Chương 8: Chồng bất công với con gái, vợ đi cùng trai trẻ
Nghe Dịch Quân nói mấy lời vô lý, Hâm Đình liền bước đến cạnh Yên Yên.
- Dịch tổng, anh nói vậy là thế nào? Yên Yên lấy cái váy trước tiên, sau đó con bé còn phải chọn thêm nhiều cái khác nữa, nó cầm không nổi nên mới nhờ người khác cầm giúp. Con bé chẳng hề bỏ lại cái váy, thì Ruby không thể giành lấy!
Bỏ mặc lời của Hâm Đình, Dịch Quân nhìn Yên Yên, vẫn cái giọng lạnh nhạt:
- Chị Ruby đang bệnh, con đừng giành với chị, mau đưa cái váy đi nào.
- Ba Quân ơi, con thích cái váy này lắm! - Yên Yên mếu máo.
- Thích cũng phải đưa!
- Dịch Quân, anh...!
Lần thứ hai, lời của Hâm Đình lại bị cắt ngang bởi chất giọng đàn ông khác:
- Ai làm Yên Yên của tôi khóc vậy?
Tiêu Chấn Nam bước vào shop quần áo, vẻ như nãy giờ cũng đã nghe hết mọi chuyện rồi, cúi xuống giơ hai tay ra có ý muốn bảo Yên Yên hãy mau lại đây. Tức thì Yên Yên chạy đến chỗ anh, khóc: “Chú Nam ơi, chị Ruby muốn lấy váy của con!”. Chấn Nam dỗ dành cô bé, ngoan nín đi! Hâm Đình cũng đi lại chỗ hai người họ.
Thịnh Mỹ Kỳ kín đáo nhìn sang Dịch Quân, vẻ mặt hắn trông lạnh băng đáng sợ, ánh mắt phản chiếu sự giận dữ ngấm ngầm khi nhìn cái cảnh Hâm Đình lẫn Yên Yên đều đến bên cạnh Tiêu Chấn Nam. Thế ra bây giờ hắn đã biết, không phải chỉ hai mẹ con Hâm Đình mà còn cả anh chàng bác sĩ họ Tiêu điển trai, lịch lãm đi cùng nữa!
Lau nước mắt cho Yên Yên xong, Tiêu Chấn Nam khuyên nhủ:
- Ngoan, ba Quân nói đúng đó, chị Ruby bị bệnh nên hay mệt mỏi, buồn phiền. Con thương chị mà nên đưa cho chị cái váy nhé. Bây giờ chú Nam dẫn Yên Yên qua shop khác, con thích cái nào thì chú Nam sẽ mua cho!
Dịch Quân quan sát Yên Yên đang nhìn cái váy, suy nghĩ gì đó liền gật đầu. Ban nãy, hắn bảo con bé đưa váy cho Ruby nhưng nó nhất quyết không chịu, vậy mà chỉ cần nghe Tiêu Chấn Nam nói vài lời, đứa trẻ này đã ngoan ngoãn nghe lời.
Yên Yên cầm váy đi đến trước mặt Ruby, nói thật rõ:
- Tại chị bị bệnh nên em nhường cái váy cho chị đó!
- Thích quá! - Ruby hớn hở cầm lấy chiếc váy mà mình cố giành cho được.
Mặc dù Yên Yên phải chịu thiệt, đưa váy cho Ruby nhưng Hâm Đình cũng không muốn làm to chuyện thêm nữa, quan trọng là tình cảm chị em giữa hai đứa trẻ đừng để bị sứt mẻ bởi một chiếc váy. Như Chấn Nam nói, chỉ cần mua cho Yên Yên chiếc váy khác mà con bé thích là ổn!
Chưa kể Dịch Quân đang ở đây, hắn nhất định đứng về phía Ruby, khi đó Yên Yên sẽ càng tổn thương hơn thôi. Hâm Đình đi đến bế con gái lên ngay trước mặt Dịch Quân, chẳng nói thêm lời nào mà bước thẳng ra cửa shop.
Tiêu Chấn Nam dù gì cũng phải chào Dịch Quân một tiếng trước khi rời đi:
- Dịch tổng, không ngờ có thể gặp anh ở đây.
- Tưởng bác sĩ Tiêu bận rộn ở bệnh viện, nào ngờ lại có thời gian đi mua sắm. - Lời nói thì dành cho Chấn Nam, nhưng tia nhìn từ hắn lại hướng tới Hâm Đình.
- Tranh thủ nghỉ phép nên tôi đưa Yên Yên đi mua đồ chơi như đã hứa. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị về, chào Dịch tổng.
Tiêu Chấn Nam đến bên Hâm Đình nói, về thôi! Yên Yên liền vẫy tay chào ba.
Dịch Quân cứ nhìn theo bóng dáng ba người đó đã đi khuất, nét mặt càng trở nên lạnh lẽo bội phận. Đêm qua hắn đã nói với Hâm Đình như thế nào, vậy mà hôm nay cô vẫn thản nhiên gặp Chấn Nam! Trong mắt cô, thực sự là không có hắn!
- Phu nhân và bác sĩ Tiêu thân thiết tới mức này rồi sao?
Thịnh Mỹ Kỳ vờ nói, thật chất là muốn Dịch Quân nghe cho rõ, tạo nên sự nghi hoặc trong lòng hắn nhiều hơn. Cô ta bế Ruby và xoay lưng đi với dáng vẻ hả hê.
… Buổi tối, Hâm Đình ngồi bên giường dỗ Yên Yên ngủ. Nhìn con gái say giấc, trong đầu cô cứ lởn vởn hình ảnh về sự việc trưa nay ở trung tâm mua sắm cao cấp.
Lúc Dịch Quân xuất hiện ở đó, hắn dường như chỉ nhìn mỗi Thịnh Mỹ Kỳ và Ruby, chẳng còn để ý tới hai mẹ con cô. Thậm chí Yên Yên chạy đến gần mà hắn còn không cười lấy một cái, nhất quyết yêu cầu nó đưa váy cho Ruby.
Ai cũng có thể thấy rất rõ sự đối xử thiên vị của Dịch Quân dành cho Ruby lẫn Yên Yên... Kể cả Hâm Đình càng không thể bằng Thịnh Mỹ Kỳ!
Hâm Đình biết rõ, khi nào chưa tìm hiểu ra lý do vì sao Dịch Quân trở nên ghét bỏ Yên Yên thì cái chuyện bất công này sẽ còn tiếp diễn dài dài.
Rời khỏi phòng con gái, Hâm Đình định trở về phòng ngủ. Đi chưa được mười bước, cô đã thấy bóng dáng cao lớn của Dịch Quân xuất hiện ngay lối hành lang.
Cô bất ngờ khi hắn về nhà, cứ tưởng sẽ qua đêm ở chỗ Thịnh Mỹ Kỳ chứ. Hình như hắn vừa uống rượu, đứng cách một quãng mà cô còn ngửi thấy mùi rượu nồng.
Hâm Đình nhìn Dịch Quân xong, tiếp tục không nói lời nào, bước tiếp. Lúc cô đi gần tới thì hắn cất giọng trầm trầm, mùi rượu phả vào không gian nơi đây:
- Xem ra cô chẳng coi lời nói của tôi ra gì. Đêm qua tôi đã cảnh cáo cô tới vậy rồi mà sáng nay cô vẫn dám cùng Tiêu Chấn Nam đi riêng với nhau.
Mặc dù chán cái việc phải nói chuyện với Dịch Quân, nhưng Hâm Đình vẫn nói:
- Nếu không phải Yên Yên nằng nặc đòi đi thì tôi chẳng gặp Chấn Nam làm gì.
- Chấn Nam? Gọi cả tên thân thiết như vậy à? - Dịch Quân cười khinh khỉnh - Đừng có lúc nào cũng lôi Yên Yên ra làm cái cớ, là cô muốn đi gặp anh ta.
- Nếu không còn gì để nói thì tôi về phòng...
Lập tức, Dịch Quân cầm cánh tay Hâm Đình kéo lại, để mặt cô đối diện mặt hắn:
- Thái độ này của cô là gì? Chán ghét không muốn nói chuyện với tôi ư?