A Khương

Chương 1

Chương 1
Trường phố, lúc trời xuân vừa hửng sáng.
Khi chân trời còn vương một vệt xanh xám màu vỏ cua, mẹ ta đã bày bán đậu hũ ở đầu phố.
Con lừa xanh nhỏ kéo một chiếc xe gỗ, trên xe là những miếng đậu hũ trắng mềm, hết miếng này đến miếng khác được đưa đi từ bàn tay cũng trắng mịn như vậy của mẹ ta.
Đậu hũ ngon, mẹ lại đẹp.
Ban đầu, khách hàng đa số là bà con lối xóm.
Cô Úc bán mứt quả cùng bà mẹ chồng bán trà nước, vừa dựng sạp vừa gọi: "Tần nương tử, cho tôi một cân, năm đồng tiền, ghi nợ nhé."
Bà ấy thường xuyên nợ tiền, mẹ ta chỉ khẽ cười, không bao giờ hối thúc.
Cô Úc nhét cho ta một miếng mơ khô nhỏ.
Rồi thì ông chủ Thạch bán gạo, bác Trượng bán canh dê, anh gánh hàng rong đi khắp các ngõ hẻm, các tiêu sư đi nam về bắc, cứ đến rồi lại đi.
Trong trấn có rất nhiều người làm đậu hũ, cũng có nhiều chỗ rẻ hơn nhà ta. Nhưng họ chỉ mua đậu hũ của mẹ ta.
Khi được hỏi, họ đều ấp úng nói ngon, ngon, nhưng đôi mắt lại cứ cúi xuống rồi lại ngẩng lên, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Cô Úc bĩu môi nói.
Họ đều muốn làm cha dượng của ta.
Ta nói với mẹ, ta muốn ăn gạo Giang Nam trắng trong, muốn uống canh dê nóng hổi trắng như sữa, muốn bông hoa nhung nhỏ trong hòm của anh gánh hàng rong, muốn múa đại đao làm nữ tiêu sư.
"Mẹ đã dạy con rồi, tham thì thâm."
"Vậy con nên chọn cái gì trước đây?"
Mẹ ta vừa bực vừa buồn cười, bà dùng sức xoa xoa mặt ta.
"Tiểu A Khương, chữ to hôm nay của con còn chưa viết xong đâu!"
Ta ủ rũ bắt đầu viết, nhưng trong lòng vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện đó, con mèo trắng lớn trong lòng cọ cọ vào ta, phát ra tiếng gừ gừ đầy thoải mái.
"Đại Bạch ngoan quá đi."
Lúc đó ta tuyệt đối không ngờ được.
Thích với thích cũng có sự khác biệt.
Có người đối xử tốt với ta. Có người sẽ đẩy ta vào vực sâu vạn trượng — tình yêu cũng như vậy, khéo còn đáng sợ hơn cả hận thù.
Dưới ánh nến, mẹ ta càng đẹp hơn, giống như tượng Quan Âm bằng sứ trắng trong chùa. Bà không hề trang điểm, đôi môi như quả anh đào, lông mày như lá liễu.
Mọi người đều gọi bà là Tây Thi bán đậu hũ. Không ai biết được lai lịch của bà.
Đầu phố có một tên lưu manh vô công rỗi nghề, tên là Ngô Trư Long.
Hắn ở con phố này ăn uống miễn phí.
Vừa lấy một món bánh của anh gánh hàng rong, ăn xong rồi xỉa răng, nghênh ngang đi tới, đôi mắt hắn nhìn mẹ ta từ đầu đến chân, tặc lưỡi khen ngợi.
"Tiểu nương tử xinh đẹp thế này. Chắc không phải nô tỳ trốn ra từ nhà quyền quý đâu nhỉ?"
Lần đầu tiên mẹ ta hoảng loạn, "Anh Ngô đừng đùa, tôi có hộ khẩu đàng hoàng."
Ánh mắt hắn nhìn mẹ ta rất bẩn thỉu, từng bước từng bước tiến lại gần, miệng buông lời trêu ghẹo.
"Kẻ nào giúp cô làm hộ khẩu vậy? Hai mẹ con cô cô đơn như vậy, trong nhà không có đàn ông thì không được đâu."
Hắn có đôi mắt đỏ ngầu, dâm đãng như con lợn đực, nhìn chằm chằm vào ngực mẹ ta, liếm môi nói:
"Tiểu nương tử thơm quá đi..."
"Tối nay ở lầu Xuân Phong, ta bày tiệc... một đêm xuân phong, hì hì."
Mặt mẹ ta trắng bệch. Bà nắm chặt con dao thái đậu hũ trong tay.
Cô Úc bán mứt quả lén lút kéo ta ra sau lưng, ta chạy đi, tìm bác Trượng bán canh dê.
Bác Trượng cầm con dao mổ cừu, oai dũng chạy đến.
"Tên cẩu tặc kia đâu rồi?"
Trên dao còn dính máu, tí tách từng giọt rơi xuống. Tức thì mặt Ngô Trư Long trắng bệch, miệng cố gắng chửi bới vài câu.
"Đợi đấy, không giết chết hết lũ dân đen các người!"
Hắn chạy đi rồi, nhưng rắc rối lại nối tiếp nhau đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất