250 Ngày Làm Thế Thân

Chương 3:

Chương 3:
Nói về mối nghiệt duyên giữa tôi và Kỳ Tùy, thì phải kể từ một trường dạy lái xe.
Trường dạy lái xe Giao X, một trong những trường dạy lái xe đỉnh nhất địa phương, nghe nói tỷ lệ học viên thi đỗ môn ba số sàn có thể lên tới hơn 80%.
Tất nhiên, đây là thành tích của trường dạy lái xe Giao X trước khi gặp tôi và Kỳ Tùy.
Vẫn còn nhớ lần đầu gặp mặt, tôi vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khi thấy một cậu bé mà trên mặt chỉ thiếu mỗi chữ "con nhà giàu" lại cũng đến trường dạy lái xe, đến nỗi tôi hoàn toàn bỏ qua sự kinh ngạc và vẻ u ám trong mắt Kỳ Tùy khi cậu ta nhìn thấy tôi.
Lúc đó, mặt hồ tĩnh lặng bấy lâu lại gợn sóng, tôi nghi ngờ là do tôi thường xuyên thờ cúng Phật Di Lặc ở nhà nên mới có thiện duyên này.
Tuy nhiên, sự kinh ngạc về vẻ đẹp của Kỳ Tùy cuối cùng cũng tan biến trong những trận mắng mỏ của giáo viên.
Các sư huynh sư tỷ cùng khóa đều vui vẻ cầm bằng lái rời khỏi trường, chỉ còn tôi và Kỳ Tùy vẫn mắc kẹt ở môn hai không thể vượt qua.
Ánh hoàng hôn mùa hè vẫn còn mang theo cái nóng bỏng của ban ngày, tôi và giáo viên ngồi trên vỉa hè, Kỳ Tùy tựa vào cột đèn đường, khung cảnh có lúc rất ngượng ngùng.
“Khụ khụ,” tôi hắng giọng, quyết định phá vỡ sự ngượng ngùng này, “Thầy ơi thầy nghe em giải thích, cái này thực ra…”
Giáo viên liếc nhìn tôi, trực tiếp nhét cây kẹo mút bị tịch thu vào miệng tôi một cách thô bạo, chỉ thiếu nước bịt tai mà diễn cảnh “Tôi không nghe tôi không nghe” trong phim Quỳnh Dao.
“Tôi nói này,” giáo viên thở dài thườn thượt, ánh mắt bốn mươi tám tuổi mang theo sự từng trải của tuổi tám mươi tám, “Trước khi tôi về hưu, tôi có thể thấy được quyển sổ đen của hai đứa không?”
“Thầy ơi,” tôi lên tiếng, ánh mắt cực kỳ chân thành, “Em nghĩ khả năng thầy thấy được quyển sổ đỏ của hai đứa còn lớn hơn đấy.”
“Khụ khụ!”
Vừa dứt lời, Kỳ Tùy đang đứng một bên liền phát ra một tràng ho kinh thiên động địa, lập tức thu hút ánh mắt của tôi và giáo viên.
“Cậu nhóc, bị nội thương à?”
“Không, không sao đâu.”
Kỳ Tùy xua tay, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi thấy thằng nhóc này thừa lúc giáo viên quay đầu lại mà lườm tôi một cái thật mạnh!
Tôi vốn không thích chịu thiệt, bị lườm đương nhiên là lườm lại ngay tại chỗ.
Rồi bị giáo viên bắt quả tang.
“Này!”
Giáo viên lập tức bật cười, “Tôi vẫn còn ở đây mà đã liếc mắt đưa tình rồi… Tôi thấy tôi thực sự có thể thấy được quyển sổ đỏ của hai đứa trước khi thấy được quyển sổ đen đấy.”
Tôi và Kỳ Tùy nhìn nhau, rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Cũng không biết có phải do hoàng hôn ngày hôm đó quá dịu dàng không, tôi nhìn ông giáo viên hói nửa đầu với nụ cười hiền từ như là Ông Tơ Di Lặc lâm thời.
Phật từ bi.
Tôi thầm niệm trong lòng.
Nhưng tôi đã quên mất, Phật không độ mấy đứa ngáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất