Chương 41: Cục Cưng khiêu khích
==================
Ngụy Lai hiểu rồi.
Sơ Ân thế này là đang tức giận vừa nãy hắn hung dữ với cậu.
Ngụy Lai nói: "Ngồi ngốc ở đâu cũng được, chúng ta đừng ngốc trong wc có được không."
Sơ Ân: "Tôi cứ ngồi ở đây đấy."
Ngụy Lai vén tay áo, nói: "Vậy thì tôi không thể không dùng một ít biện pháp mạnh rồi."
Sơ Ân đỏ hốc mắt nói: "Anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi! Anh..."
Giây tiếp theo Sơ Ân cứng họng, người cứng đờ như tượng.
Ngụy Lai bế cả người cậu lên rồi.
Vì lần này Sơ Ân không chủ động kẹp lấy eo Ngụy Lai nên hắn hoàn toàn phải dựa vào lực hai cánh tay, bế đến mức đỏ mặt tía tai, run chân đi vài bước rồi nện thành một cục với Sơ Ân trên giường.
Sơ Ân mới phản ứng lại: "Anh mẹ nó......"
"Hưm ——"
Ngụy Lai xoa xoa tóc Sơ Ân: "Tôi xin lỗi. Đừng giận nữa, ngoan nào."
Ánh mắt Ngụy Lai vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, mũi Sơ Ân cay cay, áp lực cùng tủi thân trong lòng chỉ trực trào ra, sợ vừa mở miệng nói chuyện là sẽ khóc luôn bèn quay đầu không thèm để ý người ta.
"Tôi bế cậu ra khỏi Wc là có nguyên nhân cả đó." Ngụy lai ngồi dậy lấy từ tủ đầu giường một cái hộp giữ ấm màu hồng phấn, "Dù sao cũng không thể ăn uống trong wc được, ít nhất là không nên."
Sơ Ân nước mắt lưng tròng vẫn không để ý tới Ngụy Lai.
Ngụy Lai quen nhìn mặt đoán ý, cảm thấy Sơ Ân đã sắp hết giận rồi liền lấy một chén nhỏ canh cẩu kỷ nấu xương sườn ra múc một muỗng đưa lên miệng Sơ Ân, "Không nóng đâu, cậu uống ít canh lót bụng. Nào, a~"
Sơ Ân do dự một lúc lâu mới trong ngoài bất nhất uống một ngụm canh trên tay Ngụy Lai, nước mắt cũng theo đó lăn xuống.
Ngụy Lai nói: "Đừng khóc mà. Tôi nhất thời không chú ý tên Trần Mai Hàm kia đã đến đây. Thật sự xin lỗi, gã có làm gì cậu không?"
Sơ Ân lắc lắc đầu.
Canh xương sườn đậm đà ngon miệng mang theo hương vị thân thiết quen thuộc mà Sơ Ân vẫn thường ăn. Sơ Ân không dám chắc liếc mắt nhìn Ngụy Lai nói: "Đã trễ thế này sao còn có đồ ăn?"
Ngụy Lai lại biến ra một miếng bò bít tết từ trong hộp giữ ấm, thịt bò tươi mới được cắt thành từng miếng nhỏ, Ngụy Lai gắp một miếng đút cho Sơ Ân.
Ngụy Lai cười nói: "Tôi vào bếp làm đó. Ngày mai chúng ta thảm lắm còn phải lên phố kiếm tiền, cậu là đầu bảng của tôi, ăn không ngon ngủ không tốt, giá trị nhan sắc đi xuống thì đi làm sao được?"
Sơ Ân không ăn nữa: "...... Vậy anh đi thăm Diêu Triêu Vụ? Hắn cũng là đầu bảng của anh à?"
"Hả?" Ngụy Lai liếc mắt nhìn đồ ăn Trần Mai Hàm mang tới, lòng rõ rành rành loại chiêu số của bọn tiểu nhân này, thản nhiên nói: "Cậu tin Trần Mai hàm, hay là tin tôi?"
Sơ Ân lau mắt thấp giọng nói: "...... Ngụy Lai, tôi không thích Diêu Triêu Vụ."
Ngụy Lai nói: "Tôi biết hai người là đối thủ. Người khác thì tốt rồi, cậu lại hóa trang thành cái dạng này, trước mặt đừng để cậu ấy phải xấu hổ."
"Tốt cái rắm!" Sơ Ân cao giọng: "Tôi không thèm dối trá như cái loại sen trắng đó, tôi không thích là không thích!"
Ngụy Lai nói: "Tôi đi tìm cậu ấy là để thay cậu xin lỗi. Tôi biết cậu không có ý gì nhưng quả thực là cậu làm tổn hại đến cơ thể cậu ấy. Tôi là người đại diện của cậu, chuyện cậu không thể xuống nước làm tôi đều thay cậu làm, cậu nói xem có đúng hay không?"
Sơ Ân trừng mắt hoài nghi nói: "Chẳng lẽ, không phải anh đến xem trứng của hắn?
Ngụy Lai vừa khiếp sợ vừa hoang mang: "... Tôi có bị điên đâu? Là chưa thấy trứng bao giờ hay là sao? Sơ Ân, cậu lại nghĩ xấu về tôi như vậy sao, tôi rất tức giận! Ngụy Lai tôi chính là người có tư tưởng thuần khiết đó nhé!"
Sơ Ân hoàn toàn bị dỗ ngon dỗ ngọt rồi, vui vẻ lăn một vòng trên giường, duỗi chân vỗ bụng vang lên mấy tiếng bạch bạch bạch, bởi chức nghiệp ca sỹ chuyên nghiệp nên âm thanh vỗ ra cũng trong trẻo có tiết tấu, dễ nghe lạ kỳ.
Ngụy Lai nghĩ thầm: "Sao lại dễ dỗ như bạn nhỏ vậy cơ chứ."
Ngụy Lai dọn dẹp sạch sẽ dồ ăn xong liền thấy Sơ Ân ăn uống no đủ, nằm trên giường thành hình chữ X, nhấc đôi chân dài có thể làm người ta chơi cả một năm lên, vui vẻ đến mức đầu ngón chân cũng nở hoa.
Ngụy Lai vừa mới nói mình là người thuần khiết, nhìn thấy dáng vẻ này của Sơ Ân thì tư tưởng này nọ lại lập tức kéo tới.
Chiều dài của Sơ Ân bé liệu có thể cũng dài như chân của cậu không nhỉ?
A, muốn... ghê
Ngụy Lai che đậy tâm tư ném đồ ăn Trần Mai Hàm mang tới vào thùng rác, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng lớn mật.'
Có lẽ Sơ Ân cũng không phải dễ dỗ, nguyên nhân cậu dễ nói chuyện như vậy có thể là bởi vì người dỗ cậu ấy là mình không?
Ngụy Lai mạnh mẽ đè suy nghĩ này xuống chỉ nghĩ tính tình Sơ Ân lúc mưa lúc nắng như trẻ con thôi, tắt đèn cho cậu xong, vừa đi đến cửa hắn lại như nhớ ra cái gì hỏi: "Ngủ một mình có sợ không?"
Sơ Ân xoay đầu nói: "Ngụy Lai, tôi đập vào mũi anh đau lắm sao?"
Ngụy Lai: "...... Không có."
Sơ Ân nói: "Tôi không tin, nếu không thì anh sẽ không giận như vậy. Anh lại đây, tôi sờ xem."
Ngụy Lai vừa đi vừa nói: "Xương cốt thật sự không sao, chỉ là bị cậu dọa. Này nha... cậu to mồm như vậy...Sao lại còn sợ ma đến thế chứ..."
Sơ Ân duỗi tay sờ sờ mũi Ngụy Lai, nghiêm túc nói: "Tôi xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ xem nhiều phim ma hơn, luyện gan lớn hơn sẽ bảo vệ anh."
Hô hấp Ngụy Lai cứng lại, rất ít người nói với hắn mấy lời kiểu như sẽ bảo vệ hắn này nọ.
Dáng người Ngụy tú bà thì khỏi phải nói, lõi đời láu cá, nội tâm mạnh mẽ, lẳng lơ bừa bãi không sợ thứ gì, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, hắn không tìm được 1 bởi vì hắn thật sự không giống 0.
Trong bóng đêm hai người hô hấp đan xen, mặt Ngụy Lai nóng lên cảm thấy nhất định là mặt mình đỏ lên rồi, nhưng mà Sơ Ân lại không nhìn thấy còn đang lo nói chuyện một mình.
"Không phải tôi cố ý sợ ma."
Rất lâu về sau, Ngụy Lai mới hiểu được những lời này của Sơ Ân là có ý gì. Lúc Sơ Ân ở cô nhi viện giáo viên muốn bọn trẻ ngủ ngoan không chạy loạn nên lâu lâu sẽ kể chuyện ma cho bọn nhóc, lúc Sơ Ân còn nhỏ vừa ngoan vừa nghe lời giáo viên nói, sợ tới mức co rúm cả người, sau khi chuyện cậu sợ ma bị truyền ra ngoài thậm chí còn có mấy đứa nhỏ ghen ghét Sơ Ân trông đẹp trai mà thường xuyên giả thần giả quỷ chọc ghẹo cậu.
Bởi vậy, sau khi lớn lên Sơ Ân vừa không xem phim ma vừa không nghe chuyện ma, vô cùng nhạy cảm, ngày thường chỉ nghe tiếng mèo kêu thôi cũng phải nghi ngờ Âu Nhuận Quất thấy ma, buổi tối lúc đi ngủ lại càng không phải nói, chưn nhỏ tay nhỏ nhất định phải giấu hết vào chăn, cẩn thận giấu thật kỹ bởi vì cậu cảm thấy nếu không giấu kỹ sẽ có ma theo chân cậu bò vào trong ổ chăn cắn cậu.
Chỉ là khi đó Ngụy Lai cũng không biết điều đó, dở khóc dở cười nghiêng nghiêng mặt, "Được rồi, ngủ đi."
Trong lòng Sơ Ân vẫn còn nhớ thương bóng đen ngoài cửa sổ vừa nãy, ôm Ngụy Lai không chịu để hắn đi, nói: "Bên ngoài rất nguy hiểm, anh ngủ cùng với tôi."
Ngụy Lai đối với chuyện hầu ngủ này đã sớm hình thành thói quen, ngã lên giường một cái lại nhéo nhéo sau gáy Sơ Ân, Sơ Ân lẩm bẩm một hồi rồi chẳng mấy chốc đã ngủ thành một cục.
———— sáng sớm hôm sau ——
Giống như lúc trước đã tuyên cố, sếp Khổng, kim chủ sau màn lớn nhất của tổ chương trình không có mong muốn gì khác chỉ cần khiến Kiền Thiên Ý đạt được vận động toàn thân. Nhưng mà Long Đông Cường kẻ luôn làm trâu làm ngựa cho Kiền Thiên Ý chính là chướng ngại vật lớn nhất của việc thực hiện kế hoạch này.
Bởi vậy, tổ chương trình liền nghĩ ra một biện pháp cực tốt để tách Long Đông Cường và Kiền Thiên Ý ra.
Chia ra 2 tổ: Người đại diện và nghệ sỹ. Tổ nghệ sỹ kiếm tiền nuôi gia đình, người đại diện phụ trách xinh đẹp như hoa, cơm chiều có thể ăn gì hoàn toàn quyết định vào việc nghệ sĩ có thể kiếm bao nhiêu tiền. Nói cách khác, Sơ Ân, Diêu Triêu Vụ và Kiền Thiên Ý một tổ đi trung tâm thương mại kiếm tiền, Ngụy Lai, Trần Mai Hàm và Long Đông Cường một tổ đi bãi biển nghỉ phép.
Lúc Ngụy Lai biết tin phân tổ cvừa vui vừa buồn, một mặt là phân tổ như vậy thì Trần Mai Hàm sẽ không có cơ hội khiến Sơ Ân ngột ngạt, một mặt khác Ngụy Lai lại lo lắng Sơ Ân sẽ đánh nhau với Diêu Triêu Vụ, Sơ Ân có hội chứng sợ xã hội, Kiền Thiên Ý lại bùn nhão trét không nổi tường, tổ này còn chưa xuất phát đã thấy là vô cùng không được, chưa gì đã lộ ra một loại cảm giác suy suy sụp như buổi tối phải uống gió Tây Bắc mà sống rồi.
Trước khi đi Ngụy Lai như mẹ già đưa con nhỏ đi xa, ân cần dạy dỗ nói: "Gặp phải chuyện gì nhất định phải gửi wechat cho tôi biết chưa? Kiếm được tiền hay không cũng không sao, đừng ăn linh tinh, giá cả cũng đừng mặc cả lung tung, an toàn là trên hết..."
Sơ Ân lưu luyến không rời: "...... Biết rồi."
Vốn dĩ không khí đang rất tốt, không ngờ Ngụy Lai lại bỏ thêm một câu: "Cho tôi chút mặt mũi, đừng có đánh nhau với Diêu Triêu Vụ đấy nhé."
Ngụy Lai chính xác dẫm trúng đuôi của Sơ Ân, Sơ Ân bịch bịch đi rồi còn để lại một câu: "Anh có mặt mũi cái rắm, không để ý đến anh nữa!"
Ngụy Lai: "......"
Mặc kệ ra sao, mọi người vẫn phải từng người xuất phát.
Ngày đó, từng đóa từng đóa mây bồng bềnh như kẹo bông gòn nhuộm đen trôi trên bầu trời, thời tiết buồn man mác, trời có vẻ sắp mưa, Ngụy Lai mặc một cái quần sặc sỡ in hình bờ cát, mũi gác kính râm màu trà nằm xoài trên ghế, nhìn qua rất an tĩnh, thực tế là dưới tròng kính mắt là ánh mắt như tinh quang vẫn luôn chuyển động theo các anh chàng đẹp trai trên bờ cát.
Gió biển che mặt, tóc hơi ướt, trên cơ bắp của mấy anh đẹp trai còn dính vài hạt cát nhỏ ánh bạch kim sáng lấp lánh vừa cuồng dã vừa gợi cảm. Một đám trai đẹp Australia thuần thiên nhiên không ô nhiễm lượn qua trước mắt Ngụy Lai, quyến rũ đến mức làm hắn xuân tâm nhộn nhạo.
Ngụy Lai vẫn luôn tuân theo nguyên tắc thấy trai đẹp nhất định phải chia sẻ với chị em bèn lấy di động ra gửi video cho Sơ Ân, miệng còn ngâm nga giai điệu không ai hiểu nổi, "Biển rộng, toàn là nước a, nơi này khắp nơi đều là đàn ông a, hey a hey đi lại khắp nơi a, tỷ muội chi giao một chén rượu a, nói lên chúng ta cùng lên, tỷ có muội có mọi người đều có nha!"
Long Đông Cường ngồi bên cạnh nghe đến mức sửng sốt, cảm khái: "Ngụy Lai, anh cũng quá buông thả rồi."
Ngụy Lai nghiêm túc nói: "bình thường bình thường, tôi chỉ hát có một đoạn hảo hán ca thôi, anh còn chưa thấy tôi thực sự buông thả là như thế nào đâu."
Vừa dứt lời, di động Nguỵ Lai cũng rung lên.
—— Sơ Ân: "Ngụy tú bà!!!???"
Ngụy Lai gửi giọng nói: "Có coi trọng ai không nè? Tui giúp cậu tạo quan hệ nha~"
Vừa mới gửi đi đã thấy trước khung thoại hiện lên một dấu chấm than đỏ tươi vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Hắn lại lại lại bị Sơ Ân chặn rồi!