Chương 330: Vô Diện Vương
…
Khuôn mặt giấu ở dưới mặt nạ có thay đổi rất nhỏ. Sau đó, nam tử kia khôi phục lại bình tĩnh. Ánh mắt xuyên thấu qua mặt nạ, nhìn về phía người tới.
– Cơ Uyên, ngươi nói vậy là có ý gì?
Cơ Uyên cười, nói:
– Còn có thể là có ý gì nữa? Ngươi bại lộ rồi. Ta cũng không ngờ ngươi lại chính là nội gian.
Vô Diện Vương lạnh nhạt nói:
– Cơ Uyên, mặc dù ngươi với ta không hợp nhau, nhưng mà ngươi cũng không thể vu hãm ta như vậy. Dù sao ta cũng một trưởng lão của Nhật Chiếu tông, tông chủ cũng sẽ không cho phép ngươi nói xấu như vậy.
– Ha ha ha. Vô Diện Vương, ngươi thật Vô Diện sao? Dù sao lai lịch của ngươi quá quỷ dị, nếu không lão phu cho ngươi xem cái này nhé.
Cơ Uyên cười nói. Sau đó, hắn đưa tay chỉ xuống. Cối xay ở dưới chân hắn từ từ vận chuyển. Ở trong không gian an tĩnh này, thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt lại chói tai như vậy.
Lập tức, một màn sáng xuất hiện.
Trong màn sáng, có một nam tử đeo mặt nạ đen nhánh mặc trang phục của Nhật Chiếu tông đang giằng co cùng với một thiếu niên anh tuấn. Khi thiếu niên anh tuấn này giết chết nam tử đeo mặt nạ đen nhánh kia, mặt nạ kia rơi xuống đất, khuôn mặt gần như không còn hình hiện ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt này, thiếu niên do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng hủy đi khuôn mặt của mình rồi đeo mặt nạ đen nhánh kia và rời khỏi lãnh địa của Viêm Hoa tông, xuất hiện ở Nhật Chiếu tông.
– Như thế nào? Đây là chuyện mà trước đây không lâu, trong lúc vô tình, lão phu thôi diễn được. Ngươi có nhận ra thiếu niên vừa rồi hay không?
Cơ Uyên cười hỏi.
Ngón tay của Vô Diện Vương hơi run nhẹ. Sau đó, hắn khôi phục lại bình tĩnh, nói:
– Cơ Uyên, những chuyện vừa rồi lại có thể cho thấy cái gì. Ai sẽ tin tưởng chuyện này cơ chứ? Có lẽ đây chỉ là chuyện mà ngươi làm ra để vu hãm ta.
– Không. Không. Ngươi không cần ẩn giấu nữa. Qua nhiều năm như vậy, từ một tên đệ tử bình thường, ngươi đã dần dần đi đến mức độ bây giờ. Nghĩ lại, lão phu cũng không thể không nói một tiếng bội phục. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi là mười lăm năm, ngươi lại trưởng thành đến mức này. Sau khi thôi diễn được chuyện kia, lão phu đã rất hiếu kỳ về ngươi. Cho nên trong khoảng thời gian này, ta vẫn một mực điều tra. Ngươi có biết ta đã phát hiện cái gì hay không?
– Dù sao, chỉ tốn mười lăm năm, từ Tôi Thể cảnh trưởng thành đến Thiên Cương cảnh tầng chín, há lại là chuyện mà người bình thường có khả năng làm được. Hơn nữa, cực kỳ trùng hợp là lão phu biết được mười lăm năm trước, một đệ tử thiên tài của Viêm Hoa tông đột nhiên biến mất không thấy gì nữa như là bốc hơi vậy. Chuyện này khiến lão phu rất hiếu kỳ.
– Nhưng nói gì thì nói, lão phu cũng không ngờ vì mượn dùng thân phận của người này để trà trộn vào tông ta, ngươi lại có thể tự hủy tu vi Địa Cương cảnh tầng chín. Sau đó, đi vào Nhật Chiếu tông, từ tầng dưới chót dần dần trở thành trưởng lão của tông ta chỉ trong mười lăm năm, ta phải nói là thủ đoạn của ngươi cực kỳ lợi hại đó.
– Cơ Uyên…
Vô Diện Vương bình tĩnh nói và chậm rãi đứng dậy. Lập tức, một sức mạnh mênh mông bộc phát ra, đánh thẳng đến Cơ Uyên.
Đột nhiên!
Kiếm ý bén nhọn xuất hiện ở bên cạnh Cơ Uyên.
– Cung Bản Tàng.
Vô Diện Vương biến sắc. Hắn không ngờ đã sớm có người đang đợi mình.
– Ngươi thật sự đã làm cho ta thất vọng. Vô Diện Vương, không ngờ ngươi chính là nội gian. Lúc Cơ Uyên nói chuyện này với ta, lão phu vẫn còn không tin. Bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng rồi, ngươi đang còn muốn đào thoát ở trước mặt lão phu hay sao? Ngươi phải biết lão phu chính là Kiếm Đạo Chi Thần của tông môn đó.
Ầm!
Kiếm ý sắc bén đến cực hạn cuồn cuộn lao đến. Vô Diện Vương biết không thể đối đầu, cho nên lập tức chạy về hướng khác, muốn đi vào hư không.
Chỉ là, đột nhiên, một cái bàn tay khổng lồ xuất hiện, dễ dàng kéo hắn ra khỏi hư không.
Ầm ầm!
Bị bàn tay kia trấn áp ở dưới mặt đất, Vô Diện Vương phun ra một búng máu tươi. Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người vừa xuất hiện.
– Vô Diện Vương, lựa chọn của ngươi thật sự là làm cho bổn tông chủ thất vọng.
tông chủ của Nhật Chiếu tông lạnh lùng nói. Một khí tức bạo phát ra, nhanh chóng đóng băng tứ chi của Vô Diện Vương lại.
– Tông chủ.
Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng xuất hiện.
Cơ Uyên tiến lên, gỡ mặt nạ của Vô Diện Vương xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn, kinh khủng kia, hắn cũng không khỏi lắc đầu, nói:
– Hazz. Khuôn mặt trước kia của ngươi anh tuấn cỡ nào. Chỉ vì trà trộn vào tông ta, ngươi lại bỏ được. Thật đúng là đáng tiếc. Nói! Ngươi đến đến cùng là ai.
Kiếm ý mênh mông bộc phát ra. Cung Bản Tàng cười lạnh, nói:
– Kẻ này cứng đầu lắm, cứ để ta dùng hắn tế kiếm mới tốt.
Cơ Uyên ngăn cản, nói:
– Tạm thời không cần giết, hắn vẫn còn có chút tác dụng. Dù sao hắn cũng đến từ Viêm Hoa tông, không bằng chúng ta thử kế hoạch kia một lần, nói không chừng sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Tông chủ, người cho rằng như thế nào?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông gật đầu, nói:
– Ừm. Cứ làm như thế đi.
Đột nhiên!
Cơ Uyên vươn tay, bóp miệng Vô Diện Vương, nói:
– Muốn tự sát sao? Đừng có nằm mơ.
Một sức mạnh huyền diệu nhanh chóng rót vào trong cơ thể Vô Diện Vương, phong bế toàn bộ kinh mạch của hắn.
– Thật sự là tên ghê tởm. Ta liền nói vì cái gì mà mỗi lần tông ta có hành động lớn thì Viêm Hoa tông đều sẽ biết được, nguyên lai chính là do người này truyền ra ngoài. Dù là chém hắn thành muôn mảnh cũng không có gì đáng tiếc.
Cơ Uyên lạnh lùng nói.
– Các ngươi sẽ chỉ tốn công vô ích mà thôi, bbởi vì đã không còn ai biết ta là ai.
Vô Diện Vương giận dữ hét.
Cơ Uyên lắc đầu, nói:
– Chuyện này cũng không nhất định. Nếu quả thật không được thì chúng ta sẽ biến ngươi thành Chiến Tranh Cự Thú. Đến lúc đó, ngươi khẳng định sẽ là một Chiến Tranh Cự Thú cường đại nhất. Dù sao gần đây, thí nghiệm của Đại Yêu Sư đã có tiến triển rất lớn.
Hạp cốc Phong Hống.
Nơi này trông hơi có vẻ hoang vu, ngoại trừ có côn trùng quái dị ngẫu nhiên đi ngang qua thì tạm thời không có người.
– Nơi này rất thú vị.
Lâm Phàm đứng giữa không trung, nhìn về khu vực hoang vu ở phía dưới.
– Suốt ngày bịt mắt trốn tìm nhưng không ngờ đám Thiên Thần giáo này đều chọn lựa nơi hoang vu như vậy. Chẳng lẽ đám người này không có can đảm thành lập địa bàn ở trên mặt đất để nói cho tất cả mọi người, đây là tổng bộ của Thiên Thần giáo ta, ai không phục thì cứ đánh tới sao?
Nếu như là thế thì hắn ngược lại là sẽ coi trọng Thiên Thần giáo thêm mấy phần. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể lắc đầu.
Nhưng hắn cũng minh bạch, Thiên Thần giáo chỉ khó chơi vì bọn chúng ẩn nấp không ra thôi. Nếu chúng dám thò mặt ra, Viêm Hoa tông tuyệt đối có thể dễ dàng hủy diệt.
Lúc này, thân thể rơi xuống, chân đạp mặt đất. Lâm Phàm giơ cao tay, năm ngón tay nắm lại thành quyền. Khi đạt tới đỉnh phong, hắn đánh xuống.
Khi một quyền tiếp xúc với mặt đất, sức mạnh bộc phát ra, mặt đất trầm xuống, vết nứt lan ra khắp bốn phương tám hướng, đá vụn bay lên. Cả một khu vực đã bị một quyền này hủy diệt.
– Đừng ẩn giấu nữa, tất cả đều đi ra cho ta. Ta khổ cực lắm mới tìm kiếm được các ngươi. Đám gia hỏa gan nhỏ như chuột kia, các ngươi có thể suy nghĩ cho ta một chút hay không?
Dưới lòng đất.
Tổng bộ khu thứ sáu của Thiên Thần giáo.
Vô số giáo đồ đang quỳ lạy trước pho tượng, hai tay thì nâng một quyển sách, lẩm bẩm. Mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có sức mạnh hư vô phát ra từ trên người những giáo đồ này và bị pho tượng kia hấp thu.
Đột nhiên!
Âm thanh rạn nứt vang vọng, sau đó càng ngày càng rõ.
Giáo đồ của Thiên Thần giáo ngẩng đầu lên nhìn. Bọn họ chỉ thấy được nham thạch trên đầu đột nhiên vỡ ra, sau đó đổ sụp xuống. Từng tảng đá lớn rơi xuống phía dưới.
Mà khi những giáo đồ này sắp bị đập chết, phía trên xuất hiện một màn ánh sáng, ngăn trở toàn bộ những tảng đá lớn này.
– Đám này ở đâu rồi? Đến cùng là ở đâu?
Lúc này, hạp cốc Phong Hống đã không còn tồn tại. Mặt đất dưới chân Lâm Phàm chỉ còn lại hố sâu chi chít.
Hiện tại, hắn đang cố gắng tìm kiếm, hi vọng tìm thấy tung tích của Thiên Thần giáo.
Hắn không biết liệu tổng bộ khu thứ sáu có cường giả hay không. Nếu có Hộ Giáo Pháp Vương thì tốt rồi, mình có thể thoải mái chiến đấu một phen, kiểm tra xem thực lực của mình đã đến mức độ nào.
Nhưng vào lúc này, trong một cái hố to sâu không thấy đáy ở đằng xa, có gợn sóng tựa như là do vô số phi cầm hình thành vậy, giống như là thủy triều cuốn tới.
Ở trong đó còn vang lên tiếng gào thét bén nhọn.
– Cái gì vậy?
Lâm Phàm nghi hoặc. Sau đó, một quyền ẩn chứa sức mạnh mênh mông nhanh chóng được hắn đánh ra.
Ầm!
Ầm!
Gợn sóng kia lập tức nổ tung, máu tươi rơi xuống, còn có từng cái bóng đen có thể tích rất nhỏ rơi vào trong hố sâu.
– Người nào?
– Ai dám đến đây làm càn vậy.
Từng tiếng hét giận giữ vang lên từ trong hố sâu kia.
Lâm Phàm cũng không muốn hỏi nhiều hoặc là nhiều lời. Thiên Hà Vương Đỉnh xuất hiện, miệng đỉnh hơi nghiêng, nước sông cuồn cuộn chảy ra, hình thành dòng nước ngập trời, đổ ập xuống hố sâu kia.
Lâm Phàm vỗ một chưởng lên trên Thiên Hà Vương Đỉnh. Thiên Cương chi lực tràn vào khiến cho Thiên Hà Vương Đỉnh chấn động.
Dòng nước ngập trời kia càng trở nên dữ dội. Mỗi giọt nước tựa như là một mũi tên, nhanh chóng lao xuống hố sâu.
Lập tức, từ trong hố sâu kia, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vọng khắp đất trời.
Điểm tích lũy nhanh chóng tăng trưởng. Sau đó, Lâm Phàm khẽ động, nhanh chóng nhảy thẳng xuống hố sâu kia.
– Các cường giả của Thiên Thần giáo đều đi ra cho ta. Mau chóng xếp hàng, tung hoa, thổi kèn để nghênh đón bản đại gia giáng lâm.
Lâm Phàm hô lên. Giọng nói hình thành sóng âm vang vọng ở trong hố sâu.
Đột nhiên, Lâm Phàm dừng bước lại.
– Ta đã nói mà, dòng nước ngập trời của ta tại sao lại chỉ có thể kiếm được một chút điểm tích lũy như thế? Chẳng lẽ tổng bộ nơi này lại không có người hay sao? Nguyên lai là tất cả đều đang trốn ở trong cái xác rùa đen này.
Lúc này, trước mắt Lâm Phàm xuất hiện một màn ánh sáng che chở đại bộ phận giáo đồ của Thiên Thần giáo, nước sông đánh vào trên màn sáng này thì lại không có bất luận động tĩnh gì.
Thu!
Nước sông chảy về trong Thiên Hà Vương Đỉnh.
Sau đó, Lâm Phàm nhanh chóng nắm một bên đỉnh rồi hắn chợt quát to và vung Thiên Hà Vương Đỉnh lên, đập về màn sáng.
Uỳnh!
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng. Chịu một đòn này, màn sáng nhanh chóng trở nên ảm đạm. Thanh âm truyền vào trong, những giáo đồ của Thiên Thần giáo đang cầu nguyện kia lập tức lấy tay bịt lấy lỗ tai của mình lại nhưng vẫn có người bị thanh âm chấn đến thất khiếu chảy máu, trong nháy mắt đã chết đi.
– Thì ra là ngươi, phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông.
Ở trong màn sáng có một người đứng ở trong đám người ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy Lâm Phàm, hắn đột nhiên hô lên.
– Ồ. Hiện tại, ta thật sự nổi danh như vậy hay sao? Ai cũng có thể nhận ra ta. Cảm giác này cũng thực không tồi.
Lâm Phàm nở nụ cười. Hắn không ngờ khoảng thời gian điên cuồng tìm Thiên Thần giáo để gây phiền phức này cũng không phải là không có chỗ tốt. Việc này khiến cho càng nhiều người có thể nhận biết mình.
– Đúng. Không sai. Chính là ta. Cái xác rùa đen này cũng thật thú vị nhưng… còn chưa đủ để cản ta đâu.
Lâm Phàm thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh rồi vung tay nhanh chóng nện một quyền lên trên màn sáng.
Ầm!
Màn sáng càng thêm ảm đạm. Lâm Phàm ồ lên một tiếng. Hắn cũng không ngờ màn sáng này còn có thể chịu được một quyền này nữa. Quả thật là rất thú vị.
Bỗng nhiên.
Xoạt xoạt!
Pho tượng kia xuất hiện rất nhiều vết rạn.
– Thì ra là thế, màn sáng này là pho tượng sinh ra. Chẳng lẽ là cái này có kết nối với hai tên lùn kia hay sao?
– Ta sẽ chỉ đánh một đòn cuối cùng nữa thôi. Nếu như đánh không nát, ta sẽ rời đi.
Ầm ầm!
Quầng sáng chói mắt bạo phát ra.
Pho tượng kia chia năm xẻ bảy, chỉ có một đôi chân còn đứng ở nơi đó.
Chịu dừng một quyền này, màn sáng tựa như là đồ sứ vậy, vết nứt dày đặc nhưng còn miễn cưỡng chưa biến mất.
– Ta không nói gì.
Lâm Phàm lại tiếp tục vỗ một chưởng vào màn sáng.
Phịch!
Màn sáng lập tức hóa thành vô số điểm sáng bay khắp trời.
Sau đó, Lâm Phàm nhìn về phía giáo đồ của Thiên Thần giáo ở phía dưới, trong con mắt của hắn lóe ra vẻ điên cuồng.
– Các ngươi đều là ta.