Chương 46: Tú bà đãng trí
Ngụy Lai xoa xoa tóc Sơ Ân nói: "Cả người em đều trúng manh điểm của anh, em nói vậy không phải chính em mới lòng vòng hay sao?"
Sơ Ân nghiêng nghiêng đầu không cho Ngụy Lai sờ, vẫn tiếp tục mặc quần áo, "Hừ."
"Buồn ngủ chết mất, buổi chiều anh còn có việc." Ngụy Lai một đêm chưa ngủ quyết định nằm xuống ngủ bù, nói: "Âu Nhuận Quất giao cho em nha, nhớ ăn cơm sáng"
Sơ Ân ừ một tiếng, đóng cửa, lại diễn đạt rõ ràng: "Ngụy Lai."
Ngụy Lai an tường đắp chăn đeo bịt mắt cho mình, ý thức cũng dần mơ hồ"...Hỏ?"
Sơ Ân dừng một chút rồi nói nhỏ: "Hôm qua là sinh nhật em."
Ngữ khí kia nhè nhẹ dịu dàng nhưng cẩn thận nghe lại có thể nghe ra một tia sát khí.
Cạch.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Ngụy Lai nhắm mắt tiêu hóa mười mấy giây mới bật dậy, mắt mở to như chuông đồng đầu óc tỉnh táo như bị sét đánh.
"Đậu má!"
Ngụy Lai xốc chăn như xốc nắp quan tài, ngay cả giày cũng không thèm đi bạch bạch bạch lao ra khỏi cửa.
Người đi mèo cũng mất.
Căn phòng to như vậy không có tiếng mèo kêu không có thanh âm Sơ Ân mân mê nhạc cụ, thanh tịnh đến độ làm lòng người hoảng hốt.
Ngụy Lai gọi điện thoại cho Sơ Ân, điện thoại mãi hiển thị đang kết nối, đột nhiên ý thức được lần này hắn bị Sơ Ân chặn số điện thoại rồi.
May thay Ngụy Lai có đến 3 cái di động.
Ngụy Lai cầm di động dành cho công việc điên cuồng gửi tin nhắn cho Sơ Ân.
- --- Sơ Ân, năm ngoái không phải em nói là không biết mình sinh ngày nào nên lấy ngày tháng trên chứng minh thư hay sao? Hôm nay không phải mà! Em chạy đi đâu??
Thật lâu sau Sơ Ân mới trả lời—— không phải ngày này.
Ngụy Lai: "Là ngày nào???"
Sơ Ân: "Tự anh nghĩ đi!"
Ngụy Lai: "......"
Ngụy Lai hoảng hốt đi vào WC, đắp một chiếc mặt nạ bạc hà vuốt lông chân trầm tư.
Một phút sau, Ngụy Lai ẩn ẩn có manh mối.
Sau khi quay xong "Thần tượng nhà tui"
Ngụy Lai và Sơ Ân ở lại Australia thêm mấy ngày.
Lúc Sơ Ân còn đi theo Trần Mai Hàm ngày ngày đều không ngừng làm việc, cho dù có nghỉ ngơi thì cũng chỉ rúc trong nhà không ra khỏi cửa, sau khi Ngụy Lai làm trọn vẹn chiến lược công tác thì mang Sơ Ân đi Hồ MacDonnell ở nam Úc chơi.
Hồ MacDonnell là một hồ muối ở phía tây Bán đảo Eyre gần Đồng bằng Nullarbor. Thị trấn gần nhất là Penong. Đây là địa điểm của một mỏ muối trước đây và là mỏ thạch cao lớn nhất ở Úc, trên mỏ thạch cao lớn nhất ở Nam bán cầu.
Tâm trạng Sơ Ân nặng nề, cho rằng Ngụy Lai đang lái xe ra sân bay nên cậu ngồi trên ghế phụ rặt một vẻ lười nói chuyện với Ngụy Lai, mãi đến khi thấy một dải màu tím hồng của muối biển khiến lòng cậu đột nhiên run lên.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, dải đất liền màu cam chia tầm nhìn làm hai nửa, một nửa là sắc tím hồng mềm mại, một nửa là biển xanh màu bạc hà mát lạnh tựa như rơi vào vườn nhạc Macanon mộng ảo.
Ngụy Lai dừng xe nói: "Đi, cậu xuống đó giúp tôi chụp bức ảnh nhé."
Sơ Ân lạnh lùng nói: "Di ảnh à?"
Ngụy Lai: "Sao nào, cậu muốn tôi chết đuối hay sao?"
Sơ Ân ra vẻ miễn cưỡng xuống xe cầm lấy điện thoại của Ngụy Lai giúp hắn chụp ảnh.
Phẩm vị chụp ảnh của Ngụy Lai vô cùng có phong cách.
Hắn tuyệt không chụp ảnh như du khách bình thường mà nhất định phải chụp ra được một bức thật phong cách, tỉ dụ như là chụp một nửa mặt, xa xa là khoảng trời xanh cùng với mặt hồ hồng nhạt, sườn mặt xuất hiện ở một góc hơn nữa nhất định phải chụp rõ cánh mũi cao thẳng cùng với lông mi mảnh dài. Chụp từ phía sau thì phải chụp ra hiệu ứng chân dài hai mét tám, hắn đi giữa mênh mông vô bờ, mặt biển như bánh kem màu cầu vồng kéo dài ở hai bên.
Nhưng mà Sơ Ân là một tên chưa từng chụp ảnh, cậu biết tạo dáng cũng có cảm giác ống kính nhưng tiêu chuẩn chụp ảnh lại là của một thẳng nam bình thường, chính là cái kiểu tự chụp cũng có thể chụp trúng cằm ấy.
Ngụy Lai chụp nửa ngày vẫn cảm thấy không hài lòng mà ánh mắt Sơ Ân lại càng ngày càng cho hắn cảm giác như đang chụp di ảnh, cuối cùng đành phải lấy gậy sự sướng ra tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc.
"Được rồi được rồi, chúng ta tự chụp một bức chị em tốt nào!"
Ngụy Lai ôm lấy bả vai Sơ Ân nói: "Tôi ở phía sau. Đứng sau mặt nhỏ hơn."
Sơ Ân lạnh mặt, khép bốn ngón tay cong lại thành hình trái tim mà Ngụy Lai thì cười như được mùa giơ ngón cái lên.
Ảnh chụp xong khiến không khí vô cùng xấu hổ.
Trong lòng Ngụy Lai lộp bộp, nhớ đến mật khẩu điện thoại của Sơ Ân là ngày sinh của mình bèn hỏi thử: "Độ phân giải của máy cậu hẳn là cao hơn, tôi giúp cậu chụp đăng một tấm lên weibo."
Sơ Ân ò một tiếng đưa điện thoại cho Ngụy Lai.
Ngụy Lai nói: "...... Mật mã bao nhiêu?"
Sơ Ân không e dè: "123456."
Ngụy Lai: "......" Từ từ, không phải sinh nhật mình à?
Ngụy Lai ấn xuống 123456—— thành công giải khóa.
Ngụy Lai ngẩn người trong lòng nảy lên một loại cảm giác khó hiểu, không biết là mất mát hay là như trút được gánh nặng.
Sơ Ân nói: "Cameras ở góc dưới bên phải."
Ngụy Lai chụp ảnh cho Sơ Ân thuận lợi hơn nhiều, một người biết chụp một người biết tạo dáng, Ngụy Lai vừa chụp vừa tấm tắc khen, "Cậu nhìn xem, nãy cậu chụp cho tôi nếu không phải do tôi đẹp trai thì ai mà chịu nổi?"
Sơ Ân lạnh mặt nói: "tôi."
Ngụy Lai: "...... quỷ sứ hà, có liêm sỉ một chút đi."
Sơ Ân nghiêng đầu, Ngụy Lai nói: "Ai, tôi tặng cậu một món quà, cậu cho tôi chút mặt mũi có được không?"
Sơ Ân cứng đờ nói: "Mặt tôi chính là cái dạng này, không cho."
Ngụy Lai lấy trong túi ra một cái lắc chân bện từ chỉ đỏ, phía trên treo một cái bùa bình an bằng ngọc.
Ngụy Lai: "Nè, quà đó."
Sơ Ân cứng đơ tại chỗ một lát mới trả lời: "Chỉ có sinh nhật mới có thể tặng quà, tôi không cần."
Ngụy Lai: "Vậy coi như hôm nay là sinh nhật cậu đi. Ai quy định một năm chỉ có thể đón sinh nhật một lần chứ, cậu có thể đón hai lần nha!"
Sơ Ân nghĩ thầm giống hệt trong phim, trước khi ba mẹ vứt bỏ đứa con luôn sẽ đưa nó đi ăn đi chơi, dỗ đứa nhỏ vui vẻ như vậy sau khi vứt bỏ rồi bản thân họ có thể yên tâm thoải mái hơn chút.
Sơ Ân lẩm bẩm: "Chỉ là, anh không nợ tôi gì cả."
Ngụy Lai: "hả???"
Sơ Ân nhận cái lắc, đỏ mắt nói: "Cảm ơn."
Ngụy Lai nói: "Không không không, cậu cũng đừng quá cảm động, không đắt đâu!"
Sơ Ân siết chặt bùa bình an, trong lòng biết cái này hẳn là quà tặng tạm biệt của Ngụy Lai, nhỏ giọng nói: "Coi như hôm nay là sinh nhật tôi, về sau mỗi năm anh có thể đều tặng tôi một món quà được không?"
Ngụy Lai nói: "Được nha!"
6 năm sau, Ngụy Lai ngồi trên sô pha vuốt lông chân suy nghĩ, nhân sinh đâu đâu cũng là hố to.
Trí nhớ của Sơ Ân ở phương diện này sao lại có thể trác tuyệt đến vậy cơ chứ?