Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 51: Lôi mày theo cùng

Chương 51: Lôi mày theo cùng



-----------------------------------------
Ma vượn mắt đỏ đứng đó, bắp thịt nổi lên cuồn cuồn cuộn trông rất dữ tợn, quanh người nó lại tản ra bầu không khí hết sức khủng bố. Nó lắc lắc bàn tay, để cho máu thịt dính trên tay văng đi.
Trong mắt nó, kẻ kia cũng chỉ bé nhỏ không khác gì con kiến, chỉ một bàn tay là có thể đập chết tươi.
Tất cả yêu thú trong vùng phụ cận có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo này đều nằm rạp xuống đất, run bần bật. Dưới sự bức bách của vương giả, chúng nó không thể phản kháng.
Hổn hển.
Ma vượn mắt đỏ phì ra hơi khói trắng nóng hầm hập từ trong mũi. Hai tròng mắt nó đỏ như máu, trông vô cùng hung lệ. Trên lồng ngực nó chi chít là khe rãnh của những vết sẹo. Nó thô lỗ đập hai tay lên ngực, rống một tiếng vang vọng chấn động đất trời, như một lời uy hiếp khiến vạn vật phải thần phục. Để tuyên cáo trong địa bàn của nó, không cho phép bất cứ sinh linh nào bén mảng càn quấy.
Với con kiến dám quấy rầy này, nó đã chẳng mảy may nương tay. Và rồi nó xoay người rời đi.
Cái bóng hung dữ to lớn ấy bước đi trong rừng sâu, khiến muôn loài tránh né, không có một con yêu thú nào dám tiến lên trước mạo phạm đến nó.
Yêu thú trên cấp Địa Cương cảnh chính là khủng bố đến nhường ấy.
Mười giây sau.
Giữa vũng máu đỏ lòm trên mặt đất, một thi thể nhơ nhớp máu dần dần mở mắt.
- Mẹ kiếp! Vừa xảy ra chuyện gì vậy? - Lâm Phàm từ cái vũng ấy bò ra, nhìn thân thể trần như nhộng của mình, cả người liền đờ ra. Sau đó hắn rút một bộ quần áo từ trong nhẫn trữ vật ra mặc vào.
Hình như là trời đột ngột tối, rồi có một con khỉ tới đập mình một chưởng, sau đó mình không còn cảm giác được bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.
Lúc này hắn chú ý đến mặt đất dưới chân mình. Đất nứt ra thành từng khe lớn, kéo ra rất dài rất xa, nhìn không thấy giới hạn.
- Khủng bố thật.
Hiện tại trong đầu hắn cũng chỉ có ý nghĩ này, mình bị một con khỉ giết chết, hơn nữa còn không có chỗ trở tay.
- Đệch mợ mi, ông đây đánh yêu thú kiếm điểm tích lũy thì chọc éo gì tới mi. Coi như mi giỏi, cũng cậy mạnh hiếp yếu quá rồi đó. - Lâm Phàm chửi thề trong lòng, thật sự rất khó chịu. Hắn bị giết chết không rõ ràng, còn chưa kịp nói lời một lời hai đã nghẻo cmnr, bảo hắn nhịn sao cho thấu.
- Mi chờ đó cho ta, thù này ta sẽ ghi nhớ kỹ. Tuy ta cũng không rõ ngươi là cái giống gì, nhưng sau này chỉ cần gặp bọn khỉ, ta nhất định sẽ làm gỏi hết sạch.
Thời khắc này, Lâm Phàm đã ký kết ân oán với bộ tộc Ma vượn mắt đỏ rồi.
Vừa rồi hắn còn chẳng biết mình chết ra làm sao, vẫn hơi sợ hãi. Bây giờ xem ra nơi này có thằng trùm nào đấy không thể đụng vào, vậy thì mình kiếm chỗ nào xa xa một chút. Chọc không nổi mi, ô kê, ông lượn là được chứ gì.
Thất bại nhất thời không thể bào mòn đi lòng hăng hái kiếm điểm tích lũy của Lâm Phàm. Hắn vỗ vỗ quần áo, tiếp tục đi về phía trước, con đường bạo phá yêu thú vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.
Sau khi đi được một đoạn.
Lâm Phàm dừng lại, trước mắt lại có yêu thú, hơn nữa vẻ mặt của bầy yêu thú này có chút khiếp đảm. Dường như chúng vừa bị thứ gì dọa sợ.
- Hê hê, cơ hội lại tới rồi.
Tâm trạng hắn cực kỳ tốt, nơi này là thiên đường của yêu thú, cũng chính là thiên đường kiếm điểm tích lũy của mình.
Yêu thú Địa Cương cảnh mình trêu không nổi, thì mình bắt nạt bọn yêu thú Tôi Thể cảnh thôi. Nghĩ đến đấy, hắn liền lấy lựu đạn ra, canh thời gian, thừa dịp đám yêu thú này vẫn còn đang ngáo ngơ, cứ thế mở màn.
Bùm!
Tiếng nổ mạnh lại bùng lên, vang vọng cả đất trời, đối với bầy yêu thú mà nói đây chính là âm thanh đoạt mệnh. Nhưng đối với Lâm Phàm, đây mới là âm thanh của thiên đường.
Trong một hang động nào đó.
Ma vượn mắt đỏ đang nằm sấp, ngủ say.
Đột nhiên!
Nó mở hai tròng mắt màu máu, lóe ra hung ác vô cùng. Nó lại nghe được tiếng ồn kia, âm thanh ầm ĩ ấy cứ cuồn cuộn không ngừng.
Húúúú!
Tiếng rống giận dữ, phẫn nộ từ trong hang động truyền ra ngoài. Lũ yêu thú sống trong lãnh địa của Ma vượn mắt đỏ không biết chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là giống loài nào có thể khiến cho bá chủ phẫn nộ như thế.
Ma vượn mắt đỏ xuất chinh. Một yêu thú vô tri cấp Địa Cương cảnh tầng một xuất hiện ở trước mặt ma vượn, ma vượn thẳng tay chộp lấy nó nhét vào miệng. Máu đỏ bật ra từ hàm răng sắc bén của nó, nhuộm đỏ một mảng, khiến cho ma vượn vốn đã vô cùng dữ tợn nay lại trông càng thêm hung ác.
Nó nhún chân xuống, hai tròng mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm ra xa, phát ra một sức mạnh mãnh liệt.
Ầm!
Rồi tựa như tia chớp, nó biến mất về phía chân trời.
...
Tâm tình lúc này của Lâm Phàm rất vui sướng, điểm tích lũy tăng không ngừng, đã gom góp được đến 7520 điểm.
Hắn chưa từng tích trữ được lượng điểm khổng lồ như vậy bao giờ.
Nhưng mà hắn vẫn chưa thỏa mãn, số điểm tích lũy này đã đáng là bao nhiêu.
Chỉ là đám yêu thú này có hơi khó tìm, hình như đã trốn hết rồi, làm hắn có chút không biết phải làm sao.
Lúc này, hắn phát hiện xa xa có đàn chim cất cánh bay, những đôi cánh đen tuyền che lấp ánh mặt trời, cảnh sắc hùng tráng vô cùng. Đúng vào lúc đó, một bóng đen to lớn xuất hiện nơi chân trời, chặn đứng đàn chim trên đó.
Hắn thấy mà choáng váng, nguyên một mảng trời đất vốn đen tuyền cuối cùng lại biến thành một biển máu.
- Fuck! Lại là cái gì nữa đây. - Lâm Phàm ngu người, trong lòng có cảm giác không ổn. Hắn cũng không cần biết là chuyện gì đang xảy ra, trực tiếp kéo lựu đạn.
Rầm!
Một thân ảnh to như quả núi đáp xuống, khiến cho mặt đất rung lên dữ dội.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm thấy một con yêu thú to lớn đến như thế. Nếu lôi con Cự Thú Chiến Tranh ra so, chỉ có nước gọi con này là sư phụ.
Hai tròng mắt Ma vượn mắt đỏ hung lệ nhìn chằm chằm con kiến bé nhỏ kia. Tất cả những tiếng ồn vừa rồi chính là do cái thứ con người bé nhỏ này gây ra.
Nó sắp điên lên mất, thính giác của Ma vượn mắt đỏ rất nhạy, bất cứ âm thanh nhỏ nào qua tai nó cũng đều sẽ phóng đại vô số lần.
Mà thứ âm thanh này lại nổ đến chói tai như thế, khiến nó khó có thể chịu được.
Lâm Phàm đứng ngây ngốc tại chỗ, trái tim nhảy ngược lên cuống họng rồi. Khủng bố, thật sự quá khủng bố, cái khí tức bức người này chắc chắn chỉ có trùm cấp Địa Cương cảnh mới có thể có được.
Ma vượn mắt đỏ giơ lên một chưởng, che kín cả đất trời, hết thảy đều lọt thỏm trong bàn tay nó.
Lâm Phàm không có bất cứ do dự nào, lập tức giơ tay đầu hàng:
- Anh ơi, là em sai rồi, không cần anh động thủ đâu, em tự đến được…
May mà hắn đã tính trước, mở sẵn chốt lựu đạn.
Bùm!
Nháy mắt nổ tung trời.
Nháy mắt ngủm củ tỏi!
Ma vượn nhìn con người nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất kia cũng không hề rời đi. Nó mạnh mẽ giơ hai tay lên, đập thẳng xuống thi thể Lâm Phàm.
Muốn ngược đãi xác chết hả trời!
Oanh!
Mặt đất chấn động, dư âm khuếch tán tới bống phương tám hướng. Cổ thụ xung quanh đổ rạp đầy đất, hố sâu càng lúc càng lớn. Mà thi thể Lâm Phàm đã bị đập cho nát nhừ, có lẽ cũng chỉ còn lại có máu thịt mà thôi.
Ma vượn muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng, đối với thứ con người dám đến khiêu khích mình này, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi đã trút xong lửa hận trong lòng, Ma vượn nhảy lên, biến mất tại chỗ.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở hai tròng mắt, hắn cũng nổi giận rồi.
Lại bị thằng mặt loz kia dập cho thành thịt xay, đờ mờ đã bảo là để bố mày tự xử, còn ngược đãi thi con mẹ nó thể. Đéo gì còn trái tim không vậy?
Được cái giờ hắn cũng đã hiểu ra, chỗ này có sếp sòng cai quản. Mình mà muốn lồi lõm e là không dễ dàng.
Chỉ là, có vậy mà khiến mình co vòi sao?
Nếu đàng hoàng mà nói với ta là tiếng động ta gây ra làm ồn đến mi rồi, ông nội mi có thể sẽ nể tình vì thực lực của mi mạnh hơn mà chấp nhận đổi sang nơi khác.
Nhưng giờ thì?
Ha ha, đừng có mà nằm con mẹ nó mơ, có chết bố mày cũng phải lôi mày theo cùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất