0 X 0 = 0.5

Chương 18: Giác hơi nhaa*

Chương 18: Giác hơi nhaa*
(*拔罐嘤嘤 Giác hơi anh anh)

Sơ Ân nôn xong nằm giả chết trên giường chợt thấy Ngụy Lai che mũi đưa cho mình một ly nước, vạt áo còn dính đầy vết máu.
Sơ Ân bật dậy, cất giọng cao vút: "Anh lại chảy máu mũi?!"
Ngụy Lai nói: "Còn không phải cậu đập hay sao... Nhất định là cậu có thù oán với cái mũi cao thẳng của người ta."
Sơ Ân bối rối nhìn Ngụy Lai, như một con mèo xù lông nói: "Xin...Xin lỗi. Tôi không biết...Nếu không anh đánh tôi một cái xả giận đi..."
Sơ Ân thấy Ngụy Lai giơ cái ly lên, rụt cổ co lại thành một cục, làm tốt chuẩn bị để Ngụy Lai hắt nước vào mặt, không ngờ Ngụy Lai chỉ dùng vách ly chạm chạm mặt Sơ Ân.
Vừa vặn, không lạnh cũng không nóng, giống độ ấm lòng bàn tay Ngụy Lai.
Sơ Ân mở mắt ra, ngây dại.
Ngụy Lai nói: "Tôi nói cho cậu biết một chuyện, rất có ý nghĩa."
Ngụy Lai kéo tủ đầu giường qua, ôm ly nước đặt mông ngồi xuống, lời dạo đầu hết sức kinh người, "Tôi từng ăn giấm của cậu."
Sơ ân: "...... A?"
Ngụy Lai uống miếng nước xong lại nói: "Có một khoảng thời gian cậu và Diêu Triêu Vụ xào cp nam nam rất nổi tiếng, mặc dù mọi người đều kháo nhau cậu là một 1 lạnh lùng ngầu lòi nhưng mà tôi liếc mắt một cái đã nhìn ra trên người cậu có một loại hương vị bitchi (bitch) trời sinh."
Sơ Ân: "......Anh đừng tưởng anh chảy máu mũi thì tôi không dám đánh anh."
Ngụy Lai nói: "Đừng vội kích động, cậu nghe xong sẽ càng muốn đánh tôi."
Sơ Ân: "......"
"Lúc đó tôi rất ghét cậu, cậu đứng chung một chỗ với Diêu Triêu Vụ thì tôi lại càng ghét cậu. Không nói rõ đó là cảm giác gì. Nếu như phải so sánh thì giống như thấy một con mèo hoang đáng ghét vậy. Ra vẻ xa cách, kỳ thật lại hy vọng ai cũng phải phục dưới mị lực của cậu. Cả người toàn là bọ chét và vi khuẩn còn muốn cọ vào chân người. Giấu móng vuốt giả vờ tội nghiệp ngốc nghếch đáng yêu, thật là giả trân."
Biểu cảm của Ngụy Lai nhìn qua rất lạnh nhạt, đột nhiên Sơ Ân sờ không rõ rốt cuộc Ngụy Lai đang nghĩ gì, cậu thấy sợ hãi, theo bản năng nói: "Anh đừng nói nữa, coi như tôi chưa nghe thấy gì. Hôm nay tôi không muốn ngủ cùng với anh. Anh đi ra, đi ra!"
Ngụy Lai không để ý đến cậu, tiếp tục nói: "Nhưng mà, sau đó tôi lại không nghĩ như vậy nữa. Giống như cậu nói vừa nãy, để tôi đánh cậu một cái xả giận. Đổi lại là trước đây tôi nhất định sẽ cho rằng cậu đang giả vờ đáng thương. Nhưng trên cơ sở đã biết về cậu tôi có thể lý giải được đây là bởi lúc Trần Mai Hàm tức giận gã thích đánh cậu, đánh cậu xong hẳn là lại có thể cho cậu sắc mặt tốt nên trong đầu cậu sẽ cho rằng tôi đánh cậu một cái sẽ nguôi giận."
Ngụy Lai mở miệng nói, dù sao cũng đã dẫn mối nhiều năm, cứ vậy dồn ép khiến Sơ Ân nghe đến mức sửng sốt.
Ngụy Lai dừng một chút, nói: "Lúc tôi gửi bản thảo để mắng cậu, tôi cũng không cảm thấy sẽ tạo ra thương tổn gì với một công cụ hình người là cậu. Chỉ là hiện tại cậu ở trước mặt tôi, chỉ là ăn ít đi một miếng cơm cũng làm tim tôi cảm thấy khó chịu."
Sơ Ân lẩm bẩm, chẳng biết nói cái gì, đầu óc bị Ngụy Lai nói thành một bãi bùn, phụ đề cứ thế chạy tuần hoàn: Anh ấy đang nói cái gì? Đây là canh gà cho tâm hồn của Ngụy tú bà hay là anh ấy đang dối mình???
Thật sự xin lỗi "Ngụy Lai sờ sờ đầu Sơ Ân, "Trước đây tôi từng bôi đen cậu rất nhiều. Thật sự xin lỗi, tôi làm người đại diện của cậu lại không bảo vệ cậu cẩn thận."
Nước mắt của Sơ Ân lập tức không kìm nổi, mặc kệ mascara có bị trôi hay không cứ thế khóc hu hu, thở hổn hển nói: "...... Vừa rồi ở bệnh viện, anh hung dữ với tui."
Ngụy Lai: "???"
Sơ Ân siêu mang thù, Sơ Ân siêu tủi thân. Bẹp một cái chôn mặt vào bụng Ngụy Lai khóc thút tha thút thít.
Ngụy Lai mê mang vỗ vỗ đầu Sơ Ân, gấp đến mức nói năng lộn xộn:
"Hông sao hông sao, tui hung với cái búa thôi, tui làm sao nỡ hung dữ với cậu nha."
急得飚方言:"莫得啊,凶个锤子噢,我啷个舍得凶你喔。"
Đoạn Nguỵ Lai nói đây nha mn, chả hiểu ảnh nói cái gì. Huhuhu
Sơ ân: "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô......"
Ngụy Lai: "......"
Khóc sắp được nửa giờ thì Sơ Ân mới không còn động tĩnh gì nữa, Ngụy Lai thật cẩn thận đỡ bả vai Sơ Ân lui ra phía sau một bước phát hiện thế mà Sơ Ân khóc đến mức ngủ mất tiêu.
Mà trước bụng Ngụy Lai in rõ rành rành một hình mặt người, có thể thấy rõ mắt ra mắt mũi ra mũi, dung nhan đẫm lệ nhìn rất giống một tác phẩm hậu hiện đại mang phong cách hết sức tai hoạ.
Ngụy Lai: "......"
Quả nhiên Ngụy Lai trời sinh đã mang mệnh mẹ già, tỉ mỉ tẩy trang cho Sơ Ân xong lại cầm một cái khăn lông ướt đắp lên đôi mắt đã sưng húp vì khóc của Sơ Ân.
Cả đêm Ngụy Lai trải qua quá nhiều chuyện nên cơ bản không ngủ yên, cả đầu đều là Sơ Ân.
Cho dù Sơ Ân ngủ rồi Ngụy Lai vẫn cảm thấy ảo giác như có âm thanh huhu, có thể thấy là đã bị tẩy não hoàn toàn rồi.
Sơ Ân muốn cuốn chăn, tay phải giật giật, phỏng chừng là đau nên lại rầm rì để lại giường.
Ngụy Lai đè cậu lại, nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích. Tay rất đau sao?"
Sơ Ân hé mắt, nhích lại gần lòng ngực Ngụy Lai, lẩm bẩm gạt người, "...... Không đau. Không có cảm giác."
Ngụy Lai nhớ đến lời lúc trước của Sơ Ân, như si ngốc hôn hôn lên má phải cậu, dỗ dành: "Hôn hôn liền không đau nữa nha."
Sơ Ân mơ mơ màng màng nghiêng mặt, cảm giác rất là ghét bỏ.
Ngụy Lai ho khan một tiếng có hơi xấu hổ, tự thấy hành động này thật là sến, hắn và Sơ Ân là chị em tốt, cuối cùng lại làm như là đôi chim cu yêu đương sến súa vậy.
"Bên này." Sơ ân cố nghiêng mặt trái, chân dài co lại nhão nhão dính dính cọ cọ, "...... Cũng muốn hun."
Ngụy Lai: "Cái tên bitchi bẩm sinh này! Hôm nay ta đây sẽ hôn mặt mi sưng lên mới thôi!" Nói xong bèn hôn một miệng to, phát ra một tiếng ba vang dội.
Vang lắm luôn.
Giòn tan nữa!
Sơ Ân bị hôn tỉnh, mờ mịt lau mặt hỏi: "Anh tự giác hơi mặt cho tui đó hả?"
Ngụy Lai: "...... Ảo giác thôi, chả có gì sất."
"ò......" Buồn ngủ dâng lên, Sơ Ân lại lần nữa hô hô ngủ mất, Ngụy Lai thở dài nhẹ nhõm một hơi, thề nếu như còn tiếp tục úng não hôn Sơ Ân thì kiếp sau hắn sẽ đầu thai làm thuần 1.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất