệ của ngươi nữa. Việc này còn là nhờ sinh mệnh chi lực do lão phu tân tân khổ khổ ngưng tụ phát ra đi khí tức cải thiện thể chất của các đệ tử.
– Khô Mộc sư đệ, lão già nhà ngươi cũng đừng chém gió nữa, cẩn thận gãy lưỡi đó. Còn có, đây chỉ là một hình chiếu của ngươi mà thôi. Đừng chém quá mức mà bị gió thổi bay.
Thiên Tu liếc mắt nhìn, nói.
– Còn có… còn có, chuyện trọng yếu nhất, khiến cho ta kinh hãi nhất chính là trong khoảng thời gian này, hết thảy có mười lăm đệ tử nội môn đột phá đến Thiên Cương cảnh và 109 đệ tử đột phá đến Địa Cương cảnh tầng chín.
Nếu như số liệu này không phải là do ông tự mình thu thập thì ông chắc cũng không dám tin. Dù sao trong khoảng thời gian này, tông môn cũng thay đổi quá nhiều.
Giờ phút này, ngay cả tông chủ cũng ngồi không yên.
– Tại sao có thể như vậy? Tiến bộ này cũng quá lớn rồi. Quái dị. Thật quái dị.
Tông chủ không dám tin nói.
Thiên Tu cười nói:
– Sư huynh, chuyện quái dị này không phải là đã xảy ra ở trước mắt chúng ta rồi hay sao? Ngươi nhìn Vô Địch phong đi.
Nói xong, ông nhấc ngón tay. Một màn sáng hình tròn xuất hiện. Chỉ thấy Vô Địch phong bao phủ ở trong tầng mây, không ngừng có cương khí từ dưới ngọn núi dâng lên, cảnh tượng rất phi phàm.
– Đây là…
Mấy người tông chủ kinh hãi. Để có thể tạo thành loại dị tượng này cũng không đơn giản.
Thiên Tu nói:
– U Minh Hắc Mãng đang quấn quanh Vô Địch phong cũng không phải là thứ bình thường. Nó có thể hấp thu Địa Cương chi lực từ lòng đất, hơn nữa còn có thể phân tán đi ra, để Địa Cương chi lực trong tông môn càng thêm nồng đậm. Các ngươi không có để ý rằng bây giờ có rất nhiều đệ tử nội môn đều sẽ đến Vô Địch phong tu luyện hay sao, cũng bởi vì lý do này đấy.
– Thì ra là như vậy.
Các trưởng lão chấn kinh, không ngờ sẽ là nguyên nhân như này.
Hỏa Dung khoát tay, nói:
– Kỳ thật còn không chỉ như thế. Cũng không biết đồ đệ bảo bối này của sư huynh từ nơi nào lấy được rất nhiều công pháp, trong đó có mấy môn công pháp cũng khá phi phàm. Những đệ tử kia có thể đột phá đến Thiên Cương cảnh đều là bởi vì tu luyện những công pháp này.
– Công pháp gì?
Đám người kinh hãi hỏi. Bọn họ thường xuyên bế quan cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo cho nên rất ít khi chú ý tình huống của tông môn, bình thường đều là Hỏa Dung phụ trách.
Hỏa Dung cười nói:
– Chí Cao Pháp, Lưu Ly Thân, Thanh Tâm Thuật còn có không ít công pháp cũng vô cùng đặc biệt, không phải là thứ bình thường.
– Ha ha ha ha!
Lập tức, Thiên Tu cười phá lên, nói:
– Vẫn là đồ đệ này của ta có tầm nhìn rộng rãi. Tông ta vì muốn cho các đệ tử cố gắng mà đặt ra nhiệm vụ, cho bọn họ hối đoái tài nguyên. Không ngờ đồ đệ này của ta liền công khai miễn phí luôn, chuyện này không thể không làm ta bội phục.
Cát Luyện trưởng lão lắc đầu, nói:
– Chuyện này sao có thể làm như thế được! Công pháp chính là căn bản của tông môn. Nếu như bị người ngoài biết được, hậu quả…
Thiên Tu khoát tay, nói:
– Công pháp là chết, người là sống. Chẳng phải ngươi cùng ta đều tu luyện công pháp giống nhau như đúc hay sao, thế nhưng mà ngươi đã từng thắng nổi lão phu chưa?
Nghe được lời nói này, sắc mặt của Cát Luyện liền khó coi như là ăn phải ruồi vậy. Thiên Tu này thật sự là khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, động một chút lại nói chuyện trước kia. Ông nhanh chóng quay đầu qua chỗ khác, không muốn để ý tới.
– Sư huynh, đồ đệ này của ngươi thật sự là bảo bối của tông môn. Con ếch xanh kia càng ghê gớm. Toàn bộ những Luyện Đan đại sư của Luyện Đan đường kia đều tôn xưng ếch xanh kia là Oa sư. Nhờ sự chỉ điểm của con ếch xanh này, thuật luyện đan của bọn họ cũng không ngừng tăng lên. Hiện tại, đan dược của tông môn đã hoàn toàn thay đổi, rất được các đệ tử hoan nghênh.
– Có lẽ ta thật có thể còn sống để nhìn thấy tông môn quật khởi.
Hỏa Dung hưng phấn mà chờ mong. Ông cảm giác mình hoàn toàn có thể nhìn thấy tông môn trở nên cường đại.
– Có khách nhân đến.
Đúng lúc này, Thiên Tu mở miệng nói.
Cửa sơn môn.
Mấy đệ tử nhìn thấy những người mặc trang phục quái dị kia cũng đều tránh ra thật xa. Bởi vì bên trong đám người này có một nữ tử thật sự là rất dọa người, giống như trên dưới toàn thân đều đang bùng cháy, không phải là lửa thực sự mà là lửa tức giận.
– Kim Hoa Nguyệt của Âm Dương tông mang theo đệ tử của tông môn đến Viêm Hoa tông muốn một lời giải thích.
Kim trưởng lão hô lớn.
Lập tức, Thiên Tu xuất hiện.
– Nguyên lai là Kim trưởng lão của Âm Dương tông, không biết trưởng lão đến tông ta là có việc gì.
Thiên Tu hơi biến sắc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Ông biết Âm Dương tông có môn bí thuật có thể cải biến khuôn mặt hoặc là bộ vị nào đó trên thân thể nhưng không quá ổn định, có khả năng sẽ xuất hiện sai lầm.
Bây giờ, Kim trưởng lão ở trước mắt này có khuôn mặt khủng bố như thế, hiển nhiên là thất bại, thật sự là không tìm đường chết sẽ không phải là chết. Người tu luyện để trường sinh chứ sao còn cần để ý khuôn mặt làm gì.
– Kim Hoa Nguyệt tham kiến Thiên Tu trưởng lão. Lần này tới, ta chỉ cầu một lời giải thích.
Kim trưởng lão giấu giếm lửa giận nói ra. Ở trước mặt Thiên Tu, nàng còn không dám làm càn.
Mà lúc này mấy người Khương Phỉ Tiên lại đang nhìn quanh trái phải. Bọn họ phát hiện Viêm Hoa tông mặc dù không hoa lệ như tông môn của bọn họ nhưng những đệ tử vừa đi ngang qua có khí tức rất không tầm thường. Những người đó có vẻ cũng không yếu hơn bọn họ.
Đây là tông môn yếu kém trong lời kể của cao tầng hay sao?
– Giải thích gì? Không biết Kim trưởng lão muốn chúng ta giải thích về chuyện gì?
Thiên Tu nghi hoặc hỏi.
– Ta muốn tìm một đệ tử của quý tông. Người này tên là Lâm Phàm. Gương mặt của ta bị như thế này chính là do hắn đánh. Mong quý tông giải thích cho ta, tại sao hắn có thể làm như vậy.
Kim Hoa Nguyệt cũng nhịn không được nữa mà rống lên.
– Không biết.
Thiên Tu bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói.
– Hả
Kim Hoa Nguyệt sững sờ tựa như là không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Nàng biết Viêm Hoa tông khẳng định sẽ bao che, nhưng thật không ngờ Thiên Tu trưởng lão lại nói không biết.
– Kim trưởng lão, bây giờ ở lãnh địa của tông ta cũng không an toàn, thường xuyên phát sinh chuyện người giả mạo đệ tử của bản tông đi hành hung người khác. Còn về phần Lâm Phàm như lời ngươi nói thì lão phu chưa từng nghe qua.
– Nhưng người này lại dám hành hung người khác tại Viêm Hoa tông, còn nói là đệ tử của tông ta, nếu như bị lão phu gặp, tất nhiên sẽ phải giáo huấn hắn một phen.
Lúc này, trong lòng Thiên Tu cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Ông không ngờ đồ đệ này của mình lại gây chuyện ở bên ngoài, mà gây chuyện cũng không biết xử lý. Đánh thì cứ đánh, sao lại đánh cho gương mặt người ta thành như vậy làm cái gì? Mà đánh xong rồi sao không giết người hủy thi luôn đi, như vậy chẳng phải là xong hết rồi say sao?
– Giả mạo sao?
Kim trưởng lão bỗng nhiên nói.
– Ừm, giả mạo.
Thiên Tu bình tĩnh gật đầu, giống như là sự thật vậy.