Chương 69: Cường giả cũng có quá khứ khổ cực không thể nói ra
-------------------------------------
Trong khu rừng, Lâm Phàm lén lén lút lút mai phục bên cạnh một khối thi thể khác.
- Lão già, đắc tội nhé. Vừa rồi bằng hữu của ông đã truyền đạt lại tâm nguyện của ông cho ta. Các ông yên tâm, sau này khi tìm thấy Quân Vô Vô, ta nhất định sẽ giúp các ông đòi lại chính nghĩa. Những bảo bối trên người ông thì giao cho ta đi, hiện giờ thực lực của ta còn yếu, cần một ít để phụ trợ.
Hắn lầm bầm một lúc, sau đó bắt đầu sờ mó thi thể, rất nhanh đã lấy được nhẫn kết giới. Sau đó hắn dời mắt tới thanh trường kiếm ở bên cạnh, trong lòng hắn lập tức kích động.
Là nguyên một bộ ư?
"Nhân Hoàng Kiếm."
Nhìn trường kiếm trong tay, trái tim hắn đập thình thịch. Tốt, thật là quá tốt, lần này ra ngoài vừa vặn đụng đúng ngày hoàng đạo, đi ra liền có phúc lợi đưa tới cửa, thật là mĩ mãn.
Vốn hắn định chôn cất thi thể mấy lão nhân này, dù sao người ta cũng để lại cho mình rất nhiều thứ có ích.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn thấy tình huống này có chút không thích hợp, những người này không thể vô duyên vô cớ mà chết, chắc chắn là bị người sát hại.
Mà kẻ giết những người này sao lại không kiểm tra thi thể, thì không thể nào giải thích nổi.
Vậy chân tướng chỉ có thể là kẻ giết người còn đang truy đuổi người khác, chưa kịp quay lại thu chiến lợi phẩm.
Tóm lại mình đã nhặt được ba thanh kiếm, nhưng lại chỉ nhìn thấy hai khối thi thể.
Nghĩ đến đây, tim hắn bỗng đập nhanh hẳn.
Không xong, nguy hiểm, phải rút gấp.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua hai khối thi thể, không chút do dự, trực tiếp vắt chân lên chạy về phía rừng sâu
...
Tại một nơi khác.
- Quân Vô Thiên, ngươi sẽ không được chết tử tế... - Thương thế của lão nhân rất nặng, nửa thân mình bị một loại sức mạnh cường hãn đánh vỡ, máu chảy tứ tung, khí tức cũng càng ngày càng yếu.
Lão nhân không cam tâm, tràn ngập phẫn nộ khôn cùng.
Nhưng hiện tại lão lại bất lực, Quân Vô Thiên, đứng đầu Thập Phong của Viêm Hoa tông, còn là một trong số những đệ tử cạnh tranh địa vị tông chủ tương lai.
- Viêm Hoa tông tuyệt đối không thể rơi vào tay ngươi, bằng không ta vạn kiếp bất phục…. - Lão nhân trút hơi thở cuối cùng, mang theo sự không cam tâm và phẫn nộ mà chết.
- Hừ, vạn kiếp bất phục, ha ha... - Quân Vô Thiên nở nụ cười, đạp một cước lên đầu lão nhân, rắc một tiếng, đầu lão vỡ nát: - Thật là bao đồng lo chuyện thiên hạ….
Sau đó hắn ngoắc ngón tay, nhẫn kết giới trên tay lão nhân rơi vào tay Quân Vô Thiên, hắn nhanh chóng xem xét, rồi chau mày:
- Không có, vậy mà không có... - Sắc mặt Quân Vô Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khủng bố, hắn liếc nhìn lão nhân đã biến thành thịt nát, vẻ mặt càng trở nên dữ tợn.
- Đáng hận, chết cũng không cho người khác yên tâm. - Quân Vô Thiên trong lòng nổi giận, lấy ra một lọ đan dược, đổ thẳng xuống người lão nhân, sau đó bay vút đi.
Hú!
Không lâu sau, một đám yêu thú cấp thấp Khô Khuyển từ bốn phía vọt tới, đám Khô Khuyển này thân thể gầy yếu, nước miếng chảy tí tách qua kẽ răng.
Khi nhìn thấy một khối thịt nát rời, tất cả đám Khô Khuyển đều nhào lên.
- Hừ, tẩm bổ cho chó cũng tốt. - Quân Vô Thiên nhìn thoáng qua lão nhân bị Khô Khuyển chia năm xẻ bảy, sau đó đi về phương xa. Nếu đồ vật không ở trên người lão già này, vậy tất nhiên là ở trên người hai lão già kia.
Nhưng đến khi tìm kiếm trên thi thể, lại phát hiện hai khối thi thể này dường như đã bị người khác lục tìm qua rồi.
