Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 331: Tái chiến người mạnh nhất trên thế gian

Chương 331: Tái chiến người mạnh nhất trên thế gian




– Các ngươi mặc dù rất yếu, nhưng ta sẽ không ghét bỏ các ngươi. Chỉ có ta mới chính thức quan tâm tới các ngươi. Mặc kệ các ngươi xấu xí hay là nghèo khó, từ đầu đến cuối, tình cảm của ta vẫn không thay đổi. Ta sẽ không vứt bỏ, không buông bỏ. Ta sẽ một mực tìm kiếm các ngươi, cố gắng đánh bọn ngươi thành thịt nát.
– Nói cho ta biết, Pháp Vương của các ngươi ở đâu rồi?
Sau khi lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc rồi còn ngưng luyện Lực Lượng Chi Tâm, hắn đã triệt để tự mãn. Hiện tại, hắn cần đối thủ cường đại hơn.
Pháp Vương của Thiên Thần giáo có lẽ sẽ có kẻ rất mạnh, nhưng cũng có kẻ yếu. Tỉ như Lực Đế Chi Chủ thì thật rất mạnh, thế nhưng mà những Pháp Vương khác chưa chắc sẽ cường đại như thế.
Không. Cho dù là Lực Đế Chi Chủ, hiện tại hắn cũng không e ngại. Mặc dù không nhất định có thể trấn áp Lực Đế Chi Chủ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có chút sức phản kháng nào như lúc trước.
– Phong chủ của Vô Địch phong, giáo ta cùng ngươi sẽ không đội trời chung.
Trong đám giáo đồ, người kia tức giận gào thét. Từ trên thân thể của người này, vô số con dơi màu đen bay ra, nhanh chóng đánh về phía Lâm Phàm.
Trên không trung, hàm răng nhỏ bén nhọn bạo lộ ra, tựa như là có thể cắn xé bất cứ sinh vật nào thành mảnh vỡ.
– Có ở đây không?
Lúc này, Lâm Phàm lâm vào trầm tư. Xem ra, Hộ Giáo Pháp Vương của khu thứ sáu cũng không ở đây. Chuyện này khiến hắn có chút tiếc nuối.
Đứng trước đại địch như Lâm Phàm, trong nội tâm giáo đồ của Thiên Thần giáo chỉ có hoảng sợ. Bọn họ đã sớm biết được, phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông không có việc gì liền ưa thích tìm giáo đồ của Thiên Thần giáo để giết chết, cũng không biết có bao nhiêu giáo đồ đã chết ở trên tay người này.
Bây giờ, tổng bộ khu thứ sáu của bọn họ lại bị người này phát hiện. Đây là chuyện mà bọn họ không suy nghĩ đến.
– Ta muốn xé nát thân thể của ngươi, uống máu của ngươi.
Thanh âm của người kia tràn đầy lửa giận. Chỉ là, khi vừa tới trước mặt Lâm Phàm, toàn bộ thân hình của hắn đột nhiên giống như bị khống chế.
– Quá yếu!
Lâm Phàm vươn tay, đánh ra một chưởng.
– Uỳnh!
Tiếng nổ tung vang vọng. Một chưởng này bộc phát ra sức mạnh không có cách nào địch nổi. Trong nháy mắt, người kia nổ tung.
– Ngươi quá yếu! Ta còn không cần hỏi tên của ngươi nữa, cảm giác quá thừa thãi.
Lâm Phàm lắc đầu. Hắn không hề có cảm giác thoải mái. Bởi vì thậm chí ngay cả cơ hội để so chiêu cũng không có. Không thể không nói, việc này khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Sau đó, Lâm Phàm giơ hai tay lên, mười ngón nắm chặt. Một quầng sáng rực rỡ xuất hiện, bao phủ nắm tay lại rồi hắn đột nhiên một đập xuống.
– Tất cả đều đi chết đi. Đây là hành động thể hiện tình cảm của ta đối với các ngươi.
Ầm!
Trong nháy mắt, không gian nổ tung. Một dòng lũ bằng cương khí nhanh chóng nổ tung ở trong hố sâu. Những nơi dòng lũ đi qua đều không còn tồn tại bất cứ thứ gì. Khi bị dòng lũ bằng cương khí chạm đến, giáo đồ của Thiên Thần giáo lập tức nổ tung, hóa thành tro tàn, ngay cả một chút xíu cặn bã đều không tồn tại.
Điểm tích lũy cũng không ngừng kéo lên.
– Số giáo đồ của khu thứ sáu cũng không phải là ít.
Mặc dù đây đều là kẻ yếu nhưng được cái số lượng nhiều, cho nên tốc độ tăng trưởng điểm tích lũy cũng khiến cho Lâm Phàm vui mừng. Chỉ mới vẻn vẹn một quyền, hắn đã có thêm hơn 30,000 điểm tích lũy.
Lúc này, ngoại trừ Lâm Phàm, dưới hố sâu đen kịt này không có bất kỳ sinh linh gì nữa.
Đúng lúc này, dòng lũ tiêu tán, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh.
Khu thứ sáu đã bị hủy diệt.
Chỉ có một việc khiến cho Lâm Phàm cảm thấy hơi tiếc nuối, đó chính là toàn bộ nhẫn trữ vật đã bị dòng lũ bằng cương khí kia phá hư, ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại. Xem ra lần sau, hắn cần phải chú ý một chút, vô luận như thế nào cũng phải tìm cách giữ lại nhẫn trữ vật.
Đúng lúc này, từ trong vực sâu vô tận, một tờ giấy mượn sức gió, bay lên.
– Đây là cái gì?
Lâm Phàm vươn tay, bắt lấy tờ giấy này. Sau khi đọc xong, hắn cũng hơi kinh ngạc. Nguyên lai ở trong tờ giấy này có ghi lại một vài việc xảy ra trong thời gian gần đây, giống như là báo chí ở kiếp trước. Đây cũng là một trong những thủ đoạn trọng yếu cho vô số tông môn ban bố tin tức.
Trang giấy này tựa như là do vật liệu đặc thù chế thành, năng lực kháng tổn hại khá mạnh, bình thường cũng khó có khả năng hư hao.
– Cái này…
Bỗng nhiên, một tin tức khiến cho Lâm Phàm chú ý, đây là tin tức do Nhật Chiếu tông tuyên bố.
Một đệ tử của Viêm Hoa tông đã trà trộn vào Nhật Chiếu tông đến tận mười lăm năm, trở thành một trưởng lão cao tầng của Nhật Chiếu tông. Bây giờ, người này đã bị Nhật Chiếu tông hàng phục, sắp sửa bị xử quyết.
Vô Diện Vương.
Lâm Phàm lâm vào trầm tư. Hắn cũng không nhận ra Vô Diện Vương này đến cùng là ai. Thế nhưng mà người này có thể tiềm phục tại Nhật Chiếu tông mười lăm năm, đúng là cực kỳ dũng cảm. Dũng khí bực này khiến cho hắn bội phục. Ngươi này rõ ràng vì Viêm Hoa tông quật khởi, mà nguyện ý vứt bỏ hết thảy, thay đổi thân phận, giấu ở trong tông môn của địch nhân.
Bây giờ, người này lại bị phát hiện và sắp bị xử quyết. Cho dù là hắn muốn cứu người này cũng thúc thủ vô sách, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nhật Chiếu tông có không ít cường giả, nhất là Cung Bản Tàng kia. Muốn cứu người khi Nhật Chiếu tông đã đề phòng cũng là một việc khó như lên trời.
Giờ phút này, Lâm Phàm phiêu phù ở trong hư không, tay nắm lấy trang giấy này mà lâm vào trầm tư.
Cứu là nhất định phải cứu, thế nhưng mà làm như thế nào để cứu thì còn cần phải suy nghĩ cẩn thận hơn.
– Hazz. Lão huynh, ta cũng muốn cứu ngươi, nhưng mà bất lực.
Trầm tư một lát, hắn thở dài. Thật sự là hắn không có nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.
Viêm Hoa tông, ngọn núi của Thiên Tu.
Thiên Tu ngồi xếp bằng ở chỗ kia, mặt không thay đổi nhìn trang giấy ở trước mặt nhưng ngón tay của ông vẫn đang run nhè nhẹ chứng tỏ ông cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
– Sư huynh…
Lúc này, Hỏa Dung đi tới, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nhưng khi nhìn thấy trang giấy này, ông cũng rõ ràng sư huynh đã biết chuyện.
– Sư huynh, việc này không thể xúc động.
Hỏa Dung nói. Ông biết Vô Diện Vương là ai. Thậm chí có thể nói, ngoại trừ sư huynh thì toàn bộ tông môn cũng chỉ có ông biết, cho dù là tông chủ cũng không biết.
– Nhật Chiếu tông rõ ràng là cố tình lan truyền tin tức. Đây là âm mưu đó.
Hỏa Dung vội la lên. Việc này không phải là đơn giản như tưởng tượng vậy hoặc là nói nguy cơ trùng trùng, tràn đầy nguy hiểm. Dù ông biết thực lực của sư huynh cực kỳ cường hãn nhưng việc này cũng thật quá nguy hiểm.
– Ta biết.
Thiên Tu gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ rồi thản nhiên nói:
– Sư đệ trở về đi, việc này ta biết.
Hỏa Dung lắc đầu, nói:
– Sư huynh, năm đó là tự hắn lựa chọn con đường này. Lúc đó, hắn đã nghĩ đến kết quả như này rồi. Ta biết, hắn không oán không hối, càng không hi vọng có người đi cứu hắn.
Nếu như tin tưởng lời của sư huynh, vậy thì ông cũng không phải là người quen của sư huynh rồi.
Sắc mặt của Thiên Tu vẫn như thường, như một lão tăng nhập định khiến cho người ta không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của ông lúc này.
Nhưng mà Hỏa Dung biết ý nghĩ trong lòng sư huynh.
– Sư huynh…
Nguyên bản hắn còn muốn nói điều gì, nhưng mà còn chưa kịp nói thì đã bị Thiên Tu đánh gãy.
– Sư đệ, hắn vì tông môn lựa chọn con đường này, chính là con đường của hắn. ta biết hắn không oán không hối.
Thiên Tu nói.
Nghe Thiên Tu nói như vậy, Hỏa Dung gật đầu, thầm nghĩ sư huynh rốt cục nghĩ thông suốt. Chỉ là lời kế tiếp của Thiên Tu lại làm cho Hỏa Dung kinh hãi.
– Nhưng hắn đã hi sinh mười lăm năm cho tông môn. Cho dù là một đệ tử bình thường thì lão phu không thể mặc kệ, không để ý đến, huống chi hắn…. còn là đệ tử ký danh của lão phu.
Thiên Tu nói:
– Sư đệ, ngươi không cần nói nữa. Việc này không cần tuyên truyền ra ngoài, hết thảy đều là chuyện riêng của lão phu, không có quan hệ với tông môn, càng không cần để tông chủ biết được.
– Sư huynh, ngươi không thể làm như vậy. Nếu không suy nghĩ thì vì người khác, ngươi cũng nên suy nghĩ cho đồ đệ bảo bối kia của ngươi chứ.
Hỏa Dung quát. Sắc mặt đỏ bừng hiển nhiên là gấp.
Thiên Tu cười, nói:
– Lão phu đã lưu lại hết thảy cho đồ đệ của ta.
– Sư huynh!
– Cấm!
Lập tức, Thiên Tu lên tiếng. Thân thể của Hỏa Dung giống như bị cái gì đó chế trụ. Dù Hỏa Dung có cố gắng phản kháng như thế nào đi nữa đều không có bất kỳ tác dụng nào.
Lúc này, Thiên Tu đứng dậy, đi đến trước mặt Hỏa Dung và nói:
– Sư đệ, tông môn to lớn, không thể có bất kỳ tổn thất nào. Chuyện này sư huynh cũng minh bạch, nhưng đó là đệ tử ký danh của ta. Ta cũng không thể mặc kệ hắn được. Mười lăm năm qua, hắn đã kính dâng hết thảy vì tông môn. Ta há có thể để hắn buồn lòng. Dù hắn không oán ta, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.
– Ngươi cùng vi huynh có tình cảm tốt nhất, ngươi chẳng lẽ không minh bạch hay sao?
Hỏa Dung há miệng như muốn nói cái gì đó nhưng lại không có thanh âm nào vang lên. Sau đó, từ trong mi tâm, một sợi Thời Gian Pháp Tắc chui ra, bay tới trước mặt Thiên Tu.
– Sư huynh, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy mà thôi. Ngươi nhất định không thể có chuyện.
Thiên Tu cười, nuốt sợi Thời Gian Pháp Tắc này vào trong bụng, nói:
– Sư đệ, ngươi không cần tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhất là không được để đồ đệ của ta biết. Mặc dù thực lực của tông chủ sư huynh không bằng ta, nhưng cũng đủ để trấn thủ tông môn rồi.
Lập tức, Thời Gian Pháp Tắc tràn ngập ở trong cơ thể Thiên Tu, thân thể của ông dần dần trẻ lại, râu dài màu trắng không ngừng ngắn lại, cuối cùng biến mất.
Lúc này, xuất hiện ở trước mắt Hỏa Dung là một khuôn mặt tuấn lãng, tà khí. Đôi mắt kia giống như là có tà quang khiến cho Thiên Tu lộ vẻ vừa chính vừa tà. Sau đó, Thiên Tu vươn tay về phía hư không giống như đang mò cái gì.
– Lão bằng hữu, nhiều năm không thấy, ngươi cũng nên trở về. Chúng ta sẽ tái chiến người mạnh nhất trên thế gian.
Hưu!
Từ trong hư không, một vệt sáng lao ra. Đây là một thanh trường thương màu tím. Bên trên chuôi thương có một con rồng màu tím lượn vòng, quấn quanh. Sau đó, con rồng màu tím kia tản ra hào quang chói sáng rồi không ngừng di chuyển, quấn quang người Thiên Tu, cuối cùng hình thành một bộ áo giáp dữ tợn bá khí.
Một khí tức thế gian không ai có thể ngăn cản phát tán ra.
Nhìn người ở trước mắt này, Hỏa Dung lẩm bẩm trong lòng:
– Sư huynh… Trở về.
– Sư đệ bảo trọng, tông môn liền dựa vào các ngươi. Tuy rằng Nhật Chiếu tông không đáng nhắc đến nhưng ta cũng nên coi trọng mới được.
Lập tức, Thiên Tu đi vào hư không và nhanh chóng biến mất.
Hỏa Dung khôi phục tự do. Ngẩng đầu nhìn về phương xa, ông lo lắng nói:
– Sư huynh, ngươi nhất định không thể có chuyện.
Hắn biết, lần này nguy cơ trùng trùng, tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy.
Hơn nữa, ông còn không thể để người khác biết, sư huynh đã rời khỏi tông môn, nếu không Thiên Thần giáo tuyệt đối sẽ thừa cơ xuất thủ. Mặc dù thực lực của tông chủ sư huynh cũng rất mạnh, thế nhưng mà vẫn là chênh lệch không ít với Thiên Tu sư huynh.
Dù sao, sư huynh cũng chính là cường giả đã bước vào cấp độ kia. Nếu như lần này chỉ có người Nhật Chiếu tông tại thì có lẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng ông chỉ sợ Nhật Chiếu tông lại liên lạc với…
Hỏa Dung đã không dám tưởng tượng tiếp nữa. Việc bây giờ là cần bảo trì bình thường, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức sư huynh không ở Viêm Hoa tông ra ngoài, nếu không sợ rằng sẽ dẫn tới bất an.
– Vì cái gì mà tâm thần của ta lại hoảng loạn.
Lúc này, trái tim của Lâm Phàm không ngừng đập mạnh. Hắn luôn có cảm giác giống như sẽ có chuyện gì phát sinh, nhưng lại không biết cụ thể sẽ là chuyện gì.
Điểm tích lũy: 385,100
Bây giờ, điểm tích lũy tích lũy đến gần bốn trăm nghìn. Số lượng giáo đồ của Thiên Thần giáo bị hắn giết chết cũng nhiều vô số kể. Hắn cũng không biết là mình đã giết bao nhiêu. Dù sao dưới một đòn, toàn bộ giáo đồ Thiên Thần giáo của khu thứ sáu đã ngã xuống, ngay cả cặn cũng không còn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất