0 X 0 = 0.5

Chương 8: Túi khóc bé bỏng

Chương 8: Túi khóc bé bỏng
Đêm Paris vừa lãng mạn vừa yên lặng. Ngụy Lai mặc áo tắm dài nghe tiếng nước tí tách trong phòng tắm, đợi Sơ Ân đi ra ngoài.
Lúc Sơ Ân tắm rửa vô cùng tỉ mỉ, Ngụy Lai chờ đến mơ màng sắp ngủ mới chờ được cửa phòng tắm mở ra, cửa vừa mở ra, Ngụy Lai thấy một bóng người lẫn trong sương mù.
Nếu sắc đẹp có thể hóa thành gió thì trong nháy mắt kia Ngụy Lai đã bị cuồng phong cấp bão đến từ nhóc mít ướt thổi thành đầu trọc.
Vốn là dáng người của người mẫu đỉnh cấp, nhóc mít ướt mới tắm xong còn vương hơi nước hiển nhiên lại càng gợi cảm, chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối là 1 ngàn năm một thuở.
Tim Ngụy Lai nhảy bùm bùm, nằm liệt lên giường thành hình chữ đại (大) nói: "Đừng xoa mạt chược nữa, xoa tôi đây này."
Sơ Ân kéo chặt khăn tắm: "Tui biết ngay anh có âm mưu rồi mà! Nguỵ tú nà, mau nhặt liêm sỉ của anh lên ngay!"
Ngụy Lai nói: "Vậy thế này đi, tôi làm cậu sướng trước, sau đó cậu... Hắc hắc."
Sơ Ân: "Tôi...... Tôi có bạn trai."
Ngụy Lai: "!!! ỏ ai?"
Sơ Ân hừ một tiếng: "Không nói cho anh biết."
Trước nay Ngụy Lai làm việc đều rất đúng mực, như là không làm chuyện đào góc tường nhà người ta vậy, hắn miễn cưỡng tỉnh lại, "Được rồi, xem ra chúng ta thật sự có số làm chị em."
Đêm lãng mạn nơi Paris, lần thứ hai hai người cùng chung chăn gối là rúc trong ổ chăn mỗi người một cái di động nhàn nhã mở một phòng mạt chược, huyết chiến đến bình minh.
Nắng mai mờ nhạt, Ngụy Lai hai mắt thâm quầng nói: "Sướng đúng không? vui vẻ phải không? tôi không lừa cậu đúng chứ?"
Hai mắt Sơ Ân tỏa sáng, gật đầu nói: "Chơi tiếp đi, tôi vẫn muốn chơi!"
Ngụy Lai lăn vào trong chăn, hơi thở mong manh thều thào: "...... Lần sau, lần sau đi. Tôi hết sức rồi, tôi không được rồi."
Sơ Ân đào Ngụy Lai từ ổ chăn ra ngoài nói: "Lần trước anh nói tư thế ngủ của tôi không tốt là thật hả? Tôi không tin. Anh chờ tôi ngủ rồi hãy ngủ, chụp ảnh cho tôi."
Ngụy Lai vì phòng trừ thảm kịch bị Sơ Ân cướp chăn tái diễn bèn trở tay ôm cổ Sơ Ân: "Tôi thức trắng đêm chụp ảnh lúc cậu đang ngủ, bị bệnh hả? Tôi muốn ngủ, nếu không ngày mai sẽ bị nổi mụn."
Mắt Ngụy Lai vừa nhắm lại một giây sau đã ngủ mất.
Sơ Ân bị người ta ôm chợt cảm thấy hơi kì lạ, cảnh giác ngẩng cằm để sát vào trán Ngụy Lai nhẹ nhàng ngửi ngửi— không hôi, thế mà còn rất thơm.
Sơ Ân không ghét bỏ mùi hương của Ngụy Lai, cảm giác ngủ cùng người khác cũng rất mới lạ nên ngoan ngoãn để Ngụy Lai ôm, cũng nhắm hai mắt lại.
Buổi tối hôm đó, Sơ Ân và Ngụy Lai từ chị em biến thành bạn chơi mạt chược, từ đó đến nửa năm sau Sơ Ân và Ngụy Lai đều bận rộn đến mức chẳng thấy nổi mặt, chẳng qua là tinh hoa dân tộc vẫn là tinh hoa dân tộc, tình chị em trong tiếng chị tới em đi trên bàn mạt chược càng thêm kiên cố sâu đậm.
Chuyện tạo nên bước ngoặt là một ngày mưa nửa năm sau đó.
Em gái nhỏ của Ngụy Lai bị người ta thọc cho một dao, người ta này chính là một cuồng khuyển tra công, ẻm không dám nói cho người nhà mà chỉ dám nói với Ngụy Lai.
Nhân duyên của Ngụy Lai tốt cũng không phải không có lí do, tâm hắn tốt, cũng biết làm người, đối xử với bạn bè có nghĩa nghí đến độ không lời nào để nói, hắn suốt đêm ngồi máy bay bay về Thành Đô đến bệnh viện ở bên cạnh bảo vệ.
Em gái nhỏ tên là Yến Vân Thủy nhỏ hơn Ngụy Lai ba tuổi, vốn là thầy giáo dạy lịch sử cấp ba, tính tình vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, có một người bạn trai nhưng tên này lại có khuynh hướng bạo lực, sau khi bị đánh mấy lần thì Yến Vân Thủy quyết tâm chia tay, bạn trai ngồi canh ở cổng trường vừa thấy Yến Vân Thủy lập tức diễn kịch nói nếu em dám chia tay với anh thì anh lập tức tự sát. Giữa lúc hai người đang tranh chấp thì Yến Vân Thủy bị trúng một dao, cuồng khuyển tra công bị bắt vào cục cảnh sát.
Yến vân thủy nằm ở bệnh viện, rặt một vẻ sống không còn gì luyến tiếc, cả người thoạt nhìn vô cùng không ổn, Ngụy Lai cảm thấy cái loại không ổn này chính là không để ý đến một cái là có thể đi nhảy lầu luôn.
Ngụy Lai an ủi: "Vân Vân, có muốn chơi mạt chược không?"
Yến Vân Thuỷ lắc lắc đầu.
Ngụy Lai nghĩ đến nam thần của Yến Vân Thủy bèn nói: "Lâu rồi không chơi mạt chược với Sơ Ân, để tui gọi cậu ta tới làm vài ván nhé."
Nhắc tới nam thần, yến vân thủy đột nhiên chân tình thật cảm mà khóc, "Ảnh đâu có rảnh đâu, ảnh cũng sắp bị bà bôi đen thành than rồi."
Ngụy Lai: "...... hở?"
Yến Vân Thuỷ: "... Bà lăn lộn giới giải trí cái kiểu quái gì vậy hả, chả biết cái gì sất, tự mình xem hot search đi!"
Ngụy Lai mở weibo, hot search đầu tiên rõ ràng là#Sơ Ân chơi mai thúy#, click vào xem lập tức thấy gương mặt gầy ốm của Sơ Ân bị người qua đường chụp lén cùng với ảnh lỗ kim không biết ở đâu ra thế mà nói đến là ra dáng ra hình.
Loại chuyện chơi mai thúy này nếu không có báo cáo kiểm nghiệm thì cũng chỉ là đánh rắm, Ngụy Lai tập chung xem một lát phát hiện từ ngữ mấu chốt là hai giờ trước, trong vòng hai giờ đã đại bạo tuyệt đối là có người đang cố tình gia tăng nhiệt độ.
Thần kỳ nhất chính là đoàn đội của Sơ Ân đến bây giờ vẫn không có bất kỳ hành động gì, cho dù là ngăn hot search hay là đăng văn bản thanh minh, không có gì hết.
Thế này không bình thường, Trần Mai Hàm chết rồi sao?
Ngụy Lai gọi video cho Sơ Ân, gọi vài cuộc mới có người nhận.
Cameras di động đối diện với trần nhà, màn hình là đèn thủy tinh mờ ảo, Ngụy Lai mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc của Sơ Ân.
Ngụy Lai: "Alo, Sơ Ân?"
"Ưm......"
Ngụy Lai không biết chỗ Sơ Ân đang có chuyện gì, Sơ Ân là người không có việc gì cũng đã khóc hu hu, nhưng trước nay hắn chưa từng nghe cậu ấy khóc như vậy bao giờ, có lẽ là miệng bị chặn nên mới nói không ra lời nhưng vẫn cảm giác được phẫn nộ, sợ hãi và tuyệt vọng của cậu ấy.
Ngụy Lai: "Cậu ở nhà phải không? Sơ Ân? Nếu đúng thì ừ một tiếng."
Lúc này, Ngụy Lai nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, màn hình di động lại đong đưa sau đó xuất hiện khuôn mặt mỉm cười của Trần Mai Hàm.
Ánh mắt Ngụy Lai lập tức trầm xuống, "Trần Mai Hàm, cậu định làm gì?"
Trần Mai Hàm thong thả nói: "Anh đoán xem tôi muốn làm gì?"
Ngụy Lai: "Đầu óc cậu bị cho vào nồi lẩu rồi hay sao?! Hủy hoại Sơ Ân thì có lợi gì với cậu đâu?"
Trần Mai Hàm nghi hoặc nói: "Anh rất quan tâm anh ấy? Hóa ra chính là anh muốn cướp người của tôi sao?"
Ngụy Lai: "Người của cậu cái rắm, cậu ấy bán mình cho cậu sao? Cậu mẹ nó tỉnh lại đi, nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa đã thành lập được 70 năm rồi!!! Cậu dám chạm vào cậu ấy, tôi xẻo con gà nhép của cậu cho xem!"
Trần Mai Hàm nói như đương nhiên: "Mạng của anh ấy là nhà tôi cho, tôi muốn làm như thế nào thì làm thế đó."
Dừng một chút, lại mang theo một nụ cười xấu xa nói: "Hay là, anh muốn đến đây chơi 3p? Nhưng mà... Anh vẫn còn đang ở Thượng Hải phải không nhỉ?"
Ngụy Lai thấy Trần Mai Hàm sắp ngắt điện thoại vội rống lên một câu, "Sơ Ân, cậu chờ tôi, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới!!!"
Yến Vân Thuỷ nằm trên giường bệnh nghe xong toàn bộ chuyện này, cố gắng chống người ngồi dậy nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, lại một thằng khốn nạn, quả thực là xem thường fanboy chúng ta... áu...đi, đi xẻo con gà nhép của gã kia!"
Ngụy Lai ấn Yến Vân Thủy về giường: "Vân Vân, một dao này không phải nói chơi. Tui đi được rồi, bà ngoan ngoãn nằm đây đi."
Nói rồi, Ngụy Lai cầm chìa khóa lên, lắc mông vô cùng lo lắng chạy ra khỏi phòng bệnh như gà mái già ngồi trên hỏa tiễn đi bảo vệ gà con.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất