Trái tim dường như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Lãnh Tử Tình muốn đẩy cửa đi vào, lại sợ bị
Cổ Dương phát hiện. Ngẩng đầu nhìn thấy trên hành lang có một y tá, cô nảy ra một ý, vội vàng chạy đuổi theo…
Cô y tá tưởng Lãnh Tử Tình muốn hỏi thăm chuyện gì. Vừa nghe thấy yêu cầu của Lãnh Tử Tình liền liên tục xua tay.
"Cô y tá, cầu xin cô. Tôi thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ, tôi chỉ đi cùng cô, cái gì tôi cũng không làm. Cô giúp tôi một lần được không? Hôm nay tôi vừa mới từ nước ngoài bay về!"
Lãnh Tử Tình đáng thương cầu xin.
"Cô có biết bệnh nhân đó hung dữ thế nào không? Anh ta lại còn là nhân vật rất lợi hại đó!
Nếu vạn nhất cô bị phát hiện, giấc mộng thiên sứ áo trắng của tôi e là cũng tan tành rồi!"
Cô y tá lắc đầu như trống bỏi.
"Cô y tá, cái này cô cứ cầm lấy trước đã! Tôi cầu xin cô! Tôi thật sự rất muốn gặp anh ấy một lần! Chỉ nhìn thôi, nhìn một cái tôi sẽ đi ngay." Lãnh Tử Tình từ trong túi xách lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ đo đỏ, nhét vào túi cô y tá.
Cô y tá giống như phải bỏng, vội vàng từ chối: "Làm gì vậy?! Được rồi được rồi, tôi chỉ giúp cô một lần. Cô chỉ được phép đứng bên cạnh tôi, cái gì cũng không được đụng vào. Cái này cô cầm lại đi." Tiền bị trịnh trọng trả lại.
Lãnh Tử Tình mặc quần áo của y tá, đeo khẩu trang, từ trong gương chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt trong veo của cô. Cô cúi đầu đi theo y tá đến phòng bệnh của Lôi Tuấn Vũ. Tim đập loạn xạ.
Vừa mở cửa, Cổ Dương đúng lúc đi ra, nhìn thoáng qua, Lãnh Tử Tình cuống quýt cúi gằm đầu xuống.
Cổ Dương hướng về phía Lãnh Tử Tình nói: "Lôi tổng vừa mới nổi giận, các vị y tá xin lượng thứ."
Lãnh Tử Tình gật đầu loạn xạ, vội vàng theo vào trong.
Vừa nhìn thấy hắn, đã khiến cô cả người chấn động. Khí chất cao ngạo của hắn vốn là bẩm sinh rồi. Vẻ tức giận trên mặt còn chưa tiêu tán, đôi môi mỏng mím chặt lạnh lùng, thân mình cao ngất tuy đang dựa trên giường, nhưng vẫn đem lại cảm giác áp lực vô cùng.
Lãnh Tử Tình nhìn thấy y tá đỏ mặt, còn hít sâu mấy lần.
Kỳ thật, cô cũng vậy.
Chỉ lo nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ, không chú ý tới đống hỗn độn dưới đất.
Đôi mắt lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ nhìn về hướng các cô, khiến cho Lãnh Tử Tình cả người run run. Ánh mắt sắc bén như vậy đâu có giống không nhìn thấy?! Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ sợ mình bại lộ thân phận.
Cô y tá vội vàng nói: "Lôi tổng, đo thân nhiệt cho ngài một chút."
Cô ta đối với tính khí của bệnh nhân Lôi Tuấn Vũ này vẫn là hiểu biết, nếu cô ta không lập tức xưng tên, sẽ bị đuổi văng ra bên ngoài!
Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói: "Sao giờ này lại đến đo thân nhiệt?!"
Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn vươn tay ra.
Y tá đưa nhiệt kế đặt vào tay hắn, ngọt ngào nói: "Một ngày ba lượt. Cám ơn sự phối hợp của Lôi tổng!"
Sau đó Lôi Tuấn Vũ chậm rãi đặt nhiệt kế vào dưới nách.
Lãnh Tử Tình ngây ngốc đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt hắn vẫn sắc bén như trước, nhưng không có tiêu cự, dường như không biết phải nhìn đi đâu. Có lẽ là muốn cố ý né tránh cái gì, hắn liền nhắm mắt lại.
Tình cảm xa cách ba năm, lập tức ùa về, Lãnh Tử Tình xúc động đến mức toàn thân run rẩy.
Cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, thật giống như sợi dây vô số nút thắt, lúc này muốn cởi cũng không cởi được, lại càng thắt chặt hơn.
Giây phút nhìn thấy hắn, cô mới biết cô nhớ nhung hắn mãnh liệt như vậy! Tim đau như bị
xé rách.
Giọt nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi, vì đè nén khiến cô không thở nổi, thút thít khóc ra tiếng.
Lôi Tuấn Vũ nhạy cảm mở mắt, nhìn về phía Lãnh Tử Tình, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình.
Y tá cũng giật nảy mình theo, lặng lẽ áp sát Lãnh Tử Tình hắt xì một cái, vội vàng nói: "Xin lỗi, Lôi tổng, tôi không cố ý!"
Lôi Tuấn Vũ dừng lại, lấy nhiệt kế từ dưới nách ra, giơ giữa không trung, y tá vội vàng nhận lấy, nhìn thoáng qua, nói: "Lôi tổng, thân nhiệt bình thường. Ngài phải ổn định tâm tình. Lát nữa, tôi sẽ cho người đến quét dọn."
Nói xong, kéo tay Lãnh Tử Tình đi ra ngoài.
Đến phòng chứa đồ, y tá lén lút nhìn nhìn xung quanh, vội vàng thúc giục Lãnh Tử Tình:
"Mau mau mau, mau thay ra! Làm tôi sợ muốn chết! Cũng may tôi phản ứng nhanh, nếu không bị Lôi tổng phát hiện, tôi sẽ… đúng rồi… cô… cô là thế nào với Lôi tổng vậy?" Text được lấy tại http://truyen360.com
Lãnh Tử Tình vội vàng lau nước mắt, cởi quần áo y tá ra, gượng cười, lại quàng khăn và đeo kính râm vào. Sau đó, từ túi xách lấy ra xấp tiền kia, nhét vào tay y tá, y tá thẳng thừng từ chối. Lãnh Tử Tình hoàn toàn không có tâm tình dây dưa với cô ta, dúi cho cô ta, nói một câu cám ơn, liền chạy đi.
Cổ Dương đi mua chút đồ ăn trở về, thấy Lôi Tuấn Vũ vẫn bày ra vẻ mặt thối, không khỏi thở dài.
Anh thuận miệng hỏi: "Vừa nãy y tá đến hả? Lại kiểm tra cái gì?"
Lôi Tuấn Vũ nửa ngày không lên tiếng, ngay khi Cổ Dương nghĩ mình đang độc thoại vô vị, Lôi Tuấn Vũ phun ra ba chữ: "Đo thân nhiệt!"
"Hả? Đo thân nhiệt? Đo thân nhiệt phải cần đến hai y tá sao? Không phải là muốn đến xem soái ca đấy chứ?!" Cổ Dương trêu chọc.
Cổ Dương là người duy nhất Lôi Tuấn Vũ vẫn chịu gặp. Từ sau khi Lôi Tuấn Vũ xảy ra tai nạn xe bị mù, ngay cả ba mẹ cũng không muốn gặp. Hắn sợ ba mẹ nhìn thấy hắn đau lòng. Hắn xưa nay luôn là một người con hiếu thuận, bây giờ hắn trở thành cái dạng này, sao có thể để ba mẹ ngày ngày nhìn thấy chứ?!
Cổ Dương không hổ là bạn tốt của Lôi Tuấn Vũ, thật sự là vượt qua nước sôi lửa bỏng nha!
"Cậu nói cái gì? Hai y tá?" Lôi Tuấn Vũ cau mày, nhớ lại vừa nãy nghe thấy tiếng nức nở, không rõ ràng lắm.
"Sao vậy?"
"Không có gì!" Lôi Tuấn Vũ phiền toái nhắm mắt lại, mặc kệ là mấy y tá! Mười người thì có làm sao? Nếu mọi người đều đến nhìn hắn, khóc một chút, có thể làm cho mắt hắn hồi phục cũng tốt! Tất cả đều là chó má!
"Vũ, cậu đừng như vậy. Bác Lôi đã mời chuyên gia khoa mắt giỏi nhất nước Mỹ cho cậu, hai ngày nữa sẽ đến. Điều kiện chữa trị ở đây nếu không được, chúng ta sẽ đi Mỹ. Đó chính là địa bàn của tôi!" Cổ Dương mở lời.
Lôi Tuấn Vũ nhếch khóe miệng, không phản bác.
Lãnh Tử Tình khóc suốt trên đường chạy ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi lại rồi lên xe. Dựa vào ghế xe, khóc không thành tiếng.
Lái xe taxi đã lái đi rất xa, thấy cảm xúc Lãnh Tử Tình đã ổn định lại một chút, mới mở
miệng: "Tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Lãnh Tử Tình cảm kích nhìn anh ta một cái, nói địa chỉ.
Lái xe gật gật đầu, đến một giao lộ, quay đầu. Hóa ra, đã đi ngược hướng.
Đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại không nhìn thấy chứ?
Người đã quen sáng mắt, nếu để thế giới của bạn lập tức biến thành màu đen, là chuyện vô cùng đáng sợ! Hắn là người vô cùng cao ngạo! Sao có thể chấp nhận vận mệnh an bài như vậy chứ?!
Lãnh Tử Tình không biết chính mình trở về căn hộ như thế nào.
Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Hoa Bá ngồi dưới đất dỗ dàng Tử Tử chơi đùa, Lãnh Tử Tình xúc động chạy tới, ôm lấy Tử Tử khóc òa lên