Chương 361: Nhanh chứng minh trong sạch của ta
----------------------
Trên dưới tông môn đều sôi trào, các đệ tử rất hưng phấn, có loại cảm giác sảng khoái không nói được.
Lâm sư huynh thật quá mạnh, không ngờ có thể trấn áp Bán Thần cảnh.
Chỉ là bọn họ không hiểu vì sao Trưởng lão Thiên Tu muốn ngăn cản, lấy uy thế của Lâm sư huynh, tuyệt đối có thể triệt để trấn áp cường giả Bán Thần cảnh kia.
Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ.
Chứng kiến Lâm sư huynh cường đại, trong lòng của các đệ tử của Vô Địch phong như có lửa bùng cháy, đây không phải lửa giận, mà là ngọn lửa của sự hưng phấn, sự tự hào.
Mặc dù không phải là Bán Thần cảnh nhưng lại có năng lực trấn áp Bán Thần cảnh, chuyện này đối với những người gia nhập Vô Địch phong như bọn họ thật sự là may mắn.
Ngọn núi của Thiên Tu.
Thương Ngộ Đạo cảm thấy phẫn nộ, rất không cam lòng. Lần này, hắn bị mất hết thể diện trước mặt đệ tử của Viêm Hoa tông, bị một đệ tử Thiên Cương cảnh tầng tám đánh bay hai lần. Thân là cường giả Bán Thần cảnh, hắn làm sao có thể nhẫn nại.
- Ngươi muốn chết sao?
Lúc này, Thiên Tu mở miệng. Mà câu nói này cũng khiến cho Thương Ngộ Đạo đột nhiên sững sờ.
- Thiên Tu, ngươi có ý gì?
- Còn ý gì nữa, hành động lúc nãy của lão phu chính là vì cứu ngươi đó. Ngươi thật sự cho rằng ngươi là đối thủ của đồ đệ bảo bối của ta hay sao, không nên quá coi trọng mình.
Thiên Tu mặc dù thản nhiên, nhưng trong lời nói lại có loại cảm giác tự hào.
- Hừ. Ta không tin hắn dám giết ta. Huống hồ lão phu còn không có thi triển ra thực lực chân chính của mình.
Thương Ngộ Đạo sao có thể thừa nhận chuyện này. Hắn là Bán Thần cảnh, chân chính Bán Thần cảnh, bị đệ tử chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh trấn áp, còn không làm trò hề cho thiên hạ, trở thành trò cười cho người khác hay sao.
Thiên Tu nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp.
- Ngươi không tin sao? Nếu như đồ đệ này của lão phu không dám giết ngươi, vậy lão phu cũng không cần bận bịu đến bận bịu đi. Nếu ngươi còn không tin thì có thể đi thử một lần.
Thương Ngộ Đạo nín hơi, cuối cùng cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
- Thiên Tu, rốt cuộc là ngươi làm như thế nào mà dạy dỗ được đệ tử bực này.
Thiên Tu cười không nói, vuốt râu .
- Chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời được. Ngươi chỉ cần nhớ lão phu là ai? Đồ nhi mà ta dạy dỗ há có thể kém? Không bao lâu nữa, đồ đệ này của lão phu thành tựu Bán Thần cảnh, đó chính là lúc nhật nguyệt chuyển đổi.
- Ngươi...
Ngón tay của Thương Ngộ Đạo run lên. Hắn luôn cảm giác trong lòng của Thiên Tu có chấp niệm tồn tại.
- Ngươi đến cùng là muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói cái gì, trong lòng ngươi còn không hiểu hay sao? Ngươi là con rơi của Thánh Đường tông. Năm đó, vì tông môn đại vị, Thánh Chủ bây giờ đã lừa ngươi một vố quá thảm rồi. Nếu như nói ngươi không cảm thấy không cam lòng, lão phu không tin.
Thiên Tu không nói thêm gì. Hắn vẫn ghi nhớ chuyện trước kia ở trong lòng.
Thương Ngộ Đạo cũng đích thật là một kỳ tài, chỉ là bị Thánh Chủ lừa thảm khiến cho căn cơ bị hao tổn. Mặc dù cuối cùng có được cơ duyên, lấy đại thủ đoạn để thành tựu Bán Thần cảnh nhưng cuối cùng vẫn có thương tổn.
- Ngươi muốn làm gì?
Thương Ngộ Đạo hỏi.
Hắn biết Thiên Tu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói đến những chuyện này, khẳng định là có âm mưu.
- Rất đơn giản. Lão phu không cầu chuyện gì khác, chỉ cần khi đồ đệ kia của ta đăng lâm Bán Thần cảnh, ngươi cho phép hắn dẫn dắt khí vận của Thiên Tông điện.
Thiên Tu nói.
Thương Ngộ Đạo trầm mặc. Hắn không ngờ Thiên Tu lại nói yêu cầu như vậy. Chỉ là việc này không hề tầm thường. Nếu Lâm Phàm thành tựu Bán Thần cảnh, lại có được khí vận của Thiên Tông điện thì Viêm Hoa tông sẽ nhanh chóng cường thịnh.
Nhưng...
- Vậy ngươi có thể cho lão phu cái gì?
Thương Ngộ Đạo hỏi thăm.
Thiên Tu cười, nụ cười rất thần bí.
- Lão phu có thể cam đoan đồ đệ của ta sau này sẽ không giết chết ngươi.
Lời này vừa nói.
Thương Ngộ Đạo trong nháy mắt choáng váng, con ngươi đột nhiên co vào. Hắn không ngờ Thiên Tu lại không biết xấu hổ mà nói những lời này.
- Hazz. Ngươi đừng có tỏ vẻ rằng điều này không trân quý. Đây cũng là bởi vì chúng ta từng quen biết nên ta mới cho ngươi cơ hội. Cho dù không cần khí vận của Thiên Tông điện, lão phu cũng có biện pháp khác nhưng dù sao cũng là người quen cũ, tự nhiên cần chiếu cố một phen.
Thiên Tu cảm thán tựa như là giúp đối phương một việc lớn bằng trời vậy.
Thương Ngộ Đạo bưng chén trà, thất thần. Hắn không biết nên nói cái gì, thậm chí đã không muốn nói nhiều.
Bên trên Chiến thuyền.
Lâm Phàm để chân lên mặt bàn, lưng dựa vào ghế, tay cầm hoa quả, trông rất hưởng thụ.
Mà ở trước mặt hắn thì là ba đại Thẩm Phán.
- Mọi nười làm gì vậy? Cứ ngồi đi! Chẳng lẽ Lâm Phàm ta chính là lão hổ ăn người hay sao? Không cần phải sợ, ta rất hữu hảo, bình thường sẽ không tùy ý giết người.
Hiện tại, hắn rất muốn đi Thiên Tông điện, mà cưỡi Chiến thuyền cũng rất thoải mái nên hắn không hề khách khí, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Ngược lại là ba đại Thẩm Phán này trông bó tay bó chân như vậy khiến cho hắn cngx hơi nhàm chán.
- Móa nó, ba con rùa các ngươi, nhăn mặt làm cái gì vậy? Cười lên một cái xem nào.
Lâm Phàm có chút khó chịu. Tình huống này là như thế nào vậy? Mình ăn uống, hưởng thụ mà ba tên ở trước mắt này lại có biểu lộ như cha mẹ chết khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Phán Tuyên Vũ rất muốn gào lên, hét lớn một tiếng, ngươi đừng quá càn rỡ. Thế nhưng mà hắn không dám, chỉ có thể cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, thậm chí nụ cười này còn khó coi hơn là khóc nữa.
Thẩm Phán Thái Nhật của Âm Dương tông cũng không dám nhiều lời bởi vì hắn đã bị kẻ ở trước mắt này làm cho choáng váng.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng cảm thấy cực kỳ may mắn.
May mắn lúc trước, hắn không có bị Lâm Phàm coi là mục tiêu giống như hai người Thẩm Phán Ni Ma vậy. Nếu không chỉ sợ chết, hắn cũng không biết chết như thế nào.
Thậm chí có thể nói là chết không rõ ràng.
- Ngươi là Thẩm Phán Thái Nhật của Âm Dương tông?
Lâm Phàm nhìn đối phương hỏi.
- Đúng, đúng.
Thẩm Phán Thái Nhật run lấy trả lời. Hắn không dám lỗ mãng. Lúc trước, khi đến Viêm Hoa tông thì phách lối, bây giờ chỉ có thể kìm nén như là con cháu họ nhà rùa vậy.
- À. Nếu là Âm Dương tông thì đúng là có chút quan hệ với ta. Ta nhớ hình như là có một trưởng lão của các ngươi là Kim gì gì đó bị ta đánh một trận, làm hỏng mặt. Nghe nói thủ pháp sửa mặt của Âm Dương tông các ngươi rất không tệ, các ngươi có giúp nàng sửa qua sao?
Thậm chí còn có một người gọi là Hàn Thải Phi thì phải, tỏa ra khói lửa rất lộng lẫy, rất không tệ.
- Chúng ta có làm.
Thẩm Phán Thái Nhật không chút do dự, nhanh chóng gật đầu. Bây giờ, hắn chỉ cảm thấy đối phương khủng bố khiến cho người sợ hãi.
Lâm Phàm hơi nhấc ngón tay. Một cái dao găm ở sau lưng Thẩm Phán Thái Nhật bay tới trong tay Lâm Phàm. Sau đó, hắn cầm lấy khều tro bụi giữa kẽ tay.
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt của Thẩm Phán Thái Nhật khẽ giật giật. Đây là Vô Ảnh, bảo bối của hắn. Tổng cộng có tất cả chín mươi chín thanh, có được diệu dụng Quỷ Thần khó lường. Nhưng bây giờ, bảo bối của hắn lại bị đối phương dùng để khều móng tay. Hắn giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nén giận.
- Ngươi là Tượng Thần tông Thẩm Phán Thấp Bà?
Nhìn lão thái bà còn lại, Lâm Phàm dò hỏi.
- Đúng, đúng.
Thẩm Phán Thấp Bà cong người, gật đầu đáp. Kẻ ở trước mắt này chính là người không những có thể chiến đấu mà còn có thể trấn áp Bán Thần Thương Ngộ Đạo, là một tồn tại cực kỳ kinh khủng. Cho nên nàng cũng không dám càn rỡ.
- Ngươi cùng Thích Đế Thiên kia Tượng Thần tông có một chân hay không? (ý nói quan hệ tình nhân)
Lâm Phàm hỏi.
Thẩm Phán Thấp Bà hơi biến sắc. Nàng vốn định gầm thét nhưng nghĩ đến điều gì đó, lập tức sợ hãi, nói.
- Không có, không có.
- Ừm.
Lâm Phàm dừng động tác trong tay lại, âm lượng cất cao.
- Cho ngươi thêm một cơ hội, ta không thích nghe nói láo.
- Có, có.
Thẩm Phán Thấp Bà gật đầu, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhất là bây giờ họ đang ở trên cùng một chiếc Chiến thuyền, nếu như đối phương ra tay, nàng tuyệt đối chạy không thoát.
- Ừm. Có là được rồi. Nếu như gặp phải, ngươi nói ta có thể đấm một quyền chết tươi hắn hay không? Nghe nói Tượng Thần tông các ngươi có Bán Thần cảnh nhưng ẩn tàng không có công bố ra, có chuyện này hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Không có. Không có. Tông ta không có Bán Thần cảnh.
Thẩm Phán Thấp Bà lắc đầu, nói. Chuyện thế này sao có thể nói mò. Nếu như Tượng Thần tông có được Bán Thần cảnh thì nàng cũng có thể có khí phách một chút. Chỉ là bây giờ, cho dù có, nàng cũng có không dám càn rỡ.
Tượng Thần tông dám tiến công Thái Thản tông cũng là bởi vì có Thánh Đường tông duy trì. Mục đích chủ yếu của Thánh Đường tông chính là bố trí quân cờ để có thể giúp bọn họ khống chế các tông môn trên thế gian.
- Nguyên lai chỗ tốt sau khi chiến đấu Bán Thần cảnh lại nhiều như thế.
Hiện tại, Lâm Phàm đã có thể cảm nhận được. Cảm giác này thật đúng là không sai. Quả nhiên là có Bán Thần cảnh thì có thể có khí phách một chút.
Đương nhiên, đối với một vài tông môn cường đại chân chính thì Bán Thần cảnh chỉ là một sự uy hiếp, quan trọng vẫn phải nhìn thực lực tổng hợp của tông môn là cường thịnh đến cỡ nào.
Phương xa có kiến trúc xuất hiện, đó là tổng bộ của Thiên Tông điện.
Từ xa nhìn lại, phía trên Thiên Tông điện được bao phủ bởi một tầng khí tức huyền diệu tựa như là thiên địa pháp tắc từ bốn phương tám hướng được kéo tới.
Lúc này, ở trước cửa Thiên Tông điện, mấy Chấp Pháp, Phán Quyết đều ngẩng đầu nhìn lại. Bọn họ đã thấy Chiến thuyền đang bay tới từ phương xa.
Đó là Chiến thuyền của Thiên Tông điện bọn họ.
- Trở về, mấy vị Thẩm Phán đại nhân đã trở về, xem ra người kia đã bị bắt giữ.
Bọn họ cũng đều biết Viêm Hoa tông gần đây có xuất hiện một tên đệ tử tương đối càn rỡ. Thiên Tông điện bọn họ đã từng tiến đến để bắt giữ nhưng đi mấy lần đều không công trở về. Chuyện này khiến bọn họ rất nổi nóng.
Bởi vì có rất ít tông môn dám can đảm ngỗ nghịch Thiên Tông điện bọn họ.
Lâm Phàm đi xuống từ Chiến thuyền.
Không ít ánh mắt nhìn qua, biểu lộ trên mặt không ít người đều là cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng có ít người tỏ vẻ hiếu kỳ
- Đây chính là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông hay sao?
- Trông cũng khá lắm vậy mà năm lần bảy lượt trốn tránh Thiên Tông điện chúng ta. Lần này, bị các vị đại nhân bắt trở lại, có tội có thể chịu.
Thẩm Phán Tuyên Vũ, Thẩm Phán Thái Nhật, Thẩm Phán Thấp Bà đi theo sau lưng Lâm Phàm, trên mặt không hề có vẻ vui mừng chỉ có bất đắc dĩ.
Mặc dù đã mang Lâm Phàm về Thiên Tông điện nhưng bọn họ rất muốn hỏi là rốt cuộc nên thẩm vấn Lâm Phàm như thế nào?
Thẩm vấn một vị cường giả có thể đối đầu với cường giả Bán Thần cảnh thì cần năng lực lớn bao nhiêu.
- À. Những Thẩm Phán còn lại đâu rồi?
Có người kinh dị, dù sao lúc đi ra có tất cả năm Thẩm Phán nhưng mà bây giờ lại chỉ có ba Thẩm Phán trở về. Thẩm Phán Ni Ma, Thẩm Phán Sâm Mông đi đâu rồi?
Bọn họ đương nhiên sẽ không nghĩ đến tình huống hai Thẩm Phán đã bị giết chết.
- Tham kiến, các vị Thẩm Phán đại nhân.
Đám người nói.
Phán Quyết Thiên Dương hưng phấn chạy ra từ trong đám người.
- Lâm Phàm, ngươi phạm phải tội lớn ngập trời, bây giờ bị các vị đại nhân bắt về. Ta muốn nhìn ngươi còn càn rỡ như thế nào. Lần này, cho dù là Thiên Tu đến đây thì cũng không thể bảo hộ ngươi.
Với hắn , lần trước tiến đến Viêm Hoa tông là nhục nhã khó có thể nào quên. Bây giờ, năm vị Thẩm Phán ra tay, rốt cục đã bắt người mang về. Đây là chuyện làm lòng người phấn chấn cỡ nào.
Thậm chí, hắn đã nghĩ kỹ xem làm như thế nào để thu thập kẻ này.
- Hừ. Tội nhân vào Thiên Tông điện vậy mà không mang xiềng chân. Cuồng vọng.
Phán Quyết Thiên Dương tiến lên, nói. Đồng thời, hắn còn vung chưởng , muốn trấn áp Lâm Phàm.
Ầm!
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, sau đó đấm ra một quyền, đánh nát Phán Quyết Thiên Dương. Máu tươi rải đầy đất. Sau đó hắn quang minh chính đại nhặt nhẫn trữ vật của Phán Quyết Thiên Dương, để vào trong nhẫn trữ vật của mình.
- Các vị sớm quyết định thẩm vấn một chút đi để ta có thể nhanh chóng chứng minh bản thân trong sạch. Về phần người này, dám can đảm nhục nhã ta, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, các ngươi không có bất cứ vấn đề gì chứ?
Nhìn thấy Lâm Phàm dám can đảm giết chết Phán Quyết Thiên Dương , những Chấp Pháp cùng Phán Quyết chung quanh vốn định nổi giận xông lên. Nhưng khi nghe được lời nói này, bọn họ lại triệt để ngây người, tựa như là không dám tin tưởng.
- Chết chưa hết tội.
Thẩm Phán Tuyên Vũ âm u nói. Hắn đã sớm quyết định sau khi trở về muốn trấn áp Phán Quyết Thiên Dương. Mặc dù bây giờ không có tự mình động thủ, nhưng lửa giận trong lòng cũng tiêu tán một chút.
Nếu như không phải người này lung tung báo cáo tình huống, làm lại có chuyện như vậy phát sinh.
Chỉ là tại Thiên Tông điện một lời không hợp đã ra tay giết chết một Phán Quyết cũng có chút không coi ai ra gì.