Chương 346: Ta phải học được cách chịu nhục
------------------
- Quả thật là biện pháp tốt.
Bây giờ, Huyết Luyện Tôn Giả rất bội phục Lâm Phàm.
Thu nạp càng nhiều nhân tài trong Thiên Thần giáo, sau đó mang giáo đồ, trốn đi xa, thành lập một tông môn mới, trở thành một tông chi chủ, chuyện này quả là trăm lợi mà không có hại.
- Cuối cùng, bản tôn giả vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi thật không nguyện ý cùng bản tôn giả gây dựng cơ đồ hay sao?
Huyết Luyện Tôn Giả cũng hơi tiếc tài. Nhân tài như thế mà không thể làm việc cho mình. Thật đáng tiếc.
- Đừng nói chuyện nữa! Chiến đấu đi!
Những gì nên nói hắn đều nói rồi, cho nên không quan tâm nữa, nhanh chóng đánh ra một quyền về phía Huyết Luyện Tôn Giả. Sức mạnh Pháp Tắc là cường hãn nhất, đây là chuyện mà hắn công nhận. Còn người khác nghĩ như thế nào, hắn không thèm để ý.
Khi hắn trở thành người mạnh nhất thì sẽ có thể chứng minh hết thảy.
- Tốt. Tốt. Dã như vậy, bản tôn giả chỉ có thể ra tay, bắt giữ ngươi rồi từ từ hàng phục ngươi.
Lập tức, từ sau lưng Huyết Luyện Tôn Giả, ánh sáng màu máu bộc phát ra. Một bàn tay màu máu xuyên thấu hư không, thế muốn bắt giữ Lâm Phàm.
Dù là Lâm Phàm không nguyện ý, hắn cũng có thể từ từ hàng phục.
Bên cạnh hắn bây giờ đang thiếu nhân tài như vậy.
Kể từ ngày ấy, sau khi bị một câu của Lâm Phàm đánh thức dã tâm, tất cả tinh lực của Huyết Luyện Tôn Giả đều tiêu hao vào việc thu nạp nhân tài. Nhưng mà hắn chỉ có thể thu nạp một số người mới trong giáo mà thôi, còn những Pháp Vương, phó Pháp Vương kia thì không được. Bọn họ đều là người ngoan cố không chịu thay đổi, một lòng ủng hộ Giáo Vương, thậm chí còn khắp nơi phòng bị hắn khiến cho hắn chỉ có thể lén lút hành động.
Bây giờ, lần nữa nghe Lâm Phàm nói, trong lòng của hắn dần dần có phương hướng.
Không sai, thu nạp được số lượng nhân tài nhất định hoặc là giết Giáo Vương, tiếp quản Thiên Thần giáo hoặc là nhanh chóng rời khỏi Viêm Hoa tông, tìm kiếm một hòn đảo hoang, tự lập tông môn mới, tương đối phương án 2 dễ thực hiện hơn. Còn về phần chịu nhục thì cũng không phải vấn đề, chỉ cần có thể thành tựu đại nghiệp, còn có cái gì là hắn không thể nhịn.
Sức mạnh đang ngưng tụ, bộ hình chiếu phân thân này của Huyết Luyện Tôn Giả thật là không tệ, nội tình không ngừng tăng cao.
Bây giờ, chiến lực của hai bên có thể nói là ngang nhau.
Chiến lực mạnh nhất mà mình có thể bạo phát đi ra cũng tương đương với Thiên Cương cảnh tầng chín bình thường.
Nhưng chuyện này không thể khiến cho hắn thỏa mãn.
Một quyền ngưng tụ sức mạnh rơi xuống, quầng sáng lộng lẫy đọng lại ở trên nắm tay, khi va chạm cùng ánh sáng màu máu kia thì tản ra ánh sáng chói mắt.
Huyết Luyện Tôn Giả cảm thấy kinh hãi. Hắn không ngờ kẻ này càng đánh càng mạnh, thực lực vậy mà đã cường hãn đến mức độ này.
Chỉ là Thiên Cương cảnh tầng năm, vừa mới lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, lại có thể chiến đấu với hình chiếu phân thân này của hắn mà không rơi vào thế hạ phong. Nếu như tiếp tục để hắn trưởng thành thì sẽ trở thành tồn tại kinh khủng cỡ nào.
Nhưng nhiều lần giao lưu để hắn không nỡ giết chết người này.
- Lâm phong chủ, lần này bản tôn giả cũng không giết ngươi. Sau này, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ngày khác nếu quả thật thành đại sự, ta sẽ mời ngươi tham quan.
Vừa dứt lời, Huyết Luyện Tôn Giả muốn rời khỏi.
Lần này sợ là không trấn áp được Lâm Phàm.
Có kế hoạch lớn, mệnh cũng trở thành đắt như vàng, hắn không muốn mạo hiểm để chân thân giáng lâm. Nếu như bị Thiên Tu bắt được thì cơ bản chỉ có một con đường chết.
- Đánh rắm, ngươi không giết ta sao? Ta còn muốn giết ngươi đây này. Chỉ cần ngươi còn ở Viêm Hoa tông hay là một thành viên của Thiên Thần giáo, ta gặp được liền giết, không có bất kỳ chuyện gì có thể nói cả.
Lâm Phàm cũng không muốn cho đối phương thoát đi, nhưng bỗng nhiên hắn có một ý tưởng.
- Huyết Luyện Tôn Giả, đừng nói Lâm Phàm ta không nể mặt ngươi. Ngươi có kế hoạch lớn của ngươi, bản phong chủ cũng có quy tắc của mình, bây giờ ngươi là một thành viên của Thiên Thần giáo, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được. Nhưng chỉ cần ngươi cam đoan giáo đồ mà ngươi nắm trong tay không sát hại con dân của Viêm Hoa tông, nếu không thấy ngươi một lần, ta sẽ liều mạng chiến đấu cùng ngươi một lần.
nghe Lâm Phàm nói thế, lửa giận trong lòng Huyết Luyện Tôn Giả bùng lên
- Lâm Phàm, chớ quá mức, bản tôn giả sao có thể sợ ngươi?
- Tùy ngươi nghĩ như thế thì là như thế. Vốn dĩ ta còn định ngày nào đó lại chỉ điểm ngươi một hai. Nhưng xem ra, ngươi cũng không trân quý cơ hội này.
Lời này vừa nói, quả nhiên có chút hiệu quả.
Huyết Luyện Tôn Giả do dự bởi vì hắn thấy Lâm Phàm rất thông tuệ, đề nghị mà Lâm Phàm nói đều có tác dụng lớn với hắn. Nhưng Lâm Phàm uy hiếp thẳng thừng như vậy, nếu như đáp ứng chẳng phải là mất hết mặt mũi.
- Huyết Luyện Tôn Giả, bản phong chủ thấy ngươi là không thành được đại sự. Ngươi còn nói chịu nhục chỉ là chuyện nhỏ, đơn giản đánh rắm. Ngươi không phải cho rằng ta khiến cho ngươi mất hết mặt mũi sao? Nhưng ngươi nếu muốn gây dựng bá nghiệp, chút chuyện ấy đều không nhịn được thì về sau, người khác giẫm trên mặt ngươi, mắng ngươi là cẩu nô tài, khi đó ngươi chịu đựng như thế nào.
Lâm Phàm không tiếp tục ra tay. Nội tình mặc dù có tăng lên, nhưng mà muốn chất đầy thì cần thời gian quá dài, hắn không muốn chờ.
Thiên Thần giáo ẩn tàng quá sâu, đó là mối uy hiếp ngầm lớn nhất đối với con dân của Viêm Hoa tông. Nếu như hắn có thể bắt Huyết Luyện Tôn Giả lập lời thề thì có thể giảm bớt nguy hiểm cho bọn họ.
Trong ánh mắt của Huyết Luyện Tôn Giả lấp lóe tinh quang. Hắn không ngừng suy tư trong lòng. Nếu như chân thân của hắn đến đây thì đủ để trấn áp kẻ này. Nhưng bây giờ, hắn muốn thành tựu đại nghiệp lại không thể thiếu mưu trí của kẻ này.
- Tốt, bản tôn giả chấp nhận.
Trầm mặc một lát, Huyết Luyện Tôn Giả đồng ý. Tâm tình của hắn đã thay đổi, không còn muốn theo Thiên Thần giáo hủy diệt Viêm Hoa tông nữa, mà là muốn hấp thu toàn bộ nhân tài bên trong Thiên Thần giáo, trở thành sức mạnh ban đầu cho hắn thi triển kế hoạch lớn của mình.
- Nhưng mà bản tôn giả cũng không thể cam đoan thủ hạ sẽ không động thủ. Chỉ có điều, ngươi cứ yên tâm, bản tôn giả tuyệt đối sẽ cẩn thận chú ý, sẽ không để thủ hạ giết hại con dân của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi làm được như thế là tốt rôi. Lập lời thề đi! Dù sao lời nói gió bay, bản phong chủ rất khó tin tưởng một thành viên của Thiên Thần giáo như ngươi.
Huyết Luyện Tôn Giả muốn nói thứ gì, nhưng nhịn được, sau đó lập lời thề rằng hắn sẽ cố gắng hết sức bảo đảm thủ hạ người không giết hại con dân của Viêm Hoa tông.
- Tốt. Huyết Luyện Tôn Giả, nguoi cũng đã thề xong. Như vậy, sau này ngươi đi dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng ta phải nói trước, sau khi bản phong chủ diệt trừ Thiên Thần giáo mà ngươi còn chưa rời khỏi Viêm Hoa tông thì cũng đừng trách ta làm thịt ngươi.
Thiên Thần giáo là một tổ chức cực kỳ khổng lồ, hơn nữa năng lực thẩm thấu rất mạnh, lần này hắn dụ dỗ được một Pháp Vương phản bội, để cho bọn họ nội đấu cũng là một chuyện tốt.
Đối mặt với việc Lâm Phàm uy hiếp, Huyết Luyện Tôn Giả rất phẫn nộ, nhưng trong lòng hắn một mực có thanh âm vang vọng, muốn thành đại sự thì phải nhẫn nhịn, chịu đựng.
- Bản tôn giả biết rồi.
Ngay khi Huyết Luyện Tôn Giả chuẩn bị rời khỏi, Lâm Phàm mở miệng.
- Chờ một chút đã! Ta hỏi ngươi một việc, gần đây Thiên Thần giáo cướp đoạt không ít trẻ em, các ngươi giam bọn họ ở đâu?
Khi còn ở tông môn, hắn đã nghe được, thành trì các nơi có không ít trẻ em đột nhiên biến mất, hiển nhiên là bị Thiên Thần giáo bắt cóc, chuẩn bị luyện chế thành giáo đồ.
- Đây là cách làm của phân bộ khu thứ ba. Chỉ là chỗ kia quá bí mật, ngay cả bản tôn giả cũng không biết.
Huyết Luyện Tôn Giả nói. Trọng địa bực này thuộc về cơ mật của Thiên Thần giáo, một mực do tâm phúc của Giáo Vương chưởng quản, cho dù là những Pháp Vương như bọn họ cũng không biết được.
- Cút đi.
Lâm Phàm khoát tay, giống như là đuổi rác rưởi vậy.
- Ngươi...
- Thế nào, chỉ mấy lời nhục nhã thôi mà ngươi cũng không thể chịu đựng rồi sao?
Lâm Phàm liếc xéo Huyết Luyện Tôn Giả một cái. Ngươi muốn mưu đại nghiệp thì cứ từ từ mưu đi, ta muốn nhìn xem ngươi có thể chịu đến trình độ nào.
Nếu thật có thể làm chó, làm nô tài, hắn cũng coi là chịu phục.
Huyết Luyện Tôn Giả hít sâu một hơi, nhanh chóng đi vào hư không, hình chiếu phân thân trở về, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, Lâm Phàm lâm vào trầm tư, những lời mà hắn vừa mới nói thật sự là đường sáng hay sao?
Dù sao mình nói đến mức chính mình cũng có chút động tâm.
Nhưng cái này cũng có thể là một con đường chết đi.
Không nghĩ ra, vậy thì không nghĩ nữa.
Khẽ nhấc bàn tay xé rách hư không, Lâm Phàm nhanh chóng đi vào. Hắn vẫn muốn đi qua Sông Thiên Thủy để kiểm tra tình huống đến cùng là như thế nào. Dù sao, hắn cũng chỉ mới nghe qua chỗ kia, cũng không có đi qua.
Địa ngục Luyện Huyết.
Huyết Luyện Tôn Giả thu hồi hình chiếu phân thân, đứng lơ lửng trên biển máu, nhìn về phía Quân Vô Thiên đang tu luyện ở chỗ sâu.
- Kẻ này nói có lý. Giáo Vương coi trọng Quân Vô Thiên này như thế, hiển nhiên là hắn có tác dụng lớn, lưu lại chuẩn bị ở sau cũng là việc nên làm.
Giáo Vương tự nhiên cũng có lo lắng nhưng mà vì sao hắn còn muốn lưu Quân Vô Thiên tại chỗ này, bởi vì địa ngục Luyện Huyết có thể giúp cho Quân Vô Thiên khôi phục nhanh hơn.
Nhưng Huyết Luyện Tôn Giả cũng không có trắng trợn thi triển thu đoạn. Trong cõi U Minh, hắn cảm giác được Giáo Vương vẫn đang một mực chú ý tình huống của địa ngục Luyện Huyết, một mực chú ý tình huống của Quân Vô Thiên.
Nhưng mà địa ngục Luyện Huyết là do hắn chưởng khống, muốn thần không biết quỷ không hay gieo xuống chuẩn bị ở sau, ai cũng không phát hiện được.
Nhân tài. Cuối cùng, hắn vẫn là cần nhân tài. Nếu như có thể kiếm được nhân tài như Lâm Phàm, hắn còn lo gì đại nghiệp không thể thành công.
Bây giờ, hắn có một chuyện trọng yếu muốn làm.
Hắn không biết chịu nhục nhưng có thể học.
Rời khỏi địa ngục Luyện Huyết.
Viêm Hoa tông, ở một thành trì nào đó, một tên ăn mày gầy yếu, dơ bẩn bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này. Đây chính là Huyết Luyện Tôn Giả sau khi ẩn tàng khí tức và cải biến khuôn mặt của mình.
Bởi vì đã lập lời thề với Lâm Phàm, hắn không thể giết con dân của Viêm Hoa tông, nhưng có thể lợi dụng bọn họ để cưỡng ép rèn luyện việc chịu nhục.
Giữa đường, một chiếc xe ngựa sang trọng đi tới, Huyết Luyện Tôn Giả lại ngăn trở đường đi, không tránh. Hộ vệ của xe ngựa nhanh chóng giơ chân, giẫm lên Huyết Luyện Tôn Giả.
- Tên ăn mày thối này ở đâu ra vậy? Nhìn thấy xe của chúng ta mà không biết né tránh, ta nhìn ngươi là chán sống.
Chân của hộ vệ giẫm trên mặt Huyết Luyện Tôn Giả không ngừng xoa đáy giày khiến cho khuôn mặt của Huyết Luyện Tôn Giả bắt đầu vặn vẹo.
- Nhịn, nhịn xuống.
Mặc dù Huyết Luyện Tôn Giả cực kỳ tức giận nhưng hắn vẫn cưỡng ép nhịn xuống. Đây là lần đầu tiên mà hắn bị người giẫm lên mặt. Cho dù là khuôn mặt giả nhưng cũng là khuôn mặt của Hộ Giáo Pháp Vương Thiên Thần giáo.
- Dừng tay.
Bồng nhiên, một tiếng nói vang lên.
Từ trên xe ngựa, một nữ tử bước xuống. Nữ tử này có khuôn mặt thanh tú, nhưng hai mắt thật to lại lạnh nhạt không ánh sáng. Được thị nữ nâng đỡ, nàng từ từ đi đến trước mặt Huyết Luyện Tôn Giả, sau đó chậm rãi ngồi xuống, vươn tay, muốn đụng vào.
- Tiểu thư, người này là một tên ăn mày, hắn rất bẩn.
Hộ vệ nhắc nhở, ánh mắt khi nhìn về phía Huyết Luyện Tôn Giả tràn đầy sự khinh bỉ.
Chỉ là động tác của nữ tử kia cũng không có đình chỉ. Từ trong tay áo, nàng lấy ra một tấm khăn lụa, đưa tay sờ lấy khuôn mặt của Huyết Luyện Tôn Giả, sau đó nhẹ nhàng lau sạch.
- Thật xin lỗi. Chúng ta đã khiến cho ngươi bị sợ hãi.
Thanh âm rất nhẹ nhàng, rất ấm lòng người.
Huyết Luyện Tôn Giả đột nhiên ngây ngẩn cả người, giống như có chút e ngại muốn né tránh lại không nỡ, mặc cho đối phương lau mặt cho hắn.
- Ngươi tên là gì? Ta gọi là Tự Nhu.
Huyết Luyện Tôn Giả không nói gì, tựa như là sửng sốt vậy, sau đó nói khẽ:
- Hàn Minh, Từ Hàn Minh.
- Con mắt của ngươi không nhìn được hay sao?
- Càn rỡ.
Đột nhiên, nghe được tên ăn mày này nói đến khuyết điểm của tiểu thư, hộ vệ ở một bên lập tức nhấc chân, muốn đạp tới.
Nhưng con ngươi của Huyết Luyện Tôn Giả đột nhiên phóng đại.
Đây là...
Một lồng ngực ấm áp bao bọc hắn.
Tự Nhu bảo hộ Huyết Luyện Tôn Giả ở trong ngực, quát mắng hộ vệ.
- Không cho phép tổn thương hắn.
Trong ngực, khuôn mặt của Huyết Luyện Tôn Giả cứng ngắc, trong tai truyền đến tiếng tim đập đông đông đông.
Hắn đã từng lắng nghe qua âm thanh trái tim nhảy lên của rất nhiều sâu kiến, cũng bóp nát không ít trái tim rồi. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác âm thanh trái tim nhảy lên này vậy mà lại truyền tới từ trong trái tim băng lãnh của hắn.