Chương 37: Chỉ biết bắt nạt người nhà. Hư!
============
Đêm khuya tĩnh lặng, Sơ Ân bọc chăn chạy đến phòng Ngụy Lai bẹp một cái ngã lên giường, lăn đến bên cạnh hắn, "Tui không muốn ra nước ngoài... hự hự..."
Chuyện mệt mỏi còn hơn cả việc sáng sớm bị cái mông béo ú của Đại Quất ngồi tỉnh chính là nửa đêm còn bị Sơ Ân bò lên giường mình, Ngụy Lai đau đầu nói: "Cũng không phải chưa từng ra nước ngoài, nam minh tinh, vì sao giờ vẫn còn thức..."
Sơ Ân dựa lại gần Ngụy Lai, nửa khuôn mặt che trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt lóe ra ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm Ngụy Lai nói: "...Bởi vì trán của nam minh tinh mọc thêm một cục mụn nha."
Ngụy Lai nằm sấp xuống chui đầu xuống dưới chăn, khốn khổ nói: "Đó là bởi vì nam minh tinh không ngủ được."
Sơ Ân nóng lòng nói: "Tôi không ngủ được."
Ngụy Lai không để ý đến cậu, giả bộ ngủ.
Sơ Ân muốn ngủ cùng Ngụy Lai nhưng mà trên giường Ngụy Lai chỉ có một cái gối, muốn về phòng mình lấy thì lại cảm thấy mất mặt đành phải nằm thành hình chữ X trên giường vặn vẹo định đặt đầu vào một chỗ nào đấy thoải mái.
Từ cánh tay đến phía sau lưng, cuối cùng Sơ Ân gối đầu mình lên cái mông vừa vểnh vừa mềm của Ngụy Lai.
Ngụy Lai giật giật cơ mông chẳng giả vờ nổi nữa nói: "Sơ Ân, có tin tôi cho cậu ăn rắm không?"
Sau khi Sơ Ân mất ngủ thì trình độ thiếu đánh xưa đâu bằng nay, cậu nhâ s đầu lên trên giật giật, "Tui dùng gáy ngăn chặn lỗ khí rồi."
Ngụy Lai: "......"
Sơ Ân: "......"
Không đến một phút sau Ngụy Lai khuất phục lật người chuyển đầu Sơ Ân lên bụng mình, thở dài nói: "Căn cứ nhiều năm kinh nghiệm của tôi thì cậu đi Wc làm một phát là có thể ngủ được."
Sơ Ân: "......Nhưng mà, đấy cũng là chuyện của một giờ sau rồi. Anh chỉ là muốn đuổi tui đi rồi một mình ngủ cho ngon thôi!"
Ngụy Lai hít sâu một hơi, hai mắt sáng quắc: "...Cậu, kéo dài như vậy cơ à?"
Sơ Ân lạnh nhạt: "Ngụy tú bà, anh đừng có nghĩ."
Ngụy Lai thở dài, cảm xúc vừa mới lên đã xẹp xuống, nhắm mắt lại nói: "Cậu tự chơi một mình đi. Tôi ngủ."
Sơ Ân: "Chơi cái gì?"
Ngụy Lai tự hỏi một lát bỗng nhiên linh cảm lóe lên, gác chân lên người Sơ Ân nói: "Đếm cừu không được thì đếm lông chân đi. Tạm biệt!" Nói xong nằm thẳng cẳng.
Sơ Ân: "......"
Lông chân của đàn ông rất đáng chú ý. Có vài người lông chân nhiều như mặc quần lông vậy, vừa đen vừa dày như vượn tay dài tổ tiên loài người, Sơ Ân nhìn thấy là muốn lấy bật lửa đốt một mồi, có vài người lại dứt khoát triệt lông, để mà nói thì còn trắng hơn cả phụ nữ, Sơ Ân cũng không quá thích.
Mà lông chân của Ngụy Lai thì nhìn qua lại không hiểu sao rất vừa mắt.
Lông chân của Ngụy Tú bà được thầy Tony tỉ mỉ sửa sang, mật độ vừa phải, lại còn phát rồ mà nhuộm cho chúng nó cùng màu với tóc tím trên đầu, dưới ánh đèn chiếu rọi lóe lên một loại ánh sáng mờ ảo kỳ dị.
