Chương 334: Một thương chống sạch sẽ
…
Thiên Tu nghiêm mặt lại, tay nắm chặt trường thương, sức mạnh nhảy lên tới đỉnh phong. Đến tầng thứ này, một cái sơ sẩy đều có thể khiến bọn họ vạn kiếp bất phục.
Trên thế gian, người có thể cùng ông sánh vai không nhiều nhưng cũng không ít.
Đáng tiếc là Nhật Chiếu tông không có.
Ông biết Thánh Đường tông rất muốn hắn chết, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội. Bây giờ đệ tử ký danh của ông tiềm phục tại Nhật Chiếu tông bị bắt lại, tin tức xử quyết còn được công bố ra ngoài, đơn giản chính là vì dẫn ông tới.
Tuy biết sẽ có vô số cường giả đang chờ đợi nhưng ông vẫn không lo không sợ. Cho dù Vô Diện Vương chỉ là một đệ tử ký danh thì vẫn là đệ tử của ông, sao ông có thể để người khác giết chết
Huống chi, vì tông môn, đệ tử này đã trả giá nhiều như thế, sao ông có thể vì tự vệ, mà vứt bỏ hắn được.
– Bích Không, chớ sợ, vi sư sẽ không để ngươi chết ở chỗ này.
– Cơ Uyên, Cung Bản Tàng gọi chủ tử của các ngươi ra đi. Các ngươi dẫn lão phu tới đơn giản chính là muốn lưu lão phu lại, nhưng lão phu há lại là người mà các ngươi có khả năng đối mặt. Tất cả đều cút ra đây cho lão phu.
Tiếng hét to, vang động núi sông, mang theo hung uy vô tận đánh nát hư không. Thiên Tu xoay đầu, tìm kiếm người đang ẩn nấp.
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong Nhật Chiếu tông, một đôi mắt đột nhiên mở ra, tựa như là không dám tin.
– Khí tức này… là Thiên Tu, làm sao có thể, làm sao mà hắn lại tới.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông kinh hãi, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
– Không tốt, Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng không phải là đối thủ của hắn.
Lập tức, tông chủ của Nhật Chiếu tông bước vào hư không, đi về phương xa.
Cung Bản Tàng cùng Cơ Uyên đều biến sắc, tựa như là nghĩ đến chuyện gì đó kinh khủng vậy.
– Ngươi là Thiên Tu…
Toàn bộ Viêm Hoa tông thì chỉ có Thiên Tu mới có thể có được khí tức này, uy thế này.
– Ừm? Làm sao, lão phu tới làm các ngươi thấy bất ngờ hay sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết người này là đệ tử ký danh của lão phu?
Thiên Tu ngưng thần nói. Cứ tiếp tục giả vờ đi, các ngươi thật sự cho rằng lão phu sống nhiều năm như vậy hết thảy đều là toi công hay sao.
Đầu tiên giả bộ như không biết mình là ai sau đó đột nhiên ra tay độc ác, tình huống ông đã gặp qua không biết bao nhiêu làn rồi.
Chỉ là, tình huống lúc này có chút không đúng. Hư không xung quanh rõ ràng không có một ai, cường giả của Thánh Đường tông lại không có đến, chuyện này sao có thể xảy ra.
Nhật Chiếu tông khẳng định biết không phải là đối thủ của lão phu, nhất định sẽ cầu viện cường giả của Thánh Đường tông.
Mà cường giả của Thánh Đường tông vẫn muốn giết chết mình, cho nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này.
– Lão sư…
Hàn Bích Không lệ rơi đầy mặt. Hắn không ngờ lão sư lại thật sự tới cứu mình, hắn chỉ là một đệ tử ký danh của lão sư thôi mà.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Bích Không, chờ vi sư xử lý cường giả của Thánh Đường tông rồi sẽ cứu ngươi ra ngoài. Những năm này ngươi đã vất vả rồi.
Hàn Bích Không lắc đầu, nói:
– Lão sư, bọn họ không biết ta là đệ tử ký danh của ngài.
– Bích Không… Chờ một chút.
Lúc này, Thiên Tu sửng sốt nói:
– Ngươi vừa mới nói cái gì? Bọn họ không biết ngươi là đệ tử ký danh của lão phu hay sao?
Hàn Bích Không lắc đầu, nói:
– Không biết.
– Cơ Uyên, Cung Bản Tàng, các ngươi không có đi Thánh Đường tông tìm chủ tử của các ngươi.
Ánh mắt của Thiên Tu lập tức khóa chặt hai người Cung Bản Tàng. Chỉ cần bọn họ mở miệng, ông sẽ có thể biết được hết thảy.
Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng đột nhiên lui lại một bước, con ngươi co lại. Nghìn tính vạn tính, bọn họ cũng không có nghĩ rằng mình lại dẫn Thiên Tu tới.
– Lão phu minh bạch.
Thiên Tu lập tức nhẹ nhàng thở ra. Từ tông môn đến đây, sắc mặt của ông vẫn rất ngưng trọng, bởi vì ông biết trận chiến này sẽ rất gian khổ. Nếu như một đối một thì ông cũng không sợ. Nhưng cường giả của Thánh Đường tông không chỉ có một tên, nếu như bọn họ cùng xông lên quần ẩu thì hậu quả khó mà lường được, khả năng ông ngã xuống tại Nhật Chiếu tông là rất cao.
Nhưng hôm nay, đám người kia lại không đến, vậy thì còn hù dọa được ai đây.
Đều lớn tuổi như vậy, không ngờ ông lại cũng sẽ bị hù sợ. Thật đúng là mất mặt.
Nguyên bản đang cảnh giác, ông cũng buông lỏng, người đều trở nên tùy ý hơn.
Cơ Uyên kinh hãi nói:
– Thiên Tu, ngươi làm sao lại đến? Ngươi lại rời tông, ngươi… Ngươi.
Bởi vì quá mức hoảng sợ mà hắn cũng không biết nên nói cái gì. Tại sao Thiên Tu lại tới? Nói đùa cái gì vậy. Tại sao lần này hắn lại dẫn tồn tại kinh khủng bực này tới.
– Nếu đã tới, vậy cũng chớ đi. Cung Bản Tàng, bốn mươi năm trước, ngươi thừa lúc lão phu bị trọng thương để đánh lén, cho nên ta chỉ có thể tiếp được một kiếm của ngươi. Thế là từ đó đến nay, ngươi liền tự xưng Kiếm Đạo Chi Thần, ở bên ngoài nói khoác, lão phu chỉ có thể tiếp một kiếm của ngươi.
– Lão phu lòng dạ như biển, cho nên từ trước tới giờ không để việc này ở trong lòng. Nhưng bây giờ nếu ngươi đã tới, vậy ta liền tiếp thêm một kiếm của ngươi. Chỉ có điều, ngươi dám rút kiếm sao?
Thiên Tu buông lỏng. Cường giả của Thánh Đường tông không đến thì ai có thể lưu ông lại, ai có thể chiến đấu với ông.
Lúc đầu, ông còn nơm nớp lo sợ, bởi vì cường giả so chiêu có thể nói là kinh thiên động địa, nếu như bị mấy cường giả của Thánh Đường tông áp chế, ông cũng không có nắm chắc nói có thể dẫn người còn sống rời đi.
Bây giờ, đám lợn Nhật Chiếu tông này thậm chí vẫn không biết người mà bọn họ dẫn tới là ai. Thật đúng là chuyện khiến cho người ta cười đến rụng răng.
Bàn tay của Cung Bản Tàng chộp vào chuôi kiếm, nhưng đối mặt với Thiên Tu, hắn lại không có dũng khí rút kiếm.
Thiên Tu nhanh chóng vác trường thương lên vai, bỏ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt lúc tuổi còn trẻ.
– Lần này, lão phu lấy trạng thái đỉnh phong đến đây là muốn thoải mái đánh một trận nhưng kết quả là….Các ngươi là muốn trêu đùa lão phu hay sao? Hay là nói, các ngươi quá mức tưởng niệm lão phu, cho nên mới dùng biện pháp này mời ta đến nói chuyện cũ?
Nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Tu, Cung Bản Tàng lập tức nhớ lại chuyện cũ. Khi đó, hắn cũng còn rất trẻ trung, tại Nhật Chiếu tông hắn được xưng là kỳ tài Kiếm Đạo, không người có thể cùng hắn sánh vai, thậm chí mấy đại tông môn cũng không có mấy người có thể cùng hắn sánh vai.
Chỉ là về sau, hắn gặp được một người trẻ tuổi. Người này tùy tiện lấy một thanh kiếm phổ thông ra, chặt đứt kiếm của hắn, cho hắn biết cái gì mới là kiếm mạnh nhất. Người tuổi trẻ kia chính là Thiên Tu.
Về sau có một lần, hắn biết Thiên Tu bị trọng thương liền vội vàng tìm tới rồi không quan tâm, rút kiếm trấn áp. Kết quả rất tốt, Thiên Tu chỉ có thể tiếp một kiếm của hắn, sau đó bỏ chạy.
Từ nay về sau, hắn phong kiếm, không rút kiếm chiến đấu cùng người khác nữa, đồng thời hắn còn lan truyền tin tức, ngoại trừ Thiên Tu thì không còn người có thể tiếp một kiếm của hắn.
Dựa vào thanh danh này, hắn đã lăn lộn 40 năm. Bây giờ, Thiên Tu xuất hiện ở trước mặt hắn, để hắn rút kiếm, hắn lại cảm thấy run rẩy, e ngại.
Lúc này, Thiên Tu đi về phía Đoạn Đầu đài.
– Cung Bản Tàng rút kiếm đi. Để ta nhìn xem lão phu còn có thể tiếp một kiếm này của ngươi hay không?
Chỉ là, dù ông có nói như thế nào, Cung Bản Tàng cũng không có rút kiếm, mặt đỏ tới mang tai, nói:
– Thiên Tu, ngươi đừng khinh người quá đáng.
– Ta khinh ngươi thì làm sao? Có bản lĩnh thì ngươi rút kiếm chiến đấu với ta.
Sau đó, ông đưa mắt vừa nhìn về phía Cơ Uyên đang luống cuống ở một bên.
– Cơ Uyên, chúng ta cũng đã lâu không thấy rồi. Sao ngươi vẫn còn giữ cái cối xay rách nát này vậy? Hiện giờ người thế nào? Đã lĩnh ngộ ra đại thần thông vô song nào chưa?
Cơ Uyên đỏ mặt, nói:
– Thiên Tu, chớ có càn rỡ, vật này chính là Thiên Cực Luân Hồi Thạch, có thể khám phá Vận Mệnh Trường Hà.
– Hừ. Ta nói là cối xay rách nát thì chính là cối xay rách nát. Ngươi nên biết vì sao mà bốn mươi năm trước, lão phu không giết ngươi chứ? Đó là vì lão phu muốn nhìn một chút, sau khi cầm cái cối xay rách nát này thì ngươi có thể trưởng thành đến mức nào. Bây giờ xem ra, ngươi cũng phế đi rồi. Lần này, chắc ngươi không thể thôi diễn ra rằng lão phu sẽ đến đi?
Thiên Tu khinh thường cười, đi thẳng tới Đoạn Đầu đài, phá vỡ phong ấn trên người Hàn Bích Không.
– Cho nên nói, phế vật giết ngược lại là đáng tiếc, giữ lại về sau cũng có thể chế giễu.
Thiên Tu nhục nhã không chút kiêng kỵ, nhưng mà Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng cũng không dám hành động.
Bọn họ cũng thật không ngờ lần này lại dẫn Thiên Tu tới.
– A!
Tiếng hét không cam lòng vang lên. Cung Bản Tàng tức giận gào thét, thần sắc dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Thiên Tu.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Hét cái gì mà hét? Giọng thì rất lớn, nhưng có bản lĩnh thì ngươi rút kiếm đi, để lão phu nhìn xem Kiếm Đạo của ngươi đã tiến bộ như thế nào.
– Sĩ khả sát bất khả nhục, Thiên Tu ngươi quá càn rỡ.
Âm vang!
Không chịu nổi nữa, Cung Bản Tàng rút kiếm ra. Kiếm thần ý phản phác quy chân bạo phát ra. Không thấy quầng sáng, không thấy ba động, chỉ là một kiếm tùy tiện chém tới, nhanh đến cực hạn, cũng sắc bén đến cực hạn.
Đây là Kiếm Đạo mà Cung Bản Tàng lĩnh ngộ.
Một kiếm ra, thiên địa tựa như là đọng lại vậy.
Lúc này, đột nhiên, một thanh trường thương phá không mà đến, dễ như trở bàn tay, chặn một kiếm của Cung Bản Tàng lại.
Không có bất kỳ ba động gì, càng không có bất luận khí thế gì, ở trong tay Thiên Tu, chỉ động tác đâm đơn giản lại hóa mục nát thành thần kỳ, hủy diệt hết thảy chiêu thức.
– Đây là… Thần.
Cung Bản Tàng trợn tròn mắt. Chỉ thấy phía trên Thiên Tùng Kiếm xuất hiện vô số vết rạn, mặc dù không có vỡ tan, lại cách vỡ tan không xa.
– Lão phu vẫn chỉ là Bán Thần, khoảng cách đến thần còn kém rất nhiều. Như thế nào? Lão phu phải chăng rất khiêm tốn.
Thiên Tu cười nói. Trong chớp mắt, mũi nhọn của trường thương đã đâm thẳng đến chỗ mi tâm của Cung Bản Tàng.
Không có bất kỳ ba động gì lại làm cho Cung Bản Tàng không có cách nào động đậy, tựa như là toàn bộ thân hình đều bị phong tỏa lại vậy.
– Động đi.
Cung Bản Tàng rống giận trong lòng, muốn để thân thể động đậy thế nhưng mà khí cơ toàn thân đều bị khóa chặt lại, không thể động đậy.
Đúng lúc này, từ hư không, một cánh tay nhô ra, khoác lên vai Cung Bản Tàng rồi kéo mạnh về sau, muốn cứu hắn.
– Hừ. Ngươi rốt cuộc đã đến. Nhưng ngươi muốn cứu người đi thì cũng phải lưu lại chút gì đó chứ.
Thiên Tu cười. Cổ tay khẽ động. Lập tức, một cánh tay đẫm máu bay lên.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
– Thiên Tu, ngươi lại chém cánh tay phải của ta.
Cung Bản Tàng quát ầm lên. Lúc này, ở chỗ cánh tay phải bị một sức mạnh huyền diệu bao phủ, sau đó một cánh tay rất bé nhỏ mọc ra.
Thiên Tu cười, nói:
– Không thú vị. Thì ra là Sinh Sinh Tạo Hóa thuật. Đáng tiếc, ngươi còn không có lĩnh ngộ hoàn toàn, cho nên chỉ sinh trưởng ra cánh tay nhỏ như vậy.
– Nhưng đây cũng là cơ duyên mà lão phu đưa cho ngươi. Về sau, ngươi cứ cầm kiếm bằng tay trái đi.
Thiên Tu hời hợt nói.
Mặc dù Cung Bản Tàng đã dùng Sinh Sinh Tạo Hóa thuật để đoạn chi trùng sinh, nhưng chỉ mọc ra được một cánh tay thật nhỏ, về sau muốn thay đổi cũng không được.
– Thiên Tu, ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập.
Cung Bản Tàng gào thét, thần sắc dữ tợn, hai con ngươi đều biến thành đỏ hồng, hiển nhiên là rất phẫn nộ.
– Bây giờ, không cần ngươi nói, chúng ta đã là thế bất lưỡng lập rồi.
Thiên Tu cười nói. Sau đó, nhìn về phía bóng người ở một bên, ông nói:
– Tông chủ đi ra mới là sáng suốt. Bởi vì, coi như toàn bộ trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn các ngươi ra hết, lão phu chỉ cần một thương cũng có thể dọn sạch sẽ.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông âm trầm nói:
– Thiên Tu, không ngờ ngươi lại đạt đến mức độ này. Xem ra, ngươi cũng sắp đột phá Bán Thần rồi. Chẳng qua nếu như ngươi dám can đảm đại khai sát giới ở Nhật Chiếu tông, Thiên Tông điện tuyệt đối sẽ không mặc kệ, thậm chí sẽ liên hợp những tông môn khác cùng chế tài Viêm Hoa tông. Hậu quả bực này ngươi tiếp nhận nổi sao?