365 Ngày Hôn Nhân

Chương 292

Đang chìm đắm với suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên Lôi Tuấn Vũ vén ống tay áo của cô lên, định xoa bóp trực tiếp lên làn da của cô, lộ ra vết bầm rõ ràng trên cổ tay cô, giống như một chiếc vòng đeo tay, càng không cần nhắc đến những dấu hôn màu tím nhạt trên cánh tay!

Không khí trong nháy mắt như đông cứng lại!

......

Lãnh Tử Tình dường như kinh hãi giấu cánh tay mình ra sau, đôi mắt hoảng sợ bối rối nhìn Lôi Tuấn Vũ.

"Em…" Lôi Tuấn Vũ dường như hối hận vì hành vi của mình! Hắn vì sao lại vén tay áo của cô lên? Hắn phải giải quyết hậu quả như thế nào đây? Truy vấn hay là không hỏi han gì, hình như đều không thích hợp!

"Không phải như anh nghĩ đâu!" Lãnh Tử Tình kích động ngắt lời hắn.

Lôi Tuấn Vũ tỏ vẻ kinh ngạc nhìn sự hoảng sợ của cô, sau đó chậm rãi phun ra: "Anh nghĩ như thế nào?"

Lãnh Tử Tình vội vàng trốn tránh ánh mắt, xấu hổ nói: "Em… đó là do em không cẩn thận bị

đụng vào! Không làm sao!" Hai tay phía sau kéo loạn tay áo xuống, che đi vết bầm.

Lôi Tuấn Vũ khẽ hắng giọng: "Có muốn bôi thuốc không? Hình như đụng rất nặng!"

"Hả?" Lãnh Tử Tình còn chưa kịp phản ứng lại, trong lòng đột nhiên căng thẳng, vội vàng nói, "Đã bôi rồi! Đừng nói về em nữa, anh không đi làm hả?"

Lôi Tuấn Vũ có chút đăm chiêu nhìn cô, đau lòng ôm cô vào trong ngực, thì thầm: "Tử Tình, nếu anh làm chuyện gì đó, làm tổn thương đến em, em có tha thứ cho anh không?"

Tim Lãnh Tử Tình không khỏi nảy lên. Cô vội nghĩ đến chuyện của mình. Nếu hắn biết, liệu có tha thứ cho cô không? Thế là, cô vùi người thật sâu vào lòng Lôi Tuấn Vũ, nói: "Tuấn Vũ, nếu em làm chuyện gì đó, anh không thể chấp nhận, anh có tha thứ cho em không?"

Lôi Tuấn Vũ không nói gì, hắn chỉ ôm cô càng chặt hơn.

Lãnh Tử Tình thật sự rất cảm động. Bởi vì Lôi Tuấn Vũ quả thật cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà cùng cô. Điều này khiến cho trong lòng cô được an ủi không ít. Hắn cũng không truy vấn chuyện vết bầm trên cánh tay cô. Lòng dạ không yên của cô cũng dần dần bình ổn. Cô lúc này mới biết hóa ra hắn cũng có mặt giỏi biết ý người khác như vậy, không khỏi dâng lên nỗi xúc động ngọt ngào từ đáy lòng. Trái tim bị thương tổn dần dần hồi phục.

Buổi chiều, Lôi Tuấn Vũ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, dường như là có chuyện gì vậy. Lãnh Tử Tình liền thân thiết hỏi han: "Tuấn Vũ, có chuyện gì phải không?"

Lôi Tuấn Vũ gật gật đầu, nói: "Vốn đã hứa ở cùng em cả ngày, e là phải nuốt lời rồi! Buổi tối anh hẹn cả nhà Sean ăn cơm. Em… có muốn đi cùng không?"

Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu, biết điều nói: "Thôi khỏi! Mau đi đi, đừng để người ta phải chờ lâu!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Lôi Tuấn Vũ vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như đang suy tư điều gì.

"Sao vậy? Mau đi đi! Anh ở cùng em một quãng thời gian dài như vậy, em thật sự rất thỏa mãn rồi! Công việc là quan trọng, mau đi đi!" Lãnh Tử Tình giục. Kỳ thật, trong lòng cô rất mâu thuẫn, không muốn để hắn đi, nhưng lại không thể không để hắn đi.

"Vậy… anh đi nhé?"

"Anh từ bao giờ lại để ý đến ý kiến của em như vậy?" Lãnh Tử Tình cười nói.

"Xưa nay vẫn vậy mà." Lôi Tuấn Vũ chân thành nói.

Lãnh Tử Tình lấy áo khoác cho hắn, lần đầu tiên giúp hắn sửa sang trang phục, giúp hắn cài khuy, thật giống như phải tiễn chồng đi xa, trong lòng còn lưu luyến không rời.

Lôi Tuấn Vũ không khỏi có chút xúc động. Hắn đột nhiên ôm lấy cô, đặt đôi môi nóng bỏng như lửa lên môi cô…

Sau một lúc lâu, hơi thở của hai người đều có chút rối loạn.

Lôi Tuấn Vũ chậm rãi buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Mặc quần áo vào, đi cùng anh!"

"Em?" Trong mắt Lãnh Tử Tình hiện lên một tia kinh ngạc.

"Đừng có em em nữa! Một khắc anh cũng không muốn để em rời xa khỏi người anh!" Lôi Tuấn Vũ cười đến xấu xa.

Lãnh Tử Tình đỏ mặt, cúi đầu, nghịch ngợm góc áo hắn, không nói lời nào.

Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng hôn vành tai cô, vừa lòng nhìn thấy người trước mặt khẽ run lên, dịu dàng nói: "Chỉ ăn một bữa cơm, sẽ không lâu đâu. Em chỉ cần ngồi bên cạnh anh, để anh nắm tay em là được."

"Em…" Lãnh Tử Tình đột nhiên nghĩ đến những vết bầm trên cổ và cánh tay mình, nếu muốn đi dự tiệc, thì phải chú ý ăn mặc, cô có quần áo nào có thể che đi những vết này không? Trong đầu bắt đầu xoay tròn hết tốc độ như một cái máy.

"Được rồi, em còn do dự nữa, anh sẽ không đi!" Lôi Tuấn Vũ nghiêm mặt, lại nói ra một lời trẻ con như vậy.

Lãnh Tử Tình có chút dở khóc dở cười. Hắn đi làm việc, cô bám theo để làm gì?! "Anh đừng có như trẻ con thế! Em ở nhà chờ anh, chẳng phải chỉ có hai ba tiếng đồng hồ thôi sao?"

"Thư ký Tử Dạ!" Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ ác liệt, rất có uy, "Cùng tổng tài đi dự tiệc với khách hàng, đây là công việc cơ bản nhất. Em đang cự tuyệt hả?"

Nhìn điệu bộ của hắn, đúng là ra dáng lãnh đạo! Lãnh Tử Tình bật cười một tiếng, nắm tay thành đấm đánh lên vai hắn. Miễn cưỡng đi lên phòng ngủ.

Thật lâu sau mới đi ra, đập vào mắt Lôi Tuấn Vũ là hình ảnh Lãnh Tử Tình đã thay quần áo, là một chiếc áo bó cao cổ, phần ngực thiết kế ren mỏng, rất gợi cảm. Khiến cả người cô trở

nên quyến rũ! Mà vẻ mặt xấu hổ sợ sệt của cô càng khiến người nhìn không nhịn được muốn che chở.

Kỳ thật, Lãnh Tử Tình đã đảo lộn hết cả tủ quần áo lên! Áo cổ tròn thì có, chỉ có điều không có cái khăn nào có thể hoàn hảo che đi những dấu hôn kia. Chỉ có bộ quần áo này, coi như tàm tạm. Chỉ là thiết kế ren mỏng ở phần ngực này, khiến cô có chút ngượng ngùng. Dường như có chút quá gợi cảm. Lúc cô mua bộ quần áo này chỉ là nhất thời xúc động, sau khi mua về liền chưa từng mặc một lần!

Lôi Tuấn Vũ không khỏi huýt gió một hơi, ra vẻ giận dỗi nói: "Tử Tình, em cố ý ăn mặc như vậy để quyến rũ anh hả? Hay là em nhìn trúng cái tên mũi to kia?" Hắn sớm đã biết Lãnh Tử Tình ăn mặc rất có phẩm chất, nhưng hôm nay nhìn cô ăn mặc như vậy, không khỏi có chút ghen tuông. Hắn còn có thể tưởng tượng được Sean nhìn thấy Lãnh Tử Tình sẽ kinh ngạc đến mức nào! Người phương Tây phóng khoáng, e là sẽ không tiếc lời khen ngợi. Haiz, hắn có chút hối hận vì quyết định của mình rồi!

Lãnh Tử Tình lập tức quên mất lo lắng, cười lườm hắn một cái. Hắn khi nào thì học được kiểu so đo như vậy? Là tự hắn muốn mình đi, cô đã rất phối hợp rồi, hắn lại còn đứng đó nói mát!

"Anh đã không muốn để em đi, em cầu còn không được! Em không…" Lời còn chưa nói hết, Lôi Tuấn Vũ cười, tiến lên kéo tay cô, đi thẳng ra bên ngoài.

Lãnh Tử Tình cả kinh, bàn tay hắn thật to thật dày. Tay mình bị nắm trong bàn tay ấy thật yếu đuối, thật nhỏ bé. Sau đó hắn dùng lực vừa phải không cho cô có bất kỳ cơ hội giãy dụa nào.

Lãnh Tử Tình cứ như vậy để cho hắn nắm tay, cho đến khi Lôi Tuấn Vũ mở cửa xe cho cô, sau đó giúp cô lên xe.

Lãnh Tử Tình đột nhiên trong lòng ấm áp. Lại còn có một cảm giác yêu đương…

Cô và Lôi Tuấn Vũ, cưới trước yêu sau? Ngọt ngào tới quá nhanh, như nước thủy triều, còn chưa phản ứng kịp, trầm tư một lát liền đã bị ướt gấu quần…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất