Chương 22: Kết Quả
Không biết đã ngất đi bao lâu, mí mắt Dương nặng nề hé mở. Một không gian u tối, Dương nghe tiếng nước chảy róc rách và một cảm giác mềm mại nơi bàn tay, giống như...
Vẫn giữ tay mình trên cái thứ mềm mại đó, tay còn lại của Dương gọi từ trong nhẫn ra một chiếc đèn pin. Ánh sáng đèn pin làm mắt Dương nhức nhối mất một lúc mới nhìn rõ được. Dương hồi họp rọi đèn vào thứ đang sờ trong tay, một quả đào tươi trắng hồng mơn mởn đang trong thời kỳ phát triển.
Dương bật chế độ sáng toàn cảnh của đèn pin, phát hiện ra hắn đang ngồi trong một cái hang chật hẹp bên cạnh một dòng suối ngầm. Dương cố vắt cái đầu đau nhức nhớ lại chuyện trước đó. Khi đó Dương đang chuẩn bị đón lấy một đòn đánh từ lưỡi con ếch, một bóng người đột nhiên phóng ra đưa lưng đỡ đòn thay cho hắn, sau đó cả hai bị đánh bay xuống cái giếng khổng lồ.
Hai người rơi xuống mặt nước, Dương đã đưa linh lực bảo vệ cơ thể nên không bị thương, nhưng dòng nước nhấn chìm cả hai đem cuốn đi, Dương dồn linh lực vào tay chân ôm lấy người kia định bơi ngược ra nhưng đầu bị va vào một tảng đá ngầm rồi bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã thấy nằm ở đây.
Nhìn sang người nằm bên cạnh, mắt Dương sáng rực, không phải mỹ nhân Long Chúc Băng của đội Long tộc thì còn ai vào đây, trước đó, nàng chuyển sang dạng Rồng để đỡ đòn mạnh nhất của con ếch thay Dương nên hiện tại khi đã trở lại hình người, chỉ còn một cơ thể trần trụi không một mảnh vải. Ánh mắt dâm dê háu đói của Dương nhìn như muốn xơi tái Chúc Băng, gương mặt nàng dù chưa trưởng thành nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, vừa giống vừa trái ngược với Chúc Diễm, giống ở đường nét, khác ở khí chất, Diễm có khí chất quyến rũ lẳng lơ, còn trên gương mặt Băng lộ nét trong sáng như băng thanh ngọc khiết.
Dương nhìn xuống cơ thể mảnh mai xinh xắn, hai quả đào non tươi rói nhô ra hai nụ hồng hào hấp dẫn, làn eo thon thả lướt xuống đường mông khá đầy đặn và trải một đường dài xuống đôi chân thon dài trắng sáng như ngọc, giữa cặp đùi là một nhúm lông tơ gọn gàng đầy ý vị.
Khóe miệng Dương nhễu nước miếng, hai bán cầu não nổi lên một màn phân tranh giữa dục vọng và lý trí.
Lạnh giá, đôi vai thon của Chúc Băng khẽ run nhẹ, tim Dương cũng rung động theo, hắn lấy từ trong nhẫn ra một chiếc chăn đem trải xuống nền đá gồ ghề, bế Chúc Băng lên, cố nén cơn khao khát khi tay hắn chạm vào làn da mịn như nhung lụa của nàng.
Đem nữa phần còn lại của chiếc chăn phủ lên cơ thể Chúc Băng, Dương mới bắt đầu thắc mắc tại sao nàng ta lại đỡ đòn thay hắn. Dương đã chú ý Long Chúc Băng từ khi giới thiệu đội thi ở lễ khai mạc, ngoài chuyện nàng là cô gái xinh nhất trong các đội thi, Dương còn thấy nàng có đường nét gương mặt khá giống Diễm mẹ hắn.
"Tại sao nàng ta lại đỡ đòn thay ta?" Dương hỏi thầm, nhưng không có giọng đều đều quen thuộc đáp lại.
"Hay là say nắng ta rồi? Ta cũng đẹp trai khoai to lạnh lùng học giỏi ra phết mà!"
"Hoặc là vô tình chạy ngang không nhìn đường nên bị tông nhầm?"
Dương nghĩ thêm vài trường hợp nhưng thấy không có lý do nào là hợp lý, đành thử hỏi Google rõ ràng hơn về thông tin của cô gái.
"Long Chúc Băng, con gái út của tộc trưởng Long tộc, em ruột của Long Chúc Diễm, dì ruột của Võ Phi Dương, sinh năm 2000, linh lực Linh Úy cấp 4 hệ Thủy, Long thể Quý tộc, vảy rồng màu Lam."
"Còn gì nữa không? À mà Võ Phi Dương là thằng nào, tên nghe quen quen? Hả!" Dương đã đoán ra vấn đề nhưng hỏi thêm cho chắc: "Long Chúc Băng và ta có quan hệ gì?"
"Dì cháu."
Dương gật gù: "Thì ra mẹ ta là công chúa Long tộc, hèn gì lại bá như vậy..."
Dương không có đoạn ký ức của Võ Phi Dương trước năm 13 tuổi nên không biết rằng Diễm đã giấu con mình việc nàng là người của Long tộc, càng không nghĩ đến chuyện vì hắn mà nàng đã lập ra một giao kèo với Long tộc, hy sinh tự do cả đời đổi lấy 13 năm chăm sóc cho con trai mình.
Dương cũng đoán Chúc Băng bảo vệ mình là dì bảo vệ cháu, không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa hơn là do mẹ hắn đã giao phó hắn cho nàng.
Dương lại nghĩ đến chuyện khác: "Nói vậy không phải ta cũng là người Long tộc sao? Ta có thể biến hình bá đạo như bọn hắn không?"
Đáp lại câu hỏi của Dương, Google truyền vào não hắn hầu hết thông tin về 6 loại Long thể, cấp độ Long thể, kể cả ưu, nhược của từng loại và phương pháp Long hóa.
Dương định đứng dậy thử Long hóa, nhưng lại nhận ra mình không đứng được, khắp người ê ẩm, hai chân gần như vô lực, đây là tổn thương trong quá trình bị cuốn trôi, va đập vào đá ngầm.
"Mẹ nó, chờ người tới cứu thôi!" Dương lầm bầm, lại nhìn sang Chúc Băng, được chăn ấm bao bọc nên nàng đã bớt lạnh, gương mặt bắt đầu hồng hào trở lại khiến nàng càng thêm xinh xắn, đôi môi nhỏ nhắn xinh tươi hơi nhô lên khiến Dương chỉ muốn mãi mãi hôn lên.
Dương tuy vô sỉ nhưng không vô ơn, nàng vì cứu hắn mà bị như vầy, nên đành kềm nén cơn khao khát muốn đè lên người nàng tra kiếm vào bao.
"Không hiếp dì thì được, nhưng thằng nhỏ của cháu buộc phải giải quyết..." Dương cười khổ, quả thật dương vật hắn đã cương cứng trong quần.
Dương nhẹ nhàng kéo mền xuống khỏi ngực Băng, vừa đủ lộ ra quầng vú nhỏ hồng hào trên ngực nàng, tay hắn kéo quần xuống, cầm dương vật thẳng đứng mới lộ ra vừa sục vừa thèm thuồng tưởng tượng.
Dương sục được một lúc lâu lại len lén kéo mền Chúc Băng ra, để lộ phần đùi trắng trong như ngọc của nàng, tiếp tục vừa ngắm vừa sục.
Chúc Băng mơ hồ tỉnh giấc...
Mi mắt nàng hư ảo hé ra, cảnh vặt mờ nhạt dần tụ lại, Băng nghe trong tay một tràng âm thanh là lạ, mắt quay sang nhìn...
Dương đã đến đoạn cao trào, răng cắn môi, mắt nhắm nghiền, tay cầm dương vật sục như giã chày.
Rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Băng, thằng cháu ruột gồng mình co giật, từ cái dương vật to lớn của nó bắn một tia sữa trắng vào đùi nàng, cảm giác ấm áp mà nhầy nhụa...
Sau đợt phóng tinh đầu tiên, Dương nổi máu liều cầm dương vật chỉa lên định phóng tinh vào ngực Băng, nhưng bàng hoàng phát hiện nàng đang trợn tròn mắt nhìn hắn...
Nòng súng đang nghiêng một góc cao, không kềm được bắn tiếp một đợt tinh, vệt sữa bay thành đường cong hạ xuống gương mặt xinh đẹp của Chúc Băng, có một ít còn dính lên đôi môi hồng của nàng.
Mùi tinh dịch ngai ngái xộc vào mũi, không hiểu sao lại tạo cho Chúc Băng một cảm giác mê hoặc là thường, khiến nàng phải kềm chế cảm giác muốn đưa lưỡi ra nếm lấy thứ nhầy nhụa trên môi...
"Đây là thứ gọi là tinh dịch sao? Không ngờ mùi của nó lại có sức hấp dẫn ghê gớm như vậy!" Chúc Băng thầm nghĩ, nàng không biết, bản thân Dương cũng không biết, không chỉ dương vật lớn khác thường, tinh dịch của hắn cũng rất khác thường...
Không gian chật chội dường như trở nên trầm lặng dù nước vẫn chảy, Dương đã kéo quần lên, cảm giác xấu hổ và tội lỗi khiến hắn trở nên trầm mặc, Chúc Băng cũng e thẹn kéo mền lau đi tinh dịch của thằng cháu ruột và che cơ thể mình lại.
"Em xin lỗi..." Sau một hồi, Dương lấy lại bình tĩnh và nói, hắn không chắc Võ Phi Dương trước đây có biết Chúc Băng hay không nên vẫn chọn cách giả vờ mất trí.
"Ngươi bại hoại!" Chúc Băng đỏ mặt mắng nhỏ, nhưng Dương nghe trong giọng nàng không có gì là giận dữ hay khắc nghiệt.
Dương gãi đầu ra vẻ hối lỗi, không dám nói gì, đành hỏi thăm vài câu rồi quay mặt sang hướng khác vận công tu luyện chờ người đến cứu. Thể lệ cuộc thi có nói trừ trường hợp nguy hiểm đến tính mạng, còn không các trọng tài sẽ tuyệt đối không tham dự vào, nên Dương đành ngồi chờ hết vòng thi sẽ có người đến cứu, dù sao hắn và Chúc Băng đều bị thương, không thể tự thoát ra được.
Lúc Dương và Chúc Băng rơi xuống giếng, con ếch mặt quỷ bị cắt lưỡi nổi cơn điên cuồng giẫm đạp chém giết một trận rồi mới phơi bụng ra chết, khiến cho thành viên cả 4 đội bất tỉnh gần hết!
Quanh xác con ếch, người bất tỉnh nằm la liệt, chỉ còn 3 người còn tỉnh, là ba tân sinh!
Nhưng chỉ là "còn tỉnh", Sùng Hạo sau một chiêu Thuận Thiên kiếm đã mất toàn bộ linh lực, chỉ còn cách tránh xa ra ngồi vận công hồi sức, Hoài Bão đã dùng hết linh lực để phòng vệ nhưng vô cùng yếu ớt, Long Ngạo cũng đã dùng đến Long hóa và chỉ còn lại một lượng ít linh lực.
Khán giả một trận xôn xao, liệu ba tân sinh sẽ tạm đình chiến hay quyết phân thắng bại?
Đáp án đã có ngay khi Long Ngạo nở một nụ cười đắc thắng, nhờ Long hóa trước đó mà hắn bảo toàn được một ít linh lực, tuy không nhiều nhưng cũng đủ đánh bại hai tên vô dụng và đoạt tất cả lá cờ!
Long Ngạo nhìn về phía Sùng Hạo đang ngồi vận công, hắn nghĩ Sùng Hạo là đội trưởng nên sẽ giữ cờ, liền bước lại, không thèm để ý đến Hoài Bão đang cố gắng gượng dậy gần đó.
"Muốn tự nộp cờ hay để tao lấy?" Long Ngạo từng bước đến gần Sùng Hạo, đắc thắng nói.
"Còn mày muốn vừa cười vừa cút khỏi đây hay muốn vừa khóc vừa lếch khỏi đây?" Một giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng làm Long Ngạo rùng mình, vội đề phòng quay lại nhìn.
Là Hoài Bão!
"Không thể nào!" Long Ngạo nhìn Hoài Bão một cách khó tin, mới vừa rồi Hoài Bão còn yếu ớt đến nỗi hắn đạp một cái cũng chết, vậy mà bây giờ lại có thể đứng vững mà còn nhanh như chớp tiến lại sau lưng hắn.
"Ngươi giả vờ, ngươi không hề chiến đấu hết mình!" Long Ngạo tức giận quát.
"Kẻ không chiến đấu hết mình là ngươi!" Hoài Bão khinh bỉ đáp trả, lấy ra một viên thuốc nhỏ cỡ đầu ngón tay ném qua cho Sùng Hạo.
Sùng Hạo tóm lấy viên thuốc, đang không biết là thuốc gì thì Hoài Bão nói tiếp: "Đó là Nạp Linh Đan, có thể nạp vào linh hồn một ít linh lực, giúp hồi phục nhanh hơn một ít."
Sùng Hạo không chút nghi ngờ đem nuốt vào, quả nhiên chỉ trong phút chốc, một lượng linh lực nhỏ liền hòa vào linh hồn hắn.
Nhìn thấy cảnh này, khán giả vô cùng bất ngờ, đặc biệt là những giả kim thuật gia: "Nạp Linh Đan? Không phải loại Linh đan này đã thất truyền sao?"
"Tuy hiệu quả không cao nhưng cần nhiều linh dược và dược thảo hiếm, không ngờ Hoàng thành chơi trội đem thứ này cho học viên đi thi!"
Cũng không ai biết đây là Linh đan do Hoài Bão tự luyện, dựa theo công thức do sư phụ hắn dạy. Luyện đan, một phần của giả kim thuật, đòi hỏi tính tỉ mỉ và kiên trì tuyệt đối, thường phải ngồi giữ lửa và pha thuốc suốt nhiều giờ, nhiều ngày thậm chí là nhiều tháng, chính vì vậy mà rất ít người làm được, Dương dù có kiến thức và phương thuốc nhưng cũng chẳng đủ kiên nhẫn để luyện, chưa nói đến tìm được nguyên liệu cũng là cả một vấn đề.
Hoài Bão từ nhỏ đã thích tiếp xúc và tìm kiếm các loại thảo dược, chính vì đi tìm dược thảo mà gặp được linh hồn lão già uyên bác, qua thời gian ngắn tiếp xúc, lão phát hiện Hoài Bão có thiên phú luyện đan nên bắt đầu truyền dạy thuật luyện đan cho hắn.
Sùng Hạo bắt đầu đứng dậy được, gật đầu cảm ơn Hoài Bão rồi nhìn về phía Long Ngạo với thái độ thù địch.
Tình thế đảo ngược khiến Long Ngạo căm tức không thôi, cứ tưởng mình là thiên tài tuyệt thế, nào ngờ thằng em họ cùng tuổi lại thông minh uyên bác, tìm được chính xác cách triệt hạ con ếch khổng lồ, một thằng khác cũng 13 tuổi lại có thể xuất một chiêu kiếm khiến chính Long Ngạo cũng kinh hoàng, giờ lại có thêm một thằng con ông cháu cha đem linh đan hiếm phát như phát kẹo.
Nhìn hai đối thủ đang lăm le, Long Ngạo không còn cách nào khác đành phóng đi, bảo toàn 2 lá cờ mà hắn đang giữ: "Hừ! Các ngươi cứ chờ đó!"
Nhìn Long Ngạo đi xa, Sùng Hạo và Hoài Bão mới thở phào, thật ra hai viên Nạp linh đan do Hoài Bão chế ra chỉ thuộc hàng phế phẩm, chỉ nạp được một lượng rất nhỏ linh lực đủ để đứng dậy hù Long Ngạo, dù sao hẳn chỉ là thằng nhóc mới tập chế thuốc. Sùng Hạo cũng thông minh, liền đứng dậy hợp tác với Hoài Bão dọa cho Long Ngạo chạy mất dép.
Nhưng thời gian thi đấu vẫn còn một ngày.
Hoài Bão và Sùng Hạo chia nhau tìm và bắt trói 3 thành viên còn lại của Long tộc, thành viên các đội khác cũng dần tỉnh dậy nhưng không còn tư tưởng tranh đấu khi biết Dương và Chúc Băng đã bị con ếch đánh văng xuống giếng, không rõ tình hình.
Các đội chuyển sang bàn luận về số cờ.
"Ta đang giữ hai lá." Đội trưởng đội Cố Đô Nguyễn Hoài Lâm lấy ra hai lá cờ đỏ sao vàng giơ lên.
"Ta giữ một lá." Hồng Đào của đội Nữ Thần cũng giơ cờ lên.
"Phi Dương của đội ta giữ 3 lá nhưng đã rơi xuống giếng rồi, không biết còn giữ được không..." Vân Hải nói thêm, trước đó Dương đang giữ hai lá cờ, lại cướp một lá từ tay Hải Dương của Long tộc nên có 3 lá.
"Đội ta chỉ có 1 lá." Sùng Hạo giơ cờ lên.
"Vậy là đội Long tộc đang giữ 3 lá cờ, ta đề nghị thế này: 3 đội Long tộc, Quốc Tử Giám và Nữ Thần cùng góp công hạ con ếch, nên mỗi đội giữ 3 lá cờ, đội Cố Đô chúng ta góp công ít nhất nên chấp nhận thua cuộc, vòng sau sẽ cố gắng hơn!" Hoài Bão nói.
"Không được! Nếu không nhờ ngươi thì cờ đã bị Long Ngạo cướp hết rồi!" Sùng Hạo Phản đối.
Đội trưởng đội Long tộc Lý Đại Long đang bị trói gần đó lên tiếng: "Long Ngạo đang giữ hai lá cờ, Chúc Băng một lá, nếu tìm được Phi Dương và Chúc Băng, mỗi người hủy một lá cờ thì cả 4 đội đều có thể có 2 lá cờ, kết quả là huề."
"Ngươi chơi được, xin lỗi vì đã trói ngươi!" Hoài Lâm và Vân Hải cùng tiến đến vỗ vai Đại Long và cởi trói cho hắn.
Đại Long ủy khuất nói nhỏ: "Chúng ta cũng đâu muốn đóng vai ác, chỉ do Long Ngạo là cháu đích tôn của tộc trưởng nên chúng ta được mệnh lệnh phải phục tùng hắn vô điều kiện!"
"Thôi không đánh nhau nữa, ăn đi rồi tính!"
Cả đám quây quần bên đống lửa ăn uống cười nói như đang dự một buổi cắm trại, khiến khán giả lẫn ban tổ chức không khỏi mỉm cười, nhiều người còn giật mình nhận ra mục đích ban đầu của cuộc thi không phải để tranh đấu, mà là tạo sự gắn kết giữa các vùng miền và dân tộc...