Nhẫn kết giới đã biến mất, thanh trường kiếm kia cũng không ở đó.
- Là kẻ nào dám lấy đồ của Quân Vô Thiên ta… - Quân Vô Thiên đứng đó bạo phát ra một luống khí tức băng lãnh.
Hắn diệt Ngự Kiếm Các chỉ để đoạt lấy "Hóa Thần kiếm trận". Nhưng hôm nay lại không tìm được, thế chẳng phải tất cả những gì chính mình đã làm đều là không công ư?
- Rốt cuộc là ai, đáng hận, đừng để ta tìm thấy... - Quân Vô Thiên lạnh lùng nhìn phía trước, lửa giận trong lòng bừng bừng. Hắn bay lên trên bầu trời, nhìn xuống rừng cây rậm rạp phía dưới, lại không thể nhịn được nữa, trực tiếp giáng xuống một chưởng uy lực cực mạnh.
Ầm!
Cây cối bị hủy diệt, trong phạm vi trăm mét đều biến thành bình địa.
Lâm Phàm đang chạy trốn đột nhiên nghe được tiếng nổ mạnh này, cả người đều bị dọa đến choáng váng.
Bị phát hiện rồi, lão tử bị phát hiện rồi. Nhất định là tên kia tới lục tìm thi thể, không tìm thấy đồ vật, bây giờ đã triệt để nổi giận.
Nhìn về phía cây cối đổ rạp đằng xa xa, hắn thấy một cỗ uy thế mạnh mẽ khôn cùng ập đến. Cường giả, đây tuyệt đối là cường giả.
Không được, ta phải nhanh chóng chạy trốn, phải trốn đi, nếu không thì chết thế nào cũng không biết.
Lúc này, Lâm Phàm đã khôi phục bình tĩnh, đối mặt với sự truy tìm của cường giả, muốn trốn thoát thành công, cần phải chú ý những điểm sau.
Thứ nhất, bình tĩnh.
Thứ hai, vẫn là bình tĩnh.
Thứ ba, cần phải vô cùng bình tĩnh.
- Mẹ nó, hắn nhất định là tên Quân Vô Vô kia. Bây giờ cho ngươi thở một hơi đó, chờ ta có đủ thực lực lại đến đấu một trận công bằng với ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi cứ tha hồ mà càn rỡ đi, người bị Lâm Phàm ta ngắm trúng, tuyệt đối không có kết cục tốt đâu. - Dữ tợn nói xong, hắn chạy thẳng.
Lâm Phàm chỉ cần nhìn bằng một mắt cũng biết, kẻ có thể tạo ra dao động to lớn như thế tuyệt đối mạnh đến đáng sợ.
Bản thân mình tuy có "Thân bất tử", nhưng nếu chạm mặt đối phương, rất có thể vừa gặp liền bị đánh phọt shit ngay.
Cho nên vì an toàn bản thân, lúc nên cụp đuôi thì vẫn phải cụp đuôi.
Hắn chạy trốn một mạch, không có chút do dự.
- Đệt mợ! Cái quần què gì mà lại nóng hầm hập thế này. - Lâm Phàm thứ nóng bỏng phía trước, đã to như một ngọn núi nhỏ lại tỏa khí nóng, thật dọa người.
Lúc đi ngang qua còn ngửi thấy chút mùi hương, vừa nhìn lại thấy giống phân. Nhưng phân gì mà to vãi khiếp, không phải dạng người bình thường có thể thải ra.
Quân Vô Thiên vẫn đang tìm kiếm kẻ kia, hắn trái lại muốn xem xem kẻ nào to gan lớn mật đến nỗi dám trộm đồ của hắn.
Đáng hận, thật sự là đáng hận vô cùng.
Không ai có thể lấy đi đồ vật của Quân Vô Thiên hắn, kẻ lấy đi đều phải chết.
...
Lúc này, đứng trước cái đống nóng hầm hập không xác định đó là một bóng người.
Lâm Phàm quay trở lại đường cũ, vì hắn thấy trên bầu trời có một điểm đen ngày càng rõ, giống như đang bay hướng về phía mình.
Nếu mình cứ chạy trốn thế này, chỉ sợ không thể trốn thoát.
- Thôi, nam tử hán đại trượng phu, cường giả trên đời ai mà không có quá khứ đau khổ không thể nói ra. Lâm Phàm ta quyết chí thành cường giả siêu việt hơn tất cả những cường giả khác, quá khứ đau khổ không nói nên lời này chắc chắn phải cay đắng hơn nhiều kẻ bình thường khác.
- Nếu chỉ có thử thách nhỏ bé này mà còn không chịu được thì sau này sao có thể trở thành cường giả chí tôn được.
- Đi thôi…
Không có bất kì do dự nào, Lâm Phàm chui đầu vào cái đống nóng hầm hập ấy, sau đó bò dần vào trong...
...