Lôi Tuấn Vũ hôm nay không thể không đi làm, nên để xe lại cho Kiều Chi Ảnh, bảo cô ta có thể tuỳ ý đi đến nơi nào mình thích.
Vốn dĩ Lôi Tuấn Vũ muốn đưa Kiều Chi Ảnh đến công ty nhưng hắn hơi băn khoăn. Dù sao lão ba lão mẹ hắn có rất nhiều tai mắt thân tín trong công ty, nếu quá công khai thì chỉ sợ
sẽ phản tác dụng. Nói gì thì nói, hắn là con trai duy nhất trong nhà, không thể làm hai ông bà già đau lòng quá được. Hắn đang suy nghĩ dùng biện pháp gì để làm cho hai cụ tiếp nhận Kiều Chi Ảnh.
Mà trùng hợp, Kiều Chi Ảnh vốn cũng không muốn đi theo hắn, Lôi Tuấn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Chi Ảnh một mình nhàm chán ở trong căn nhà Lôi Tuấn Vũ tặng cô ta, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn lại đi mua sắm!
Hôm qua muốn mua quần áo thì bị con nhóc nhân viên đó làm cho tức đầy một bụng, hôm nay phải đòi lại hết thảy. Có khi lại có thể gặp được cô ta nữa ý chứ. Hừ! Chọc vào bổn tiểu thư đây, e là cô ta sẽ còn khổ sở dài dài!
Hôm đó nếu không có mặt Lôi Tuấn Vũ thì cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!
Thành thục lái xe đến trước cửa tiệm quần áo nọ, Kiều Chi Ảnh vững vàng dừng xe lại.
Hôm nay chỉ sợ là sẽ hơi mất thời gian, Kiều Chi Ảnh cô trước giờ không bao giờ để mình phải chịu ấm ức cả. Nghĩ đoạn, cô ta quyết định ra cốp sau lấy một chai nước khoáng. Nếu có thể diễn màn người nào đó không cẩn thận làm đổ nước lên quần áo hàng hiệu của mình thì không phải là cái cớ tốt lắm hay sao? Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, hừ!
Nghĩ đến đây, Kiều Chi Ảnh không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cô ta mở cốp sau ra vừa định lấy nước thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc vali. Kiều Chi Ảnh nhăn trán quan sát kỹ. Chiếc va li này tương đối nhỏ, kiểu dáng thật khác biệt, chẳng lẽ là Lôi Tuấn Vũ định tặng cô ta hay sao?
Kiều Chi Ảnh không khỏi nhoẻn cười, hắn hình như rất thích gây bất ngờ cho cô. Tiện tay nhấc vali lên, bên trong rõ ràng là đựng đầy đồ đạc. Một cảm xúc khác thường nở hoa trong lòng cô ta.
Kiều Chi Ảnh định mở ra nhìn một cái xem bên trong có gì, thì phát hiện va li đã bị khoá mật mã, cô tuỳ tiện thử vài số nhưng không mở được.
Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc va li có khoá mật mã hồi lâu, rồi vứt va li vào cốp đến rầm một cái. Lên xe chạy chầm chậm trên đường phố phồn hoa, cơ hồ quên mất mất việc mình đến shop quần áo kia để "báo thù".
Phía trước có một tiệm sửa giày dép nhỏ, diện tích rất nhỏ chỉ khoảng vài thước vuông.
Kiều Chi Ảnh dừng xe, lấy chiếc vali bị khoá mật mã trong cốp sau ra rồi đi vào tiệm.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi sửa giày, đó là một đôi giày nữ, nhìn có vẻ rất có khí chất. Còn người trung niên kia thì hai tay lấm lem đen sì, dường như bị dính dầu mỡ rất lâu rồi.
Kiều Chi Ảnh không khỏi nhíu mày, nơi này năm năm trước cô ta thường xuyên đến, nhưng từ sau khi gặp Lôi Tuấn Vũ thì rốt cuộc không cần đến sửa giày ở đây nữa.
Lúc trước, khi cô ta cầm lấy đôi giày được sửa lại từ trong tay của người thợ sửa giày như thế này, thì từng vô số lần thề, Kiều Chi Ảnh cô nhất định phải sống cuộc sống không cần đi sửa giày nữa.
Lập tức, Kiều Chi Ảnh cao ngạo cười lạnh, xem đó! Cô ta chả phải đã được như ý nguyện hay sao?
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, phát hiện một người con gái xinh đẹp đang đứng trong tiệm thì vội vã đứng lên cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu thư? Cô sửa giày à? Mời ngồi!"
Kiều Chi Ảnh nhìn thấy chỗ ngồi mà ông ta chỉ, là tấm đệm đặt trên tấm ván xiêu vẹo lòi cả bông ra, chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ. Cô ta cười nhạt: "Không cần. Sư phụ, va li của tôi không mở ra được, không biết chú có thể mở giúp tôi được không?"
