Chương 9: Nguỵ Lai đến đâyyy
Ánh mắt đầu tiên Trần Mai Hàm nhìn thấy Sơ Ân liền có cảm giác là lạ với cậu.
Ban ngày toàn thân đều là gai nhọn đánh nhau như không muốn sống ở đầu đường, buổi tối lại co tròn một cục trong góc nhỏ rơi nước mắt, dáng vẻ đó khiến nội tâm Trần Mai Hàm sinh ra một loại rung động không tên.
Tuổi Trần Mai Hàm càng lớn, tình trạng mê luyến của gã với Sơ Ân chỉ có tăng chứ không hề giảm, sau khi mẹ gã bệnh nặng qua đời, rốt cuộc Trần Mai Hàm cũng có thể không cần kiêng nể gì mà chiếm hữu, khống chế, tra tấn Sơ Ân, cho dù gã có vô số tình nhân thì Sơ Ân cũng phải chặt chẽ ở bên cạnh gã.
"Anh Ân, anh không biết em thích nhìn anh khóc nhiều như thế nào đâu." Trần Mai Hàm giơ roi lên, "Em yêu anh, anh đau bao nhiêu, thì em càng yêu anh bấy nhiêu."
Cây roi mỏng xé gió lao đến, lúc chạm vào da thịt phát ra một tiếng giòn vang, để lại trên bụng Sơ Ân một vệt máu khiến người ta sợ hãi.
Sơ Ân không biết Trần Mai Hàm đã cho mình dùng thuốc gì mà khiến chân tay vô lực, đầu óc mơ hồ nhưng chỉ riêng cảm giác đau lại bị phóng đại lên vài lần, cả người cậu đều là mồ hôi giống như một con cá bị sóng triều đẩy lên bờ, nức nở nảy lên vài cái, lật người cuộn vào góc tường muốn giấu cái bụng đi.
Ngón trỏ Trần Mai Hàm lướt qua sống lưng Sơ Ân tiếc nuối nói: "Mỗi lần anh đều như vậy, em mới thương anh một chút anh đã khóc thành như thế, chọc vào lòng em khiến em đau lòng. Vậy nên, sao anh có thể trách em đi tìm người khác chứ, em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh."
"ưm ưm ưm... Ưm..."
"Em biết, nhất định là anh đang mắng em." Trần Mai Hàm lại vỗ hai lần lên lưng Sơ Ân, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cúi người xuống nói với Sơ Ân: "Anh có vẻ thích tên Ngụy Lai vừa đê tiện vừa già vừa đầu óc có bệnh kia nhỉ, anh ta từng nhìn thấy cái dạng này của anh chưa? Em phát sóng trực tiếp cho hắn xem được không?"
Mi mắt Sơ Ân run lên rồi chợt giãy giụa kịch liệt, Trần Mai Hàm thoải mái cười to, đang định rút súng ra trận thì đột nhiên trong tiếng mưa gió ngoài cửa sổ gã nghe thấy một tiếng vang trầm thấp, dường như là có thứ gì đó đập trúng cửa sổ.
Trần Mai Hàm cũng không cảm thấy sẽ có người tìm tới nơi này, vẫn không biết gì cả mà gửi một đoạn video cho Ngụy Lai.
Hai giây sau, âm thanh nhắc nhở tin nhắn của wechat âm u vang lên phía ngoài ban công, Trần Mai Hàm không tin nổi xoay đầu.
Ầm một tiếng, như mặt băng bị phá hỏng, như thiết kỵ giương thương, thủy tinh vỡ vụn như lụa bạc rào rạt rơi xuống như thác nước, một mảng lớn rèm cửa bay lên lộ ra Ngụy Lai cả người đọng nước đứng giữa mưa gió, sắc mặt hắn cực trầm, không hề có lấy một câu vô nghĩa mà nhào qua là đánh. Thù mới hận cũ, hai người đỏ mắt kẹp cổ, đấm đá, đánh từ phòng ngủ tới phòng khách va phải vô số đồ đạc, nghe có vẻ tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Sơ Ân vô cùng sốt ruột, tay cậu bị trói ra sau lưng, chân bị xích ở góc giường gian nan vặn vẹo muốn thoát khỏi dây thừng nhưng dây thừng kia lại càng giãy càng chặt mài vào da chảy cả máu.
Sau này, Sơ Ân tỉ mỉ nhớ lại, cậu chính là vào cái ngày mưa năm đó đem lòng yêu Ngụy Lai, nhưng lòng cậu khi đó đều là lo lắng cho Ngụy Lai, hoàn toàn không có vui vẻ khi được cứu. Lượng vận động mỗi ngày của Ngụy Lai chính là len lỏi ở nhà bạn bè điên cuồng chơi mạt chược, chính là con gà bệnh đánh một cái là ngã, ngược lại Trần Mai Hàm vẫn luôn ngâm mình ở phòng tập thể thao luyện cơ bắp, trong đầu ảo tưởng hình ảnh Ngụy Lai bị Trần Mai Hàm đấm khiến nước mắt của Sơ Ân cứ thế tích táp chảy từ khóe mắt ra rơi xuống.
Âm thanh đánh nhau bên ngoài chợt ngừng, Sơ Ân nghe thấy có người đến đây mới dùng một tư thế vặn vẹo quay người lại nhìn, còn chưa thấy người đã được bao bọc bởi một cái ôm âm ấm ươn ướt.
"Vẫn ổn chứ?" Ngụy Lai tháo khóa miệng xuống cho cậu, lấy ống tay áo xoa xoa mặt cậu, thở không ra hơi nói: "Có chỗ nào rất không thoải mái không?"
Thằng cha Trần Mai Hàm dùng cái này khoá miệng Sơ Ân nha. Đm thằng chó.
Sơ Ân ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Ngụy Lai áo quần hỗn độn mặt còn có tảng lớn vệt đỏ, hiển nhiên là đã trải qua một hồi ác chiến, xuất phát từ kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm, hỏi câu đầu tiên của Sơ Ân lại là, "Hắn ta đã hoàn toàn không thể động rồi phải không?"
"Yên tâm, đã ổn thỏa rồi." Ngụy Lai cúi đầu cởi dây thừng, "Bị điện giật ngất rồi, tôi đã trói chặt gã, tuyệt đối sẽ không xuất hiện cốt truyện cẩu huyết là Trần Mai Hàm đột nhiên thoát ra đánh lén đâu."
Sơ ân ừ một tiếng, co chân hỏi: "Sao anh lại đến đây? không phải là anh đang ở Thượng Hải à?"
Mặc dù nghĩ như vậy thật sự không tốt nhưng Ngụy Lai vẫn cảm thấy một dao này của Yến Vân Thủy đến rất đúng lúc. Ngụy Lai Sợ Yến Vân Thủy chịu ấm ức nên nhét hắn vào viện điều dưỡng tư nhân cao cấp, mà viện điều dường kia lại chỉ cách nhà Sơ Ân có mấy căn biệt thự.
Ngụy Lai nói: "Nói cái rắm gì đó, cậu cũng đã như vậy rồi tôi có thể không tới sao?!Có thể di chuyển không? Đi bệnh viện."
Sơ ân yên lặng rơi lệ, lắc lắc đầu, "Anh đi đi."
Ngụy Lai sửng sốt, nói: "Vậy còn cậu?"
"Tôi...... Tôi...... muốn tắm." Sơ ân dịch đến mép giường, "Tôi không đi bệnh viện."
Sơ ân còn chưa đi được mấy bước thì trước mắt đã biến thành màu đen, chân mềm nhũn ngã sang bên cạnh, Ngụy Lai tay mắt lanh lẹ dồn sức lao tới, vốn là một động tác vô cùng đẹp trai nhưng không ngờ lại có chuyện xảy ra.
Ngụy Lai cơ bản không thể đỡ được một người cao lớn như này, khó khăn lắm cũng coi như đệm thịt thôi, lúc ngã xuống đất eo hắn lập tức truyền đến một trận đau nhức không thôi.
Một hồi lâu sau Sơ Ân mới khôi phục ý thức, choáng váng mở mắt mới phát hiện mình nằm sấp lên người Ngụy Lai, lúc chống tay muốn ngồi dậy Ngụy Lai lại chợt nâng tay sờ sờ đầu cậu, bi thương nói: "Cục cưng à, ấy thế mà cậu lại lăn lộn người ta hỏng mất rồi ~"
Không biết vì sao mà mũi Sơ Ân cay cay, cậu ghé lên bụng Ngụy Lai khóc thút tha thút thít, "Vì sao anh lại muốn xen vào chuyện của tôi, Nguỵ tú bà, ai anh cũng đối xử tốt như vậy sao? anh có thể đừng tốt với tôi như vậy không."
Ngụy Lai đợi Sơ Ân khóc một lát, phát hiện nước mắt của Sơ Ân đúng là vô cùng vô tận khóc mãi không xong, đành bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc mà. Cảnh tượng này nhìn qua rất chi là giống bán mình chôn cha. Người ta còn không muốn làm cha cậu đâu nha."
Sơ ân: "......"
Ngụy Lai nói: "Đứng lên, ra ngoài ăn chút gì sau đó về cõng tôi đi bệnh viện
Sơ Ân: "???"
Ngụy Lai: "...... Eo tôi bị trật rồi."
Sơ ân lắp bắp hỏi: "Tôi đập vào anh à?"
"Cũng không khác lắm." Ngụy Lai nhìn trần nhà, "Dù sao thì người ta cũng chỉ là một bé 0 bé bỏng yếu đuối mong manh mà thôi à."