0 X 0 = 0.5

Chương 38: Cục Cưng Ngủ Muộn

Chương 38: Cục Cưng Ngủ Muộn

==================
Ngụy Lai nói: "Nam bán cầu, múi giờ UTC+10:00. Sydney."
(Giờ chuẩn Đông Úc (AEST; UTC+10:00) múi giờ của Thủ đô Úc- Sydney và các tỉnh thành phía Đông như Queensland, New South Wales, Victoria hay Tasmania.)
"Hỏ......" Vỗn dĩ Sơ Ân vẫn còn đang mơ hồ, đột nhiên mãnh liệt cảm nhận được loại cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, quay đầu một cái lập tức đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Trần Mai Hàm.
Sơ Ân đột nhiên tỉnh táo.
Cách mấy tháng lại nhìn thấy Trần Mai Hàm nhưng cậu lại cảm thấy khuôn mặt này xa lạ như đã cách mười mấy năm.
Chỉ nhìn thoáng qua không muốn tiếp tục nhìn nữa, Sơ Ân xoay mặt đi. Trần Mai Hàm thấy thế buồn bã nói: "Anh Ân à, anh không định chào hỏi với em một tiếng sao?"
Sơ Ân liếc nhìn Ngụy Lai một cái, cứng đờ nói: "Tôi với cậu không có gì hay mà nói cả."
Ánh mắt Trần Mai Hàm tối lại nhưng e ngại Nguỵ Lai còn ở đây nên cuối cùng vẫn nhịn xuống. Lúc này tốc độ xe đã chậm lại chạy đến cửa homestay, quay phim chính thức bắt đầu.
"Lão Trần, đi thôi!"
Diêu Triêu Vụ là một thần tượng rất coi trọng hình tượng, gã mở cam trước di động ra xác nhận nhan sắc của mình dù có dưới ống kính độ nét cao cũng không có gì đáng ngại mới lôi kéo Trần Mai Hàm xuống xe đầu tiên.
Kiền Thiên Ý nằm liệt trên ghế nói: "Tui—lười—di—chuyển."
Long Đông Cường nói: "Vậy tôi để cậu ở đây luôn nhé."
Kiền Thiên Ý: "Đông — Đông, anh — thật — tàn nhẫn. Buổi—sáng—Ngụy—Lai—còn—bế—Sơ—Ân—lên—xe—đó—"
Sơ Ân đột nhiên bị cue, cả kinh, hạ giọng khẽ meo meo nói với Ngụy Lai nói: "Đuma...... anh bế tôi lên xe?"
Mẹ già Ngụy Lai xị mặt: "...Nếu không thì sao? Cậu ngủ đến mức mắt còn không mở nổi, buổi tối bảo cậu ngủ cậu lại một hai phải làm ầm làm ĩ..."
Sơ Ân không biết nghĩ tới cái gì, lỗ tai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Anh còn có thể bế được tui ư?"
Ngụy Lai: "......" Sao hắn lại có cảm giác cả mặt Sơ Ân bây giờ đều viết:"Anh thật là men nha, đề nghị anh làm 1 nha". Là thế nào hả hả?!
Kiền Thiên Ý rất khó hầu hạ nên đã đổi đến mười mấy người đại diện, lúc Long Đông Cường nhận lời mời vẫn là một tên trạch nam giao tiếp khó khăn, không ngờ thế mà hắn lại làm được dài nhất, vừa khỏe mạnh vừa tính tình mềm mỏng vừa tốt bụng, quả thật là đo lường dựa theo ý Kiền Thiên Ý mà tạo ra.
Long Đông Cường cổ vũ: "Sau khi vào phòng có thể tắm rửa sạch sẽ còn có wifi tốc độ cao chơi game, nhanh chân năm phút hạnh phúc cả ngày. Đứng dậy nào, ngày ngày tiến về phía trước nào!"
Trong mắt Kiền Thiên Ý tràn ngập vẻ tịch mịch của kẻ nhìn thấu hồng trần: "Ngây—thơ. Anh — nhìn — đi, cầu — cảng — lớn — như — vậy. Còn — phải —leo."
Đương lúc chạng vạng, hoàng hôn nhiễm đỏ bầu trời khiến mặt nước cũng phiếm màu hồng nhạt, cầu cảng đối diện với nhà hát opera Syney tựa một dải cầu vồng bằng thép vắt ngang trời.
Leo cầu cảng đối với Kiền Thiên Ý và Diêu Triêu Vụ mà nói là một khiêu chiến cực lớn.
Kiền Thiên Ý là lười di chuyển, ngoại trừ lúc đóng phim ra hắn chỉ muốn làm một phế nhân không gánh vác nổi sinh hoạt cá nhân, có thể ít vận động tí nào hay tí đó. Mà Diêu Triêu Vụ có tiếng vừa sợ nước vừa sợ độ cao, vừa mới đeo dây an toàn lên, còn chưa bước chân đi cả người đã đổ mồ hôi lạnh.
Ngụy Lai nói: "Diêu, cậu đi theo tôi. Đừng nhìn xuống dưới, 10 phút là đi xong rồi."
Diêu Triêu Vụ gật đầu miễn cưỡng cười nói: "Tôi không sao. Tôi có thể đi, dù sao thì cầu cũng không sập được không rơi xuống được đâu đúng không?"
Long Đông Cường đong đưa bụng bia núng nính, hớn hở nói: "Có tôi ở đây thì cũng không chắc nha."
Diêu Triêu Vụ: "......"
Long Đông Cường: "Tôi đùa ấy mà."
Diêu Triêu Vụ nói: "Tôi hoàn toàn không thể vì câu đùa này của anh mà thả lỏng nổi."
Lúc bắt đầu leo cầu cảng, Kiền Thiên Ý đi cuối cùng, nản lòng như chóa già tuổi xế chiều bị Long Đông Cường miệng khyên tay kéo mới thong thả bước đi.
Sơ Ân đen mặt đi tuốt phía trước nghe Ngụy Lai với Diêu Triêu Vụ kể truyện cười, cùng tiếng cười Diêu Triêu Vụ phát ra như nhược trí.
Mắt đi mày lại.
Không biết liêm sỉ.
Sơ Ân mẫn cảm nhận ra Diêu Triêu Vụ đang cố ý thân cận với Ngụy Lai muốn kéo hắn về.
Cái này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Sơ Ân. Lúc Ngụy Lai làm người đại diện cho Diêu Triêu Vụ có tài nguyên gì đều nghĩ cho gã trước, Diêu Triêu Vụ muốn sao Ngụy Lai tuyệt không đưa trăng, như gà mẹ bảo vệ gà con dưới cánh chim vững chãi của mình, loại này cùng với chuyện săn sóc không chút tự trọng giống nhau, lâu dần sẽ bị coi như đương nhiên, thậm chí Diêu Triêu Vụ còn ghét bỏ Ngụy Lai làm gã chậm trễ, vào lúc Ngụy Lai từ chức cứ vậy quyết đoán vứt bỏ hắn.
Thế nhưng người tiếp nhận Diêu Triêu Vụ lại là Trần Mai Hàm. Năng lực nghiệp vụ của Trần Mai Hàm rất mạnh nhưng lại là một tên biến thái vắt kiệt nghệ sỹ nhà mình, ngày ngày vừa tỉnh dậy đã phải chạy show, Diêu Triêu Vụ sắp không nhớ rõ lần gần nhất mình ngủ đủ tám tiếng là khi nào nữa rồi.
Lúc này Diêu Triêu Vụ mới ý thức được, không có một người đại diện nào có thể thật tình đối đãi với gã giống như Ngụy Lai được.
Diêu Triêu Vụ lộ vẻ xúc động, tủi thân nói: "Cảm ơn cậu Ngụy Lai, không riêng gì hiện tại hay là trước đây... Tôi..."
Sơ Ân không nghe nổi nữa quả thực là bị ghen ghét hun cho chóng mặt, ngay cả tóc cũng phải dựng thẳng lên đến nơi.
Trong gió đêm hừng hực, đột nhiên Sơ Ân dừng chân xoay người ôm chặt lấy Ngụy Lai.
Ngụy Lai: "... Sao thế? Phía trước có sâu hửm?"
Sơ Ân nói: "... Lạnh. Tôi sợ độ cao."
Trước mặt công chúng mà cái túi khóc này lại làm nũng với hắn, Ngụy Lai đẩy ra không được ôm cũng chẳng xong đành cứng đờ cả người ho khan một tiếng, "Tôi đưa áo cho cậu nhé?"
Sơ Ân không nói gì, đầu gác lên vai Ngụy Lai nhấc mí mắt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Diêu Triêu Vụ, nhìn vừa đơn thuần vừa vô tội, chỉ có đôi mắt sâu thẳm cùng khóe miệng hơi cong lên tiết lộ nội tâm Sơ Ân.
Diêu Triêu Vụ khiếp sợ. Ở trong đời sống hiện thực, Diêu Triêu Vụ chưa bao giờ gặp được loại sắc mặt kiêu ngạo của tiểu tam thành công đoạt vị khiêu khích chính thất một cách tiêu chuẩn như thế.
Thậm chí Diêu Triêu Vụ có thể từ ánh mắt Sơ Ân giải mã được được khiêu khích trong đó.
Đây là người đại diện của anh hả? Bây giờ là của tôi.
Đẹp trai cao ráo, biết làm nũng, ông đây có rất nhiều vốn liếng, cái loại sen trắng như anh lấy cái gì mà đấu với tôi?
Sơ Ân vô thanh vô tức triều Diêu Triêu Vụ làm khẩu hình: "Đồ ngok."
Diêu Triêu Vụ đứng trong không trung bị Sơ Ân trêu tức đến mức suýt nữa thì lao qua. Nhưng mà gã lại có thể làm thế nào được, chẳng lẽ cũng không biết xấu hổ như Sơ Ân ôm lấy người ta hay sao?
Diêu Triêu Vụ xanh mặt, cơ mặt giật giật lại còn mạnh mẽ gượng cười, tựa như nữ chính trong truyện đau khổ vì tình.
Sơ Ân đột nhiên cảm nhận được toàn bộ cảm giác sung sướng của nam phụ ác độc. Nói: "Tôi không đi nổi, anh cõng tôi đi."
Diêu Triêu Vụ làm bộ thở dài một cái nói: "Ngụy à, cậu không cần phải quan tâm đến tôi, tôi không sao."
Ngụy Lai: "......"
Một người hai người đều bị sao vậy hả, như là hắn men lắm không bằng, có thể carry toàn bộ luôn ấy???
Nếu Ngụy Lai là trai thẳng hoặc là phụ nữ, chỉ sợ hắn đã sớm phát hiện ra sóng ngầm chảy giữa Sơ Ân và Diêu Triêu Vụ mà ngầm sướng trong lòng rồi.
Nhưng Ngụy Lai tự định cho bản thân mình là một bé 0 yếu đuối không có 1 thì chẳng đáng tin cậy tí nào, hắn cũng muốn rúc mình vào lồng ngực mãnh nam, nắm tay mãnh nam cùng nhau đi qua cầu sắt cao cao. Nếu như năng lực bạn trai của hắn phát huy cao như vậy bị phát sóng thì chẳng phải sẽ có thêm nhiều bé 0 nhào vào ngực hắn hay sao?
- -------------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất