0 X 0 = 0.5

Chương 40: Nam Bán Cầu, hự!

Chương 40: Nam Bán Cầu, hự!
==================
Ngụy Lai và Diêu Triêu Vụ dù không phải là người yêu thì cũng coi như bạn bè, giữa bọn họ có sáu năm giao tình, loại ăn ý như thế này là thứ cậu không thể so sánh được. Cậu tựa như một đôi đũa lệch đứng xem, chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn, ghen ghét trong lòng thiêu đốt đến độ làm cậu thiếu oxy hít thở không thông.
Bộ phim còn đang chiếu, Sơ Ân cuộn chân yên lặng xem, cậu vẫn ngồi cạnh Ngụy Lai lại cảm thấy Ngụy Lai cách mình rất xa, thoáng chốc sống mũi cay cay, nước mắt đầm đìa đảo quang hốc mắt may là vẫn chưa rơi xuống, cũng không có ai phát hiện ngoại trừ Trần Mai hàm.
Trong bóng đêm, Trần Mai hàm cầm một hộp sữa ném cho Sơ Ân.
Sơ Ân đột nhiên nhớ đến lần thứ hai cậu gặp Trần Mai Hàm, lúc ấy cậu rách rưới ngủ ở ven đường, Trần Mai Hàm cũng ném cho cậu một hộp sữa thế này, hỏi: "Ba mẹ cậu đâu?"
Nhóc Sơ Ân không trả lời bởi còn mải mở hộp sữa ra uống, uống rất nhanh, giống như từ trước đến nay chưa từng được uống sữa vậy.
Trần Mai hàm chỉ vào cậu nói, "Cậu thật là dơ! Về nhà sẽ bị đánh mông đó, đi về nhà tớ tắm một cái đi!"
Mười lăm năm trước, Trần Mai hàm cứ như vậy dùng một hộp sữa bò dỗ dành Sơ Ân về nhà. Mười lăm năm sau, gã làm Sơ Ân làm cho mình đầy thương tích, lại vì bày tỏ thiện chí ném cho cậu một hộp sữa.
Sơ Ân chọc ống hút vào có vẻ muốn uống, Trần Mai Hàm cong môi mỏng đắc ý cười cười, nghĩ thầm rốt cuộc Sơ Ân vẫn không buông bỏ được gã, ai ngờ giây tiếp theo Sơ Ân liền nhét sữa vào tay Diêu Triêu Vụ.
Diêu Triêu Vụ: "???"
Sơ Ân: "Cho anh uống."
Diêu Triêu Vụ: "......"
Diêu Triêu Vụ hoàn toàn không muốn uống, nhưng gã là người phát ngôn của nhãn hiệu này không thể không uống một hớp lớn, còn chẹp chẹp miệng, chịu đựng đau trứng làm quảng cáo bằng miệng.
The shining chiếu xong, chỉ có Sơ Ân và Diêu Triêu Vụ phát ra âm thanh thảm thiết nên bất hạnh chỉ có thể lên gác mái trên lầu hai trông mong nhìn mọi người ăn lẩu.
Diêu Triêu Vụ vịn vào lan can hít một hơi thật sâu, sâu kín cảm khái: "Dập trứng còn không có cơm ăn, tui thật là thảm."
Sơ Ân: "......"
Sơ Ân không muốn để ý đến gã, cũng vịn lan can nhìn xuống, gác mái nằm ngay phía trên chỗ bọn Ngụy Lai ăn lẩu, trên bàn có của lớn, trâu cuốn, còn có cả cá chiên mà Sơ Ân thích nhất nữa.
Diêu Triêu Vụ gọi về phía dưới: "Haizzz, cho chúng tôi ít viên chiên có được không."
Trần Mai Hàm ngẩng đầu nói: "Tôi ném lên anh dùng miệng để bắt hả?"
Diêu Triêu Vụ nói: "Thật ra cũng không phải không được. Đạo diễn, xin thương xót đi, chúng tôi sắp chết đói đến nơi rồi."
Long Đông Cường nói: "Chúng ta có thể chồng lên nhau như diễn xiếc để đưa đồ ăn cho bọn họ."
Ngụy Lai: "...... Anh quả thật là lanh lợi đó."
Ngụy Lai vốn không đói bụng, hắn nhìn thấy Trần Mai Hàm đã ghê tởm no rồi. Nhưng hắn biết nhất định là Sơ Ân đói rồi.
Cục cưng mít ướt không thể chịu đói!
Làm gameshow, quy tắc chỉ là phụ trợ, có đôi khi đánh vỡ quy tắc mới càng có hiệu quả. Ngụy Lai nhìn chằm chằm dây nilon buộc cua nảy ra một ý.
Ngụy Lai bỏ dây ra nối lại thành một sợi dây dài 2 mét, bỏ vào cái ly 4 viên cá viên lại chọc thêm vào đó mấy cái tăm, ngẩng đầu nói: "hai người kéo cái ly lên đi!"
Diêu Triêu Vụ cảm động muốn chớt nói: "Ngụy Lai, tôi biêt ngay cậu là tốt nhất mà!!!"
