Chương 11: Kết quả xét nghiệm ADN - Không phải cha con ruột
Hâm Đình càng lúc càng trở nên mù mờ, tiếp theo thấy Dịch Quân cầm lấy một bìa hồ sơ từ tay Đài Cương, sau đó ném mạnh xuống dưới ngay trước mặt cô! Với ngữ khí băng giá, hắn ra lệnh:
- Hâm Đình, cô tự mà xem đi!
Mau chóng mở bìa hồ sơ ra, Hâm Đình thấy có 2 tờ giấy, đều là xét nghiệm ADN huyết thống. Đôi mắt cô lướt qua nhanh vô số những dòng chữ về thông số, rồi dừng lại ở kết quả xét nghiệm của tờ thứ nhất: “Dịch Yên - Hâm Đình, mẹ con ruột” thế nhưng sang kết quả tờ thứ hai thì một dòng chữ đầy nhức nhối đập thẳng vào mắt cô: “Dịch Yên - Dịch Quân, không có quan hệ cha con”!
- Không! Không thể như vậy! Chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó! - Hâm Đình đứng bật dậy, lắc đầu - Kết quả này sai rồi!
Cười nhạt nhẽo, Dịch Quân tiến đến bóp má Hâm Đình, đẩy mặt cô lên cao:
- Hâm Đình à Hâm Đình, thật là giỏi cho cô! Dám lén lút ở sau lưng tôi ăn nằm với tên khác, sau đó đẻ ra một đứa con hoang, rồi mặt dày vô sỉ nói rằng nó là con tôi! Báo hại tôi thương yêu chiều chuộng nó suốt ba năm, còn xem nó là bảo bối! Nhưng sự thật là tôi đã “nuôi con tu hú”!
Bỏ những tờ giấy vô nghĩa kia xuống đất, Hâm Đình cầm tay Dịch Quân, bảo:
- Dịch Quân, hãy làm xét nghiệm lại lần nữa đi! Không phải như vậy!
- Khỏi cần, tôi đã xét nghiệm ba lần rồi, kết quả vẫn thế! - Dịch Quân nhìn sâu vào đôi mắt đau khổ ngập lệ của Hâm Đình - Khi nhìn thấy kết quả này, tôi đã không tin, thậm chí còn nghĩ tới việc bệnh viện đã trao nhầm con. Thế nhưng rõ ràng cô và nó vẫn là mẹ con ruột, vậy thì tại sao nó lại không phải là con ruột tôi?
Hâm Đình chưa kịp giải thích tiếp thì đã nghe một chất giọng ồm ồm vang lên:
- Có thật là cô dám ngoại tình sau lưng chồng rồi đẻ ra đứa con Yên Yên không?
Tức thì Hâm Đình quay lại, Dịch Nghiễm xuất hiện tự lúc nào, gương mặt già nua hằn rõ sự phẫn nộ chẳng chút giấu diếm khi nhìn con dâu. Có lẽ ông đã nghe Dịch Quân nói rõ mọi chuyện, nên từ Mỹ đáp chuyến bay về đây. Nghĩ rằng cha chồng sẽ hiểu cho sự oan uất của mình, Hâm Đình liền chạy đến chỗ ông, nói ngay:
- Ba! Chẳng phải ba luôn tin tưởng con ư, cho nên mới yêu cầu Dịch Quân cưới con! Yên Yên thực sự là con ruột của Dịch Quân, là máu mủ của Dịch gia! Xin ba hãy tin con! Chuyện này chắc chắn có nhầm lẫn!
Chỉ tay xuống mấy tờ xét nghiệm vung vãi dưới đất, Dịch Nghiễm đanh giọng:
- Kết quả ADN đã vậy rồi, cô còn nói là nhầm lẫn? Chính thằng Quân tự mình sai người đi xét nghiệm! Vệ sĩ Đài Cương là thân tín bên cạnh tôi lâu năm, về sau tôi để hắn đi theo thằng Quân, đã tự tay cầm bảng xét nghiệm này về!
Hâm Đình, cứ như con quay, từ chỗ Dịch Nghiễm liền bước đến chỗ Đài Cương.
- Tôi không nói là anh gian dối... nhưng liệu, anh có lấy nhầm mẫu xét nghiệm của Yên Yên? Hay là trên đường về, có ai đã lén đánh tráo kết quả?
- Phu nhân, tôi biết chuyện này hệ trọng cho nên làm rất kỹ lưỡng. Chính tay tôi lấy tóc của cô Yên Yên, tận tay trao cho bác sĩ và túc trực bên ngoài phòng xét nghiệm, vì vậy việc đánh tráo là không thể xảy ra!
Nghe Đài Cương nói hết sức rõ ràng, chỉ chờ có vậy Dịch Nghiễm bảo tiếp:
- Tôi nghĩ cô là con gái của Hâm Thiện nên xem trọng cô, nghĩ cô tốt hơn Thịnh Mỹ Kỳ kia, thế mà... cô làm xấu mặt cha mình rồi! Nể tình Hâm Thiện, tôi sẽ không làm lớn chuyện lên, nhưng sau ngày hôm nay, cô dọn ra khỏi Dịch gia cho tôi!
Đứng sau lưng Dịch Quân, Thịnh Mỹ Kỳ cười nhẹ. Đáng đời ông, Dịch Nghiễm! Lúc đầu chê bai tôi, phản đối tôi làm dâu Dịch gia, rước về một Hâm Đình tưởng rằng tốt lắm. Cuối cùng thì sao, bây giờ chính ông ta lại phải đuổi cô con dâu này đi!
Dịch Nghiễm hậm hực rời khỏi phòng, đó cũng là lúc Hâm Đình nhận ra, cha chồng đã không tin cô nữa rồi! Chẳng ai ở đây chịu nghe cô nói, tất cả đều tin rằng những tờ xét nghiệm kia là đúng, đều không hề có sự nhầm lẫn nào! Rồi cô nghe Thịnh Mỹ Kỳ thở ra nhàn nhạt, nói rằng:
- Cô nên thừa nhận cái chuyện xấu hổ của mình đi, càng chối càng bẽ mặt thôi.
- Câm miệng! Ở đây không có chỗ cho một tình nhân như cô nói!
Hâm Đình chỉ thẳng mặt Thịnh Mỹ Kỳ, và lần thứ hai cô bị Dịch Quân lạnh lùng hất tay ra. Hắn bảo vệ Mỹ Kỳ trước thái độ cảnh cáo từ phía vợ mình.
- Chính cô mới là kẻ không có quyền nói! Cô bảo ai là tình nhân, so với Mỹ Kỳ, cô giỏi quyến rũ đàn ông hơn mà! Thú thật, tôi đã rất tò mò không biết cha ruột Yên Yên là ai? Cô nói thử xem, hay là... Tiêu Chấn Nam?
- Nếu muốn biết, sao anh không tự mình xét nghiệm hai người họ với nhau, Dịch tổng?
Hâm Đình cố tình chọc tức Dịch Quân, và quả nhiên hữu hiệu ngay tức khắc, bởi khi nghe xong thì vị tổng tài trẻ uy quyền ấy càng phẫn nộ hơn, hai bàn tay nắm chặt lại, cố dằn lòng xuống để không bóp chết Hâm Đình!
Chẳng màng để ý tới biểu hiện khó coi từ Dịch Quân, Hâm Đình chỉ hỏi:
- Anh hận tôi như vậy, tại sao khi nghĩ tôi ngoại tình với người khác mà anh vẫn để yên, không đuổi tôi ra khỏi Dịch gia?
Như thể chờ câu hỏi này lâu rồi, Dịch Quân nhếch mép cười độc địa:
- Tất nhiên là tôi muốn tống khứ hai mẹ con cô ra khỏi nhà ngay lập tức! Nhưng vì đúng lúc xét nghiệm ra gan của con bé Yên Yên phù hợp với Ruby nên tôi đành im lặng mà để nó ở lại Dịch gia thôi.
Hâm Đình lần nữa bất động, bây giờ bản thân mới hiểu ra mọi chuyện: Dịch Quân căm ghét Yên Yên, dù bị cô chất vấn bao nhiêu lần vẫn nhẫn nhịn không nói. Chính là vì đợi đến lúc thích hợp, lấy gan của Yên Yên ghép cho Ruby xong rồi sẽ vứt bỏ con bé như vứt một món đồ không hơn không kém!
Nếu hắn nói ra sớm thì sợ cô sẽ mang Yên Yên bỏ trốn đi, tới lúc ấy đứa con gái bảo bối Ruby của hắn sẽ không được cứu! Dịch Quân, hắn tàn nhẫn tới mức này sao...?
Trong lòng Hâm Đình dâng lên một loại thê lương không nói thành lời!