Người đàn ông kia vừa nghe thì nhìn chiếc va li khoá số trong tay Kiều Chi Ảnh, thật thà nói:
"Ủa? Va li khoá số à? Tiểu thư không phải có mật mã sao? Cô cứ dò đúng mật mã là mở
được ngay mà!"
Kiều Chi Ảnh kìm nén tính khí, lại cười nói: "Đúng vậy, nhưng tôi quên mật mã rồi! Làm sao đây? Tôi có thứ đồ rất quan trọng ở bên trong!"
Người thợ sửa giày khó xử nhìn Kiều Chi Ảnh, lấy bàn tay vừa mới sửa giày ra gãi gãi đầu, nói: "Nhưng chỗ này chúng tôi chỉ phụ trách sửa giày, chuyện khác…"
Kiều Chi Ảnh vừa nghe thì mắng thầm: Đúng là đồ ngu ngốc! Chẳng qua là cái khoá mật mã thôi, làm gì mà khó thế chứ? Thôi quên đi, mình về lấy búa đập ra là được! Thật là mất hứng mà! Cô ta đúng là bị kích động mới có thể đi vào chỗ dơ bẩn như thế này!
Kiều Chi Ảnh tắt hẳn nụ cười, cầm va li xoay người lại định đi ra.
Lúc này người thợ đột nhiên hô lên: "Tiểu thư? Haizzz, cô vội thế làm gì? Cô đừng tức giận!
Tôi giúp cô mở ra là được chứ gì!"
Người đàn ông đi lên trước cầm lấy tay cầm va li, chẳng may nắm phải tay của Kiều Chi Ảnh. Trừng mắt ghê tởm nhìn bàn tay lấm lem dầu mỡ của ông ta, Kiều Chi Ảnh rụt tay lại nghiến răng phun ra một câu: "Vậy cảm ơn sư phụ nhé!"
Người thợ chỉ dùng một cái dùi thành thạo huỷ bỏ khoá mật mã trong va li. Kiều Chi Ảnh lấy tờ 100 đồng trong túi xách ra đưa cho ông ta: "Cảm ơn sư phụ!"
Ai ngờ ông ta ngại ngùng cười cười nói: "Không cần không cần, chút tâm ý nhỏ thôi! Lần sau nếu tiểu thư muốn sửa giày thì nhớ đến đây sửa là được!"
Kiều Chi Ảnh trong lòng hừ lạnh một tiếng, e là cô ta cả đời này cũng sẽ không phải sửa giày lần nào nữa thôi! Cô ta miễn cưỡng trưng ra một nụ cười: "Vậy được, bye bye!" T.r.u.y.ệtruyen360.com
Nói đoạn vội vàng xách va li đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, Kiều Chi Ảnh hít sâu vào một hơi, muốn hít thở không khí trong lành. Mùi trong tiệm sửa giày kia làm cô ta sắp lộn mửa!
Cất va li vào cốp sau, cô ta lập tức phi về nhà.
Trong va li rốt cuộc có chứa thứ gì? Về đến nhà, cô ta xác định trong nhà không có ai rồi vội vàng mở va li ra xem.
Tất cả đều là quần áo của phụ nữ? Chết tiệt! Ý nghĩ của cô ta quả nhiên là không sai! Mấy bộ đồ chơi, còn có quần áo lót. Cô ta nhìn số đo áo lót thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
So với cô ta thì người phụ nữ này thân hình quá mức gầy gò mà.
Một cái túi xách nữ tính thu hút sự chú ý của cô ta. Cô ta vội vàng mở túi xách ra nhìn! Bên trong là chứng minh nhân dân, hộ chiếu đầy dủ. Là của Lãnh Tử Tình! Vợ hợp pháp của hắn!
Cô nàng đây là muốn xuất ngoại sao? Tại sao hành lý lại để trên xe Lôi Tuấn Vũ? Kiều Chi Ảnh vừa nhìn thấy ba chữ "Lãnh Tử Tình" liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn chở va li của cô ta để làm gì? Chẳng lẽ bởi vì cô xuất hiện mà Lôi Tuấn Vũ đuổi cô ta đi sao? Như vậy thì chiếc va li này được để ở cốp sau từ bao giờ?
Hắn cơ hồ là ngày nào cũng ở bên cạnh mình, hơn nữa hôm nay lại để xe lại cho cô đi, xem ra không có ý lừa gạt cô. Cô hẳn là không cần phải căng thẳng như vậy. Chỉ là trong lòng cô ta luôn có một cảm giác là lạ.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Kiều Chi Ảnh móc di động trong túi mình ra nhưng phát hiện không phải di động của mình kêu. Cô ta vội vàng tìm trong túi xách của Lãnh Tử Tình, quả nhiên tìm được một chiếc di động.
Tên hiện lên trên màn hình lại là… Tuấn Vũ!