Biệt thự của Lôi Tuấn Vũ.
Lãnh Tử Tình một mình ngồi trên sô pha ngây ngẩn người. Hôm qua cô bị Lôi Tuấn Vũ cưỡng bức! Vào lúc hợp đồng hôn nhân mới được có nửa tháng trời. Chính tay đã cô mỉm cười ký tên, đem mình vào miệng cọp!
Cô ngơ ngác nhìn bức tường trắng đối diện. Chuyện nực cười nhất là, vào thời khắc cuối cùng cô còn phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã.
Hôm qua sau khi xảy ra chuyện đó, hắn ngồi ở ghế sô pha nhìn cô hồi lâu, mà cô thì trước sau cứ nhắm chặt mắt lại, khoả thân nằm trên đó.
Vì thế, hắn mặc quần áo của mình vào, sau đó lại mặc quần áo của cô vào, từng cái một, quần áo lót, áo khoác, quần bò… Cô giống như con rối mặc hắn bài trí.
Sau khi cơn kích tình đi qua, cô bỗng phát hiện cơ thể mình giống như bị xé rách vậy, cử động một chút là thấy rất đau đớn. Cô không phải là không thể tự mặc quần áo, chỉ là cô không muốn động đậy. Cô không biết tại sao hắn lại mặc quần áo cho cô, còn dịu dàng như vậy. Là thương hại cô sao? Hay hắn sau khi cưỡng bức thường đối đãi với nữ nhân như vậy?
Cô không muốn suy nghĩ, cũng lười suy nghĩ.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi và áy náy của hắn.
"Thật xin lỗi, Tử Tình, tôi sẽ bồi thường cho em!"
Thật mỉa mai! Tử Tình trái tim trống rỗng. Hắn nói muốn đưa tiền cho cô sao? Thật là nực cười! Tiền có thể khôi phục lại tấm thân xử nữ của cô sao? Tiền có thể khiến cho cơ thể không còn sạch sẽ của cô trở nên thuần khiết hay sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy? Bên cạnh hắn chẳng lẽ thiếu đàn bà hay sao? Tại sao lại muốn thương tổn cô như thế? Nguồn: http://truyen360.com
"Đi thôi, tôi đưa em về." Sau khi không được cô đáp lại, Lôi Tuấn Vũ đành ngại ngần nói.
Tử Tình ngồi ở đó, không hề động đậy. Sau đó Tuấn Vũ bế cô lên, đi ra khỏi căn phòng có tiếng TV ồn ào đó.
Tử Tình còn nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc của Hoa Bá nhìn cô, anh muốn nói gì đó, lại dường như cảm thấy được điều gì nên không nói nữa.
Vào phút giây Tử Tình tiếp xúc với ánh mắt của Hoa Bá, thì bỗng nhất thời căng thẳng đến hoảng loạn, nước mắt tủi thân lập tức dâng đầy hốc mắt, cô vội vàng né tránh ánh nhìn của Hoa Bá, vùi đầu vào vai Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ sao có thể bỏ qua được ánh mắt giao nhau của bọn họ, nội tâm tựa hồ như có một tia xấu hổ. Hắn không khó nhìn ra đôi nam nữ này dường như có tình cảm!
Hắn đưa cho phục vụ một tệp tiền rồi đi ra ngoài.
"Hêy, Vũ, chờ tôi với, ông đi đâu đấy?" Cổ Dương từ trong quán đuổi theo ra ngoài, gọi to.
Mắt nhìn thấy Tuấn Vũ ôm lấy Tử Tình lên xe, phóng vụt đi, Cổ Dương đứng ngẩn ra một chỗ không hiểu ra làm sao.
Tử Tình không muốn nhớ lại những chuyện này, nhưng từng cảnh từng cảnh một cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cửa ra vào mở đến "oành" một tiếng, Tử Tình sợ đến nỗi run lập cập, nhìn thấy bóng dáng Tuấn Vũ đứng ở cửa ra vào thì lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Vì thế cô bật dậy, chạy phắt lên chiếc cầu thang hình xoáy ốc về phòng mình, đóng "sầm"
cửa lại. Một tay cô đặt lên tim, cô dán lưng vào cánh cửa từ từ trượt xuống, trái tim suýt nữa thì nhảy vọt lên cổ họng.
Lôi Tuấn Vũ chau mày nhìn Tử Tình biến mất chỉ sau vài giây kia, trong lòng rối rắm không thể tả. Hắn sáng sớm đã đi công tác, cả ngày không có lòng dạ nào làm việc, giống như mình đã phạm vào tội lỗi không thể tha thứ vậy, chưa đến giờ tan tầm hắn đã phóng như bay về nhà, chỉ sợ Tử Tình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vừa bước vào phòng nhìn thấy cô thì Tuấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hành động của cô làm hắn rất rối rắm, hắn không biết làm sao cho phải. Có lẽ trước kia hắn chưa từng có kinh nghiệm đối với loại chuyện như thế này.
Sau ngày hôm qua, hắn cũng bị hành động dị thường của mình đả kích nặng nề. Tại sao hắn có thể đi cưỡng bức một cô gái chứ? Đặc biệt cô gái này cũng không phải là quá mức lộng lẫy gì cho cam, là thanh mai trúc mã của hắn, quen biết từ nhỏ, là cô gái mà hắn cho rằng ngây ngô như một quả bí ngô vậy.
Đi lên gác, khi đi qua cửa phòng cô, hắn dừng lại, do dự đứng ở trước cửa.
Tử Tình tim đập "thịch thịch thịch!" điên cuồng, chỉ sợ Lôi Tuấn Vũ xông vào. Cô cả ngày hôm nay không ăn uống gì, cơ thể rất suy nhược, mà đầu thì ong ong lên không biết phải suy nghĩ thế nào nữa.
"Tử Tình? Chúng ta nói chuyện được không?" Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ từ bên ngoài vọng vào.
Tử Tình tâm trạng rối bời, sợ hãi hoảng hốt bịt miệng lại, sợ mình kinh hãi quá độ mà hét lên.
"Tử Tình? Mau mở cửa ra, chúng ta… có thể nói chuyện được không?" Giọng nói của Lôi Tuấn Vũ lại vang lên.
Lãnh Tử Tình vội vàng khoá trái cửa lại, lấy hai tay bịt chặt lấy tai, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn nữa.
Mắt vừa nhắm lại, cô lập tức nhìn thấy cơ thể trần truồng cơ bắp rắn chắc của Lôi Tuấn Vũ, đôi môi gợi cảm hôn lên ngực cô…
"Không! Không phải như thế!" Tử Tình hoảng hốt rên rỉ, cô sao có thể nhớ lại những khung cảnh dơ bẩn mà hắn đã cưỡng bức cô vậy? Trời ơi! Cô bị làm sao vậy?
"Tử Tình? Tử Tình?" Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng gõ cửa, không nghe thấy bất kì phản ứng gì.
Hắn chán nản rút một điếu thuốc từ trong túi ra, châm thuốc lên.
Không biết đã qua bao lâu thời gian, Tử Tình ngủ ngồi ngay trên sàn nhà. Trong giấc mộng của cô, cô nhìn thấy một cảnh tượng kì quái…
Cô mơ thấy một cánh đồng tràn ngập sắc vàng của hoa cải, cô đang chạy thục mạng xuyên qua cánh đồng. Quan sát kĩ khuôn mặt của cô gái đang chạy, thì phát hiện cô đang mỉm cười, một người đàn ông đang chạy đuổi theo cô, anh chạy rất thoải mái ung dung, tựa hồ không muốn đuổi kịp cô.
Vì thế cô nghe thấy giọng cười sảng khoái, tràn đầy từ tính của anh. Dần dần, cô nhìn thấy khuôn mặt của anh, một khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ như thái dương, là Hoa Bá, anh cười sáng lạn, ánh mắt tràn trề sủng nịnh yêu thương trước sau cứ đăm đắm nhìn vào bóng lưng cô.
Cô chạy rất lâu, có chút mệt mỏi, liền dừng lại, nằm duỗi dài trên cánh đồng cải vàng. Hoa Bá chân thành đi đến bên cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
Cô vô tình cúi đầu xuống, phát hiện mình chỉ mặc một bộ váy lụa voan mỏng manh màu đỏ, cơ thể không được đầy đặn cho lắm lung linh ẩn hiện dưới làn voan mỏng. Cô lập tức xấu hổ
ngồi dậy, lấy hai tay che chắn trước ngực.
Nụ cười của Hoa Bá ngưng đọng lại, ánh mắt anh toát ra tình cảm phứp tạp. Anh tiến lên trước, quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô ra, hôn lên từng ngón tay cô, đầu ngón tay, mu bàn tay, đốt ngón tay… không bỏ sót chỗ nào.
Một luồng điện tê dại phóng thẳng vào tim cô, bàn tay cô run rẩy, hoảng hốt cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của anh. Anh định làm gì? Anh muốn cô sao? Cô nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy tiết lộ sự khiếp đảm của cô.
Ánh mắt bỏng cháy của Hoa Bá lần xuống dưới chóp mũi của cô, đôi môi nóng rực hôn lên môi cô, nhẹ nhàng đẩy cô ngã ra nằm xuống biển hoa vàng lóng lánh.
Cô chầm chậm nhắm mắt lại cảm thụ sự âu yếm che chở từng ly từng tí một của anh, nụ hôn dịu dàng của anh dường như đang ve vuốt cô vậy…