Sơ Ân: "......"
Đếm lông chân không bằng đi uống thuốc. Con cú Sơ Ân nuốt hai viên thuốc ngủ, vào lúc mặt trời lộ ra luồng ánh sáng đầu tiên rốt cuộc cũng cảm nhận được chút buồn ngủ rồi nặng nề ngủ mất. Ánh mắt đầu tiên lúc Ngụy Lai tỉnh dậy nhìn thấy chính là Sơ Ân dùng một tư thế vặn vẹo cuộn trên chăn ngủ ngon lành.
Ngụy Lai đẩy cậu: "Nam minh tinh, dậy dậy, rời giường kiếm tiền."
Sơ Ân trở mình: "Ưm...... Đau đầu......"
Ngụy Lai chuẩn bị xong mọi thứ thấy thấy Sơ Ân còn không tỉnh, có hơi tức giận: "Tổ chương trình đến đón rồi, dậy đi. "
Môi mỏng của Sơ Ân hơi hé, cuộn tay nhỏ ngủ chẳng chút phòng bị, giống như một người khổng lồ mới sinh.
Ngụy Lai: "......"
Ngụy Lai biết khoảng thời gian này Sơ Ân vẫn luôn ngủ không ngon, vừa mới ngủ lại đánh thức cậu dậy thì thật là tàn nhẫn, chỉ là 7 giờ bay rồi cũng không thể bởi vì Sơ Ân không dậy nổi mà làm cả tổ chương trình phải chờ chứ?
Ngụy Lai: "Phục cậu rồi."
Cuộc sống người đại diện nhiều năm khổ cực làm Ngụy Lai rèn luyện ra năng lực thần kỳ, có thể tùy trường hợp thay đổi nhân cách tú bà và mẹ già hiền hậu, hắn hất hất tóc, thuần thục lau mặt trang điểm làm tóc cho Sơ Ân, mặc xong quần áo đổi xong giày, Sơ Ân từ một bãi bùn lầy biến thành một bãi bùn lầy đẹp đẽ có thể lên ti vi được.
Làm xong mọi thứ, Ngụy Lai nhảy nhảy mấy cái, vặn vẹo eo hoạt động dãn gân cốt rồi đỡ lưng Sơ Ân kéo cậu lên nói: "Cậu còn không tỉnh tôi lập tức bế cậu lên xe, cậu suy nghĩ cho kỹ."
Cũng không biết Sơ Ân có nghe hiểu hay không, vòng hai chân kẹp lấy eo Ngụy Lai lầm bầm: "Nâng cao cao."
Lúc này điện thoại Ngụy Lai reo lên, Ngụy Lai mở loa ngoài đồng thời dồn khí đan điền một phát nâng mông Sơ Ân bế người lên.
Đạo diễn: "Anh Nguỵ, hai người xuống dưới chưa?"
Ngụy Lai cắn răng: "...... Xuống. Chờ một lát."
Đạo diễn: "Còn dang dọn hành lý sao? Nghe như rất nặng, để bọn tôi lên giúp anh nhé?"
"Trước tiên mở cửa xe ra đã."
Ngụy Lai vốn đang muốn miệng lưỡi trơn tru nói vài câu trêu trọc, chỉ là bế Sơ Ân quả thực là quá sức hắn rồi, nghẹn một hơi, lao ra cửa, nhét Sơ Ân vào xe, đóng cửa lại, liền mạch lưu loát.
Ngụy Lai mồ hôi đầy đầu: "...... Hô!"
Người trong xe trợn mắt há hốc mồm.
Trần Mai Hàm trước tiên nhìn thoáng qua Ngụy Lai rồi quét mắt qua Sơ Ân, mặt đen như đáy nồi.
Người đến rồi, khí cũng thuận rồi, Ngụy tú bà lại có thể lẳng lơ rồi. Hắn cười tủm tỉm liếc Trần Mai Hàm, đỡ đầu Sơ Ân tròng lên cổ cậu một chiếc gối chữ u hình Âu Nhuận Quất dịu dàng nói: "Cứ ngủ đi nhé, đến nơi tôi gọi cậu." Nói xong, lại chầm chậm nhướng mày với Trần Mai Hàm.
"Cục cưng, buổi sáng tốt lành nha."
Trần Mai Hàm: "......"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong xe liền cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường.
Long Đông Cường liếc nhìn bọn họ một cái, yên lặng nhét tai nghe vào làm bộ bản thân chỉ là một cục mỡ không để ý đến chuyện bên ngoài mà thôi. Kiền Thiên Ý không nghịch di động chậm rãi ngẩng đầu, lười biếng dựa vào vai Long Đông Cường nửa mở mí mắt xem kịch vui, Diêu Triêu Vụ rơi vào thế khó, ánh mắt liếc qua lại giữa người đại diện và người đại diện cũ của mình, há miệng thở dốc lúng túng nói: "Ngụy Lai, cậu ăn sáng chưa?"
Ngụy Lai ngồi xuống cài đai an toàn, nói: "chưa."
Diêu Triêu Vụ đưa cho Ngụy Lai một thanh chocolate nói: "Cậu lót bụng trước đi."
Nguỵ Lai do dự một chút duỗi tay định nhận lại bị Trần Mai Hàm giật lấy, gã ngoài cười trong không cười nói: "Tôi nhớ không nhầm thì chó không thể ăn chocolate đúng không?"
Ngụy Lai: "......"
Diêu Triêu Vụ mạnh mẽ hòa hoãn không khí, "Lão Trần, cậu đùa gì đó? Ngụy Lai không phải chó, haha."
Tiếng haha này thật sự quá thông minh rồi, Nguỵ Lai hoài nghi hai người này trước đó đã diễn tập cái kịch bản chết tiệt này rồi cũng nên.
Trần Mai Hàm nói: "Nếu hắn không phải chó, vậy thì vì sao còn muốn nhặt đồ ăn thừa của người khác chứ?"
Trần Mai Hàm mắng Nguỵ Lai là chó, Nguỵ Lai còn có thể nhìn mặt mũi tổ chương trình mà nhịn, nhưng gã thế mà dám so sánh Sơ Ân với đồ ăn thừa, Nguỵ Lai lúc ấy tức giận như gà mái già bảo vệ gà con, mở hai cánh chuẩn bị chửi người.
Ngụy Lai mắt trợn trắng, đầu tiên bịt kín lỗ tai Sơ Ân rồi mới bắt đầu mắng, hắn lịch sự văn nhã nói: "Cục cưng, hai lỗ thủng lớn trên mặt mi là lỗ đít đó à? Nếu ngay cả chó hay người mà mi cũng phải nghi ngờ thì đừng lãng phí lương thực, ấy thế mà còn dám ăn rồi để thừa, không bằng đói chết đầu đường làm phân bón cho non sông gấm vóc của tổ quốc đi."
Rất ít người dám mắng Trần Mai Hàm như vậy, sắc mặt gã cực kỳ khó coi cắn răng nói: "Mày dám......"
Kiền Thiên Ý cười, chậm rì rì nói: "Ai —— đừng —— mắng —— người —— nha."
Ngụy Lai tựa như "Nhân viên chăm sóc khách hàng nhà thổ" lễ phép nói: "Bình thường người ta không có mắng người nha trừ khi gã không phải người ó. Bên đây kiến nghị ngài Trần về lò nấu lại đi nhé."
"Ngụy Lai, mày chờ đó." Trần Mai Hàm chỉ chỉ hắn, "Tao không so đo với loại ẻo lả như mày, chúng ta chờ xem."
Ngụy Lai cười bày ra một hàm răng trắng: "Hi Hi ~" Chương trình còn chưa phát sóng Ngụy Lai và Trần Mai Hàm đã xé rách da mặt đến mức không cách nào vá lại. Tổ đạo diễn đồng thời mời cả Diêu Triêu Vụ và Sơ Ân vốn chỉ muốn tạo một ít mâu thuẫn để tăng nhiệt độ cho chương trình, không ngờ khách mời người này còn khó đối phó hơn người kia, toàn là cái mặt hàng gì không biết!
Nhưng mà tất nhiên vẫn phải giảng hòa. Đạo diễn cười nói: "Ha ha, người cũng tới đủ rồi, mọi người đỉnh thật nha. Cài dây an toàn rồi chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!"
Ngụy Lai vẫn còn tôn trọng với nhân viên đoàn, thắt dây an toàn cho Sơ Ân rồi mỉm cười nói: "Xuất phát!"
Tay Trần Mai Hàm nắm chặt, nếu không phải e ngại đang có nhiều người gã đã muốn cho Nguỵ Lai một đấm rồi.
Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai kết oán nhiều năm với nhau, phong cách làm việc của hai người tương phản hoàn toàn như W với M vậy.
Trần Mai Hàm am hiểu maketing đen, kéo đổ, dẫm đạp, ghép cp xào độ hot, nghệ sỹ dưới tay đều đi con đường nổi tiếng nhờ scandal, bị bôi đen----lật ngược tình thế----bán thảm---- kiếm fans----fans cứng, không ngừng sàng lọc fans trung thành, lưu lượng cũng theo đó mà tới. Bởi vậy, lúc Sơ Ân mới ra mắt bị bôi đen thảm vô cùng, nói cậu hát như gà gáy đã coi như hạ miệng lưu tình, các loại công kích người nhà ùn ùn không dứt, quyền riêng tư cá nhân bị người người xâu xé, làm đến mức Sơ Ân không dám ra ngoài cũng không dám lên mạng, vì thế Trần Mai Hàm càng dễ dàng khống chế cậu.
Ngụy Lai thì lại am hiểu "dẫn mối", cùng một bộ phim nam chủ, rõ ràng nội bộ đã định là Sơ Ân, cuối cùng Ngụy Lai dẫn mỗi biến thành Diêu Triêu Vụ. Hắn có khả năng phán đoán chính xác việc một bộ phim tuyệt đối sẽ nổi tiếng và có khả năng sẽ nổi, hơn nữa còn chết không biết xấu hổ, mặc kệ thế nào cũng phải nhét nghệ sỹ dưới tay vào. Diêu Triêu Vụ dựa tác phẩm nói chuyện, duyên qua đường cũng không tệ nhưng nhân duyên của gã trong giới lại một lời khó nói hết, thường xuyên bị các minh tinh lên weibo nói mỉa khiến cho fans hai nhà tranh cãi, cho dù ồn ào ồn ào ầm ỹ mức nào thì Diêu Triêu Vụ cũng không thèm để ý, Nguỵ Lai cũng chỉ thích xem trò hay.
Tuy hoàn toàn tương phản, nhưng trăm sông đổ về một biển. Thủ đoạn của Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai đều không thể để người khác biết nhưng lại rất có hiệu quả, cái gọi là một núi không dung hai hổ, cùng một công ty cũng không chứa được hai người đại diện kim bài, người khác vẫn luôn lấy hai người họ ra so sánh mà Trần Mai Hàm và Nguỵ Lai quả thực không đội trời chung, tranh đoạt tài nguyên đến mức ngươi chết ta sống.
Trần Mai Hàm cố chấp cho rằng là Nguỵ Lai cạy góc tường gã, âm trầm nhìn chằm chằm Nguỵ Lai muốn dùng ánh mắt độc chết hắn.
Đối với loại người như Trần Mai Hàm, làm lơ hắn chẳng khác nào tức chết hắn, Ngụy Lai bình tĩnh tự tin lấy gối đầu in hình Âu Nhuận Quất cùng một phong cách với cái của Sơ Ân lót dưới đầu rồi dựa vào cửa sổ bắt đầu ngủ bù.
Bởi lịch trình bận rộn thường xuyên khiến Sơ Ân ngủ trên xe còn quen hơn ngủ trên giường, hai viên thuốc ngủ làm cậu ngủ chẳng biết trời chăng cả một đường, cho dù có lúc tỉnh lại thì cũng mơ mơ màng màng, Ngụy Lai bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, hoàn toàn miễn dịch với công kích dù là ngấm ngầm hay công khai xung quanh mình. Mãi đến khi bị Ngụy Lai xoa tỉnh vẫn là vẻ mặt ngốc nghếch.
Sơ Ân: "...... Hự?"
Ngụy Lai: "Tới rồi."
Sơ Ân dụi dụi mắt, khàn khàn nói: "Đến đâu cơ?"
- -------------------