"Thật xin lỗi, tiên sinh, nơi này là địa phận cấm của khách sạn chúng tôi, người không có nhiệm vụ miễn vào." Lâm Địch Phi thản nhiên đáp lại…
Lôi Tuấn Vũ nhướn mày, ý của anh ta là hắn tự ý xông vào nơi cấm sao? Gật gật đầu nói:
"Xin lỗi, tôi đang tìm người."
"Là một nhân viên tạp vụ sao?" Lâm Địch Phi bình thản cười nói.
Lãnh Tử Tình núp trong phòng nghe thấy vậy thì hít sâu một hơi! Trời ơi, anh ta sẽ không dâng cô ra nhanh như vậy chứ?
"Ừ. Ở bên trong sao?" Lôi Tuấn Vũ định bước vào thì bị Lâm Địch Phi cứng rắn chặn lại.
"Xin lỗi tiên sinh. Cô ấy không ở đây! Tôi liệu có thể biết anh tìm cô ấy có việc gì không?"
Lâm Địch Phi nhếch môi, bỡn cợt nhìn người đàn ông trước mắt.
Lôi Tuấn Vũ nhìn kỹ lại mặt anh ta, hai người đàn ông ánh mắt giao nhau, một bên thì lạnh thấu xương, một bên thì ôn hoà. Hồi lâu Lôi Tuấn Vũ cười nói: "Ồ, không có việc gì đâu!
Chẳng qua là gặp lại bạn bè muốn ôn chuyện cũ mà thôi! Văn Quang Nhiễm của khách sạn Nhật Hàng và tôi có giao tình rất tốt. Không biết các hạ đây là…"
"Ha, tại hạ họ Lâm, chỉ là một giám đốc bộ phận nho nhỏ không đáng nhắc đến. Nơi này của tôi không có người tiên sinh cần tìm đâu. Nếu tiên sinh không có việc gì thì tôi có thể quay lại làm việc được rồi." Lâm Địch Phi không kiêu không nịnh, đối phương hiển nhiên lai lịch không nhỏ. Gọi thẳng tên của tổng tài ra, không giống người ba hoa.
Lôi Tuấn Vũ nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười, ra khỏi văn phòng anh. "Giám đốc Lâm thay tôi chuyển lời cho cô bé tạp vụ kia, nói là có người con trai tên Lôi Tuấn Vũ tìm cô ấy, bảo cô ấy phải gọi lại cho tôi trước tối nay!" Lạnh lùng ném ra một câu nói kiên quyết xong, Lôi Tuấn Vũ móc một tấm danh thiếp ra đưa cho Lâm Địch Phi, sau đó đeo kính râm lên, lại liếc mắt nhìn về cánh cửa phòng mở hé lần nữa, sau đó quay đầu lại bỏ đi.
Tử Tình, không vội! Em cần có thời gian khôi phục lại, anh cũng cần có thời gian điều chỉnh lại.
Lâm Địch Phi lén thở phào. Haizzz! Sao lại có một loại cảm giác âm thầm ganh đua cao thấp vậy nhỉ? Từ khi bắt đầu làm việc cho khách sạn này đến giờ, công việc thoải mái nhẹ nhàng giống như ăn cơm ngủ nghê vậy, không ngờ hôm nay lại đi lo chuyện bao đồng, nhưng cũng khá là thú vị!
Anh liếc nhanh qua tấm danh thiếp trong tay, đột nhiên trợn to mắt, trời ạ! Lôi Tuấn Vũ, tập đoàn Kiêu Dương! Thảm nào vừa nãy anh nghe thấy cái tên đó quen thuộc như vậy! Hoá ra… Ánh mắt anh không khỏi đảo nhanh qua cánh cửa phòng đang đóng chặt kia. Đường đường là tổng tài đại nhân tập đoàn Kiêu Dương, đuổi theo một nhân viên tạp vụ làm gì?
Chẳng lẽ cô ta đã làm chuyện gì chọc giận người ta hay sao?
"Ra đi!" Lâm Địch Phi nhẹ nhàng nhắc nhở. Không biết có phải anh hoa mắt hay không mà dường như anh nhìn thấy cánh cửa kia đang run rẩy.
Lãnh Tử Tình rụt rè đi ra, lúc này cô đã tháo khẩu trang. Cô ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, giám đốc Lâm!"
Lâm Địch Phi quan sát kỹ Lãnh Tử Tình. Khuôn mặt với đường nét khéo léo, cũng coi là thanh tú. Nhưng không phải loại cực kỳ xinh đẹp, chắc không phải người gì gì đó của Lôi Tổng. Haizz! Quản làm gì lắm việc thế, hôm nay anh rảnh quá phải không?
"Cầm lấy cái này. Lúc nãy chắc đã nghe thấy hết người ta nói gì rồi chứ? Chắc là tôi không phải nhắc lại đâu nhỉ?" Lâm Địch Phi đem danh thiếp của Lôi Tuấn Vũ nhét vào tay Lãnh Tử Tình, sau đó trở lại bàn làm việc. Hiển nhiên là có ý tiễn khách.
Lãnh Tử Tình vội vàng gật đầu tỏ ý cảm ơn. Cô và giám đốc Lâm vốn không có giao tình gì, lại là nhân viên mới. Cô cũng không rõ tại sao giám đốc Lâm giúp cô nữa.
Lúc lâu sau, Lâm Địch Phi thở dài nói: "Lãnh tiểu thư phải không?"
"A? Vâng!"
"Cô thấy văn phòng tôi cần phải quét dọn à?" Lâm Địch Phi cúi đầu nói với cô, dường như cực kỳ phiền não.
"A?" Lãnh Tử Tình đứng tại chỗ nhìn một vòng xung quanh, chỗ này rất sạch rồi, cần gì phải quét dọn nữa.
"Đã vậy, thì cô phải chăng nên đi làm việc tiếp nhỉ?" Lâm Địch Phi giờ mới ngẩng đầu lên, nhìn vào vẻ mặt ngây ngốc của Lãnh Tử Tình.
"A? Ồ! Vâng vâng vâng! Thật xin lỗi! Cảm ơn anh, giám đốc Lâm, tôi sẽ làm việc tốt! Cảm ơn anh đã giúp đỡ!" Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, tông cửa xông ra.
Thật là xấu hổ chết được! Cô cứ đứng đó giống như con ngốc vậy, còn đợi người ta đuổi mới biết đường đi! Muốn chết quá! Đúng rồi, cô đáp ứng với giám đốc Lâm sẽ làm việc tốt, nếu để anh ta biết việc cô định rời khỏi đây thì không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào? Mặc kệ đi, dù sao cũng thiếu anh ta một đoạn nhân tình, sau này có cơ hội nhất định trả lại là được!
Ra khỏi phòng giám đốc, đi một lúc trong hành lang, Lãnh Tử Tình mới nhớ tới tấm danh thiếp còn cầm trong tay. Cô cúi đầu xuống xem, thoáng chốc khựng lại! Vừa nhìn thấy cái tên loá mắt kia thì cô liền run lên! Lôi Tuấn Vũ? Là tên chồng của cô? Tổng tài tập đoàn Kiêu Dương? Trời ơi? Sao lại thế này? Chồng cô chẳng phải đã qua đời rồi sao? Không không không! Nhất định là tên Lôi Tuấn Kiệt đã giở trò quỷ! Số điện thoại đó là của hắn! Quả nhiên! Hắn đã tìm tới đây! Nói cái gì mà trước tối nay phải gọi điện cho hắn chứ? Trời ơi!
Cô vội vàng chạy tới phòng thay đồ, cô quyết định rồi, mặc kệ hắn! Nhất định phải rời khỏi đây, hơn nữa phải lập tức rời đi!
Vừa mới đến cửa phòng thay đồ thì nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong, Lãnh Tử Tình chột dạ. Cô lặng lẽ áp tai lên cửa, ồ, cũng may không phải là Lôi Tuấn Kiệt, hình như chị Lưu đang cãi nhau với ai đó.
Cô vội vàng gõ cửa định xem có chuyện gì.
Âm thanh bên trong lập tức ngừng bặt. "Ai đấy?"
"Là em, Tử Tình đây!"
Cửa được mở ra, Lãnh Tử Tình liền bị một cánh tay dùng sức kéo vào. Text được lấy tại http://truyen360.com
Định thần nhìn lại, trời! Sao có nhiều người vậy?
Có tạp vụ, có phục vụ, phải hơn chục người!
Chị Lưu vừa thấy Lãnh Tử Tình vào thì giống như nhìn thấy viện binh vậy: "Nào nào nào, Tử Tình đến rồi! Ai nói tạp vụ chúng ta không có khả năng lên đài? Ai nói chúng ta không biết ngoại ngữ? Nào, Tử Tình, nói cho họ một đoạn đi!"
Lãnh Tử Tình ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, nhiều ánh mắt vậy mà đều tập trung lên người cô. Cái gì ngoại ngữ, các chị ấy đang làm gì vậy?
Chị Lưu vừa thấy bộ dáng ngây ngốc của cô thì nhất thời mất hết nhuệ khí, nha đầu chết tiệt! Đừng lại là một con chim cánh cụt vậy chứ? Chị ta sao mệnh khổ vậy! Lần nào cãi nhau với đám phục vụ kiêu căng này cũng đều không thắng nổi. Bảo sao người ta xem thường tạp vụ các chị như thế, tố chất quá kém! Thật sự là quá kém mà!
Trước đây không lâu khách sạn công bố muốn tổ chức một cuộc thi tố chất nhân viên gì đó, nói rằng những tinh anh phục vụ trong các bộ phận có thể dùng ngoại ngữ đối đáp lưu loát với khách nước ngoài sẽ có cơ hội được đi du lịch nước ngoài. Vì cái vinh dự này, nên tất cả các bộ phận từ nhà bếp, quan hệ công chúng, bảo vệ v.v… đều đang tích cực làm công tác trù bị. Chỉ độc có bộ phận tạp vụ các chị bị cô lập bên ngoài. Ngay đến nhân viên nam nữ đứng ở cửa đón khách cũng muốn tham gia, cho dù mỗi bộ phận chỉ có một người thắng cuộc, nhưng tất cả mọi người đều giơ cao khẩu hiệu là câu nói nổi tiếng: "Cơ hội luôn đến với những người có sự chuẩn bị." Đây là một câu nói rất chí lý.