Ngụy Lai ném dây nhựa lên, Diêu Triêu Vụ nhanh tay nhanh mắt bắt được đầu sợi dây run rẩy kéo lên, cái ly lúc ẩn lúc hiện, quá trình gian nan như năm đó công chúa tóc dài bị mụ phù thủy nhốt trong lâu đài không thể không thả tóc xuống kéo hoàng tử lên trên.
Lúc Diêu Triêu Vụ cuối cùng cũng lấy được cái ly, lầu một cũng cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Diêu Triêu Vụ nói: "Ai, tiểu Sơ, đến ăn cá viên đi, cậu hai viên tôi hai viên."
Sơ Ân cứng đờ nói: "Tôi không ăn cá viên."
Diêu Triêu Vụ nhai cá viên, nói một cách đương nhiên: "Ò ò, vây tôi lại bảo Nguỵ Lai đổi cho cậu, cậu muốn ăn gì?"
,
Sơ Ân tức giận nghĩ thầm: gì mà bảo... Anh bảo Ngụy Lai đổi cho tôi á? Anh là ai cơ? Kia rõ ràng là người đại diện của ông đây, oke?!
Chỉ cần Ngụy Lai đưa cho cậu cậu sẽ ăn ngay lập tức chỉ là nếu đó không phải Ngụy Lai thì Sơ Ân tình nguyện không cần.
Cậu muốn mọi thứ của Ngụy Lai, chẳng muốn chia sẻ với người khác chút nào đặc biệt là Diêu Triêu Vụ.
Sơ Ân: "Tôi không đói bụng, tôi mệt rồi đừng ai tới làm phiền tôi."
Nói chưa hết lời, Sơ Ân đã đi mất.
Diêu Triêu Vụ: "Cậu......"
Tìm tên Sơ Ân trên Baidu, dưới mục tìm kiếm hiện ra nhiều nhất chính là: Sơ Ân kiêu căng. Ở mặt nào đó, Sơ Ân chính là một dòng nước lũ cứng đầu trong giới giải trí giả dối này. Bất luận kẻ nào, mặc kệ mi có tiền hay không, nổi tiếng hay không nổi tiếng cậu ta đều xem thường mi.
Lúc mới ra mắt Sơ Ân đã nhìn ai cũng coi đó là nhân loại ngu xuẩn, account marketing vẫn luôn tiên đoán Sơ Ân là loại bình hoa không hề có EQ, không đến một tháng sẽ chìm nghỉm xuống tận tâm trái đất, không ngờ cậu lại càng ngày càng nổi tiếng, kiêu căng đến tận bây giờ, dần dần biến thành một phần hình tượng của cậu—— bởi là có fans thích cái bộ dạng kiêu ngạo lật trời này của cậu.
Ngày nào đó Sơ Ân biến thành quý ông mới là bị người ngoài trái đất xuyên vào!
Sơ Ân về phòng nhanh chóng tắm rửa rồi lấy cục lông từ trong valy ra chui vào trong ổ chăn, trằn trọc, cào cào chăn rồi lại duỗi chân, đủ các thể loại không vui.
Bình thường Sơ Ân làm trời làm đất với Ngụy Lai nhưng nói đến chuyện tình cảm thì cậu chỉ dám trong lòng vươn cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy ngón tay hắn, vừa ngạo kiều vừa hèn mọn.
Sơ Ân nghĩ như vậy nước mắt lại từ khóe mắt trượt xuống, không dám khóc ầm lên mà chỉ dám rúc đầu vào chăn, nhưng mà dù sao cũng vừa đói vừa mệt, cậu khóc một hồi rồi ý thức cũng khóc đến mơ hồ.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh chợt nghe được tiếng mở cửa, Sơ Ân lúc ngủ một mình cực kỳ nhạy bén, tức khắc tỉnh táo mở to mắt bắn người dậy vươn tay ra khỏi chăn cạch một tiếng ấn sáng đèn.
Người trước mắt gò má nhô ra, lông mày nhướn lên mang bộ dạng âm trầm, đúng là Trần Mai hàm.
Trần Mai hàm bị động tĩnh của Sơ Ân làm hoảng sợ, hơi sửng sốt chút rồi lại trấn định tự nhiên bưng hộp cơm đi về phía Sơ Ân.
Sơ Ân đứng lên tắt camera, siết chặt nắm tay lạnh lùng nói: "Trần Mai hàm, tôi nể mặt mẹ nuôi nên từ trước đến nay chưa từng đánh cậu. Tôi và cậu sớm đã không còn liên quan gì, cậu đừng cho là tôi sẽ không đánh cậu.
"Cái tính nóng nảy này của anh em còn không biết hay sao?" Trần Mai hàm lấy hamburger, pizza, khoai tây chiên ra, sắc mặt như thường đặt lên bàn nói: "Anh Ân, dạ dày anh không tốt dù có giận em cũng đừng làm khó dễ bản thân."
Sơ Ân: "Cầm đồ của cậu, cút đi."
Trần Mai Hàm nói: "Được được, em cút, anh nhớ phải ăn một chút đó."
Sơ Ân nhìn gã nói: "Nghe không hiểu tiếng người à?"
Trần Mai Hàm thở dài nói: "Anh Ân, mấy ngày nay em đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Là em không đúng, ngàn sai vạn sai đều là em sai, em là thằng khốn nạn. Em không mong được anh tha thứ, chỉ cần anh có thể cho em cơ hội chuộc tội, như vậy mẹ em ở trên trời cũng có thể yên tâm. Cho dù không phải người yêu, tình cảm nhiều năm của chúng ta vẫn còn phải không? Em không chịu nổi cảnh anh ở chỗ người khác chịu uất ức."
Sơ Ân: "......Cậu đừng mang dì Trần ra uy hiếp tôi. Dì đã qua đời rồi, không còn biết gì nữa."
Trần Mai hàm cười khổ nói: "Em biết, chỉ là em lo cho anh. Ngụy Lai không phải thứ gì tốt, hắn bán bao nhiêu nghệ sỹ em không nói chỉ là hắn ta còn lăng nhăng hơn cả em, haizz, anh Ân, ánh mắt của anh khi nào mới có thể tốt lên một chút đây?"
Sơ Ân: "...... Tôi không thích anh ta, hơn nữa tôi thích ai cậu cũng không có quyền quản."
Trần Mai Hàm nói: "Anh biết bây giờ Ngụy Lai đang ở đâu không? Hắn cầm túi trườm đá vào phòng Diêu Triêu Vụ để tiêu sưng trứng cho anh ta."
Sơ Ân: "......"
Trần Mai Hàm ám chỉ nói: "Ý của kỹ nữ không nằm ở rượu, hắn chỉ quan tâm Diêu Triêu Vụ, nào có để ý anh có ăn cơm hay không, nói không chừng trong lòng còn trách anh làm bị thương người trong lòng hắn."
(Ý của kỹ nữ không nằm ở rượu, câu này của Trần Mai Hàm tác giả lấy ý từ thành ngữ TUÝ ÔNG CHI Ý BẤT TẠI TỬU ban đầu có nghĩa là người say, tức là tác giả có sở thích không phải là uống rượu, mà là ngắm cảnh trên núi, sau đó là dùng để diễn đạt ý định ban đầu không phải ở đây mà ở khía cạnh khác, hoặc có động cơ thầm kín.)
Sơ Ân ném cái li xuống dâtd, gầm lên: "Cút đi!!!"
Trần Mai Hàm toàn thân thoải mái, thành thật cút, còn không quên đóng cửa lại.
Sơ Ân tựa như cây cột cố định trên sàn nhà dồn dập hô hấp, môi trắng bệch, bởi không ăn cơm tối nên dạ dày run lên đau đớn từng đợt, cậu vọt vào wc chống lên cạnh bồn rửa tay nôn khan.
Dù sao cũng chưa ăn gì nên chẳng nôn nổi ra thứ gì, Sơ Ân ngồi lên nắp bồn cầu, trước mắt biến thành màu đen chỉ muốn ngất đi, lúc này bên ngoài wc truyền đến tiếng đập cửa.
Sơ Ân đỏ mắt, gần như phát điên nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Mai hàm, tao giết mày."
Lập tức tiếng đập cửa trở nên dồn dập, Sơ Ân nghe thấy giọng Ngụy Lai.
"Sơ Ân? Cậu ở bên trong làm gì?"
Hô hấp Sơ Ân khựng lại, đột nhiên đứng lên làm đầu óc bỗng dưng đảo lộn, cậu giơ tay đỡ lên bệ rửa mặt chạm phải lọ kem dưỡng ẩm khiến chai thủy tinh nện lên mặt đất phát ra một tiếng giòn tan.
Ngụy Lai nói: "Tôi vào đây!"
Trong lòng Ngụy Lai vẫn còn ám ảnh bóng ma tâm lý bị cửa đập vào mặt nên hắn rụt cổ chen vào wc, thấy Sơ Ân một tay chống lên bồn rửa mặt, sắc mặt trắng nhợt đôi mắt lại đỏ bừng, dáng vẻ lung lay sắp đổ.
Ngụy Lai vội đỡ lấy cậu, kêu lên: "cậu làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ, không thoải mái chỗ nào."
Sơ Ân đẩy tay Ngụy Lai ra khàn giọng nói: "......chỗ nào cũng không thoải mái."
Ngụy Lai bị Sơ Ân phủi tay tay ra cũng thành quen nên không để ý đến chi tiết nhỏ này, vỗ vỗ lưng cậu, chúng ta lên giường nằm.
Sơ Ân ngồi lên bệ rửa mặt nhất định không chịu đi, siêu hung dữ nói:
"Không nằm. Anh tránh ra!"
Ngụy Lai nghẹn lại nói: "Cậu sao thế? Mơ thấy ác mộng à?"
Sơ Ân hung hăng: "Đúng vậy, dù sao tôi chính là kẻ không biết cố gắng, sợ ma muốn chết, mơ ác mộng là muốn trốn vào wc, làm anh tức giận đến mức mũi cũng phải sụt 3 tấc!"
- -------